Trông anh rất có tiền nha!!

Chồng Tô Vân là giáo sư đại học, tiền đồ cũng coi như xán lạn. Tuy rằng nói trọng tâm Tô gia là Tô Yên nhưng cũng vô cùng cưng chiều Tô Vân . Tô Vân cả đời thuận buồm xuôi gió làm sao có thể chịu được đả kích này, cô ấy không hề nghĩ ngợi đã ầm ĩ đến tận trường học, còn tìm đến phụ huynh sinh viên kia mắng một trận. Người nhà cô gái kia biết chuyện này cũng phát điên lên, cứ như vậy, lãnh đạo trường học đều biết tác phong cá nhân của chồng Tô Vân có vấn đề, ngay cả trên Tieba trường học cũng đang bàn tán chuyện này.
 
Chồng Tô Vân nổi điên, cãi nhau ầm ĩ với Tô Vân, không chỉ nói muốn ly hôn mà còn đánh cô ấy một trận.
 
Người chồng từng cưng chiều mình bằng mọi giá bây giờ lại trở nên thế này, Tô Vân vốn không chịu nổi, cô ấy lựa chọn tự sát, may mà kịp thời được cứu, nhặt về một cái mạng.
 
Sau khi Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói chuyện này, anh không nói hai lời đã đặt vé máy bay về thành phố A.
 
Ngồi trên máy bay, Tô Yên hỏi: “Chúng ta trở về có thể làm gì?”
 
Tô Yên không thể hòa nhập vào đại gia đình Tô gia kia, cô còn rất mơ hồ với Tô Vân chỉ mới gặp mặt một lần kia, cô thật sự không có cách nào đồng cảm với cô ấy.
 
Đương nhiên, cô vẫn rất tán đồng quyết định của Giang Cảnh Xuyên, cho dù không thể nào đồng cảm với cô ấy nhưng với tư cách là người thân, cô vẫn nên ở bên Tô Vân, làm chỗ dựa cho cô ấy.
 
Chỉ là, cô không xác định rốt cuộc Giang Cảnh Xuyên có phải tự nguyện không.
 
Nếu anh không tự nguyện, trong lòng miễn cưỡng, vậy thì không tốt.
 
Giang Cảnh Xuyên kéo chăn cho cô, anh nhẹ nhàng nói: “Mẹ vợ cũng đã gọi điện thoại đến, bà biết chúng ta du lịch ở bên ngoài, nếu không phải chuyện nghiêm trọng bà sẽ không như vậy. Dù sao ở trên đảo chúng ta cũng chơi đủ rồi, không bằng trở về nhìn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội ra ngoài chơi.”
 
Anh vẫn hiểu người Tô gia, gia đình này rất có mắt nhìn, tố chất mỗi người đều không kém, nếu không phải chuyện nghiêm trọng thì mẹ Tô sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
 
Thật ra Giang Cảnh Xuyên cũng biết, chuyện này đơn giản chỉ là hai điểm, hoặc là chồng Tô Vân hồi tâm chuyển ý, tuy rằng người Tô gia có thành kiến với hắn ta nhưng cũng không hy vọng nhìn thấy hai người ly hôn, cho nên hy vọng anh có thể hỗ trợ giải quyết chuyện ở trường học của chồng Tô Vân.
 
Hoặc là lần này người Tô gia quyết tâm muốn ly hôn, hơn nữa còn muốn trừng trị chồng Tô Vân, để anh cùng Tô Yên trở về chẳng qua là vì chống lưng cho Tô Vân.
 
Anh cũng cẩn thận suy xét qua, anh cảm thấy việc này thật sự không thể xoay chuyển được, hơn nữa dù sao Tô Yên cũng là người Tô gia, giúp chị họ của vợ mình cũng là chuyện anh nên làm.
 
Điều Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến, Tô Yên cũng nghĩ đến, cô cầm tay Giang Cảnh Xuyên, nhẹ nhàng nói: “Lần này có lẽ sẽ làm phiền đến anh rồi. Thật ngại quá.”
 
“Em nói gì vậy, đều là người một nhà, chị họ em thì cũng là chị họ anh.” Giang Cảnh Xuyên cố ý xụ mặt dạy bảo cô: “Về sau không được nói mấy lời này với anh, có nghe chưa?”
 
“Ừm, biết rồi, em sai rồi.” Tô Yên dựa vào bả vai Giang Cảnh Xuyên, cô chậm rãi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
 
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết, ngược lại anh hy vọng Tô Vân quyết tâm muốn ly hôn, như vậy anh giúp cũng thoải mái hơn. Nếu muốn anh hỗ trợ giải quyết những chuyện ở trường của chồng Tô Vân thì anh có chút không tình nguyện.

 
Làm một người thầy giáo, dưới tình huống đã có vợ còn xảy ra quan hệ không chính đáng với học sinh của mình, loại người này sao có thể làm thầy giáo chứ? Dựa vào cái gì mà làm thầy chứ?
 
Hai người vừa xuống máy bay đã đi thẳng đến bệnh viện, tuy rằng Tô Vân được cấp cứu kịp thời nhưng thân thể còn có chút suy yếu, mấy ngày nay phải nằm trong bệnh viện.
 
Khi Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên xuất hiện ở bệnh viện, thân thích Tô gia đều vây quanh nói ríu rít không ngừng, vẫn là lão thái gia Tô gia ho mạnh một tiếng, lúc này đám người mới nhường đường.
 
Ông nội Tô thấy cháu gái và cháu rể tới đây thì như uống một viên thuốc an thần, ông run run rẩy rẩy nắm tay Tô Yên, giọng điệu có chút không ổnđịnh: “Đi xem chị họ của con đi.”
 
Tô Yên chen chúc đi vào phòng bệnh, bác gái vừa thấy Tô Yên thì vọt tới, ngắn ngủn mấy ngày không gặp, bà thoạt nhìn già hơn rất nhiều, nghẹn ngào nói: “Thằng kia không phải người nữa, hại người ta thành như vậy mà còn không đến nhìn, Tiểu Yên, chị con suýt thì không còn nữa!”
 
Bác trai ở một bên, ngẩng đầu nhìn Tô Yên một cái, miễn cưỡng nở nụ cười, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng nhăn dúm dó, thoạt nhìn chật vật cực kỳ.
 
Lúc này Tô Yên mới nhìn về phía Tô Vân nằm trên giường bệnh, nói là hoảng sợ cũng không quá. Lúc trước ở tiệc mừng thọ ông ngoại Tần cô đã gặp qua Tô Vân, khi đó cô ấy mặt mày phơi phới, hoàn toàn là dáng vẻ của cô gái nhỏ hạnh phúc nhưng lúc này đây, sắc mặt cô vàng vọt, trông gầy trơ xương, chủ yếu nhất chính là trong mắt cô ấy đã không còn ánh sáng và sức sống nữa.
 
Giang Cảnh Xuyên đi theo vào nhìn thoáng qua rồi ra ngoài, anh cũng ở lỳ trong phòng bệnh cũng không thích hợp.
 
Anh vừa bước ra thì những người thân thích khác đã vây quanh.
 
“Đúng là tạo nghiệt mà, trước kia lúc thằng kia mới tới cửa tôi đã cảm thấy hắn ta không phải thứ gì tốt!”
 
A, sao trước kia không nói sớm. Giang Cảnh Xuyên mỉm cười không nói gì, cũng không gật đầu.
 
“Thật là hại khổ Tiểu Vân nhà chúng ta, ghê tởm chết đi được, đứa con gái kia cũng nên bị đuổi học!”
 
Chính xác ra cô gái kia ở một mức độ nào đó cũng là người bị hại. Giang Cảnh Xuyên vẫn không nói chuyện, dường như anh đang nghiêm túc lắng nghe.
 
“Trước đó tôi đã thấy sai sai rồi, thằng đó mặt hoa da phấn, rõ ràng là đã kết hôn, thế nào lại ăn mặc đẹp hơn cả trước khi kết hôn, không phải trong lòng có quỷ thì là gì?”
 
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn một thân tây trang của mình, suy nghĩ xem về sau có nên quê mùa hơn một chút không.
 
“Đàn ông đẹp mắt thì có ích gì chứ, chỉ biết nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, cô gái kia cũng đúng thật là không biết xấu hổ, biết rõ thằng kia đã kết hôn mà còn có thể cấu kết với nhau, quá không biết tự trọng!”
 
Giang Cảnh Xuyên bất đắc dĩ, anh cũng không thể phẫu thuật thẩm mỹ làm mình xấu đi đúng không?
 

Ông nội Tô đã đi tới, ông kéo Giang Cảnh Xuyên ngồi xuống hỏi: “Ở bên ngoài chơi thế nào, ông bảo mẹ Tiểu Yên không nên gọi điện thoại cho các con, cũng chẳng phải trời sập xuống.”
 
Giang Cảnh Xuyên lắc lắc đầu: “Ông nội, xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng con nào có tâm tình ở bên ngoài chơi, đều là người một nhà, lúc này nhất định là phải ở bên nhau giải quyết vấn đề.”
 
Không thể không nói, lời này của Giang Cảnh Xuyên làm mấy người Tô gia nghe xong trong lòng vô cùng thoải mái, đặc biệt là có thằng chồng cặn bã của Tô Vân làm nền, mọi người càng nhìn Giang Cảnh Xuyên càng thấy thuận mắt.
 
Ông nội Tô cũng rất hài lòng Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, trên mặt cuối cùng cũng có thêm một chút ý cười.
 
“Ông nội, bây giờ ông đã có ý định gì chưa ạ? Có chuyện gì cần con giúp ông cứ nói ạ.” Giang Cảnh Xuyên nhìn một lượt nhóm họ hàng, tuy rằng bọn họ có tư tâm nhưng lúc này anh cũng thật tình phẫn nộ cho Tô Vân: “Nếu ông cảm thấy không thoải mái, hiện tại con tìm vài người đánh hắn một trận xả giận cho chị họ cũng được.”
 
Lúc này ba Tô nhìn con rể nhà mình, càng nhìn càng thích, ông đi lên phía trước: “Chuyện này cũng không phải không thể, tên này thật sự quá đáng, xảy ra chuyện lớn như vậy thế nhưng không có người nào nhà hắn ta tới cả.”
 
“Cảnh Xuyên, con có quen biết luật sư giỏi nào không? Am hiểu xử lý chuyện ly hôn một chút.” Ông nội Tô đột nhiên mở miệng: “Cuộc sống này coi như không thể tiếp tục được nữa, ông cũng muốn cho cháu gái mình một công đạo, nếu nhà bọn họ đã làm ra tình trạng này, đoán chừng cũng không định tới cửa nhận sai, ông cũng không muốn gặp thằng cháu rể này nữa nhưng có một điều, ly hôn, có thể, hắn ta nhất định không được lấy tài sản chung.”
 
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên nắm chắc, hiện tại chuyện đã ầm ĩ như vậy, trước mắt khả năng ly hôn là lớn nhất, anh suy nghĩ một chút:  “Con quen một luật sư, cho dù không thể lấy tài sản cũng có thể tranh thủ lợi ích lớn nhất cho chị họ, dù sao cũng là…… Khụ khụ, hắn ta ngoại tình trước.”
 
“Tiện nghi cho thằng kia như vậy?” Cô Tô Yên không thể chịu nổi nữa, hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
 
“Câm miệng!” Ông nội Tô đột nhiên quát lớn: “Có phải muốn người ngoài chê cười Tô gia nhà chúng ta mới vui không?!”
 
Ông nội Tô suy xét khá nhiều, quả thật ông rất tức giận nhưng cũng không thể không màng đến mặt mũi cả nhà, huống chi hiện tại Giang Cảnh Xuyên vẫn là cháu rể, nếu bị người ta cố tình tung tin tức thì ai cũng mất mặt.
 
Giang Cảnh Xuyên thấy sắc mặt những người khác không tốt, anh chủ động tiến lên giải vây: “Cô ạ, cô đừng nóng giận hại sức khỏe, không đáng chút nào. Chuyện đã ầm ĩ đến nước này, trường học bên kia coi như không lập tức xử phạt anh ta thì sau này có lẽ cũng không khá hơn được. Người nhà cô gái này không thể để yên con gái mình bị thầy giáo dạy dỗ, chắc chắn họ sẽ kháng nghị, chúng ta không cần hành động, bên phía trường học tự nhiên sẽ giải quyết tốt.”
 
Xem ra người Tô gia không định giúp chồng Tô Vân, cuộc hôn nhân này vốn đã có ý định ly rồi, trong lòng Giang Cảnh Xuyên thoải mái hơn rất nhiều. Đây rõ ràng là một hố lửa, vẫn ngốc nghếch trong đó không ra thì sẽ thành chuyện gì đây?
 
Cũng may người Tô gia không bị tuột dây xích ở thời khắc mấu chốt này.
 
Ngoại tình với chính học sinh của mình, người như vậy còn không bằng cặn bã. Anh là một người đàn ông cho nên cũng hiểu rõ đàn ông, ngoại tình một lần rồi sẽ có lần thứ hai, đến cuối cùng ai mới bị bức điên? Còn không bằng vừa phát hiện chuyện này rồi mau chóng ly hôn.
 
Thấy chỉ số thông minh của mấy người này đều online, Giang Cảnh Xuyên rất vui mừng.
 
“Cảnh Xuyên nói đúng, việc này đã ầm ĩ như thế, nếu nhà hắn ta có thể chịu được áp lực thì là nhà họ có bản lĩnh nhưng nhất định phải ly hôn.” Ông nội Tô nhắm mắt, ông cũng đã gần đất xa trời, già rồi còn gặp phải chuyện này, trong lòng tích tụ, “Mặc kệ bên phía Tiểu Vân có ý gì, cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục được nữa.”

 
Mấy người họ hàng kia trầm mặc trong chốc lát, mặc dù trên mặt còn tức giận nhưng đều sôi nổi gật đầu.
 
Đúng thế, làm loạn đến tình trạng này, cô gái nhà mình suýt chút nữa đã chết nhưng đến cái bóng người nhà kia cũng không thấy, đặt trên người nào cũng thấy thất vọng buồn lòng.
 
Tô Yên ngồi một bên, trầm mặc một lát hỏi: “Chị, chị khá hơn chút nào không?”
 
Thật ra vào lúc này, an ủi thế nào cũng vô dụng.
 
Tô Vân quay đầu tới, sâu kín nhìn về phía Tô Yên, giọng nói rất nhẹ: “Tiểu Yên, em đừng giống như chị.”
 
Thế nào? Là kiểu gì? Cô ấy không nói.
 
Nhưng Tô Yên trên cơ bản có thể đoán được, chỉ là, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra trên người cô.
 
“A, chị muốn thế nào?” Không biết có phải là do phản ứng quan hệ huyết thống bản năng của thân thể này không, lúc này cô nhìn dáng vẻ phờ phạc của Tô Vân, trong lòng rất khó chịu: “Chị muốn trả thù không? Em có thể giúp chị.”
 
Cho dù cách làm của Tô Vân có kịch liệt đến đâu nhưng phàm là người đàn ông, gây ra loại chuyện này không những không cảm thấy áy náy mà còn đánh vợ ép người ta tự sát, chỉ riêng điểm này đã đáng chết lắm rồi.
 
Tô Vân chậm rãi lắc lắc đầu: “Không được, ly hôn đi.”
 
Không biết có phải vì đã chết một lần hay không, hiện tại Tô Vân có vẻ rất bình tĩnh.
 
Nhưng cô ấy càng như vậy, người bên cạnh càng đau lòng.
 
Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên ở bệnh viện ngây người hơn một giờ, sau đó liền chuẩn bị về nhà. Dọc đường đi hai người không nói gì, trong lòng đều có tâm sự.
 
Về đến nhà, Giang Cảnh Xuyên đi thư phòng xử lý công việc, Tô Yên cầm kim chỉ và đồ thêu ngồi trong phòng ngủ. Cô cần phải làm gì đó để dời đi sự chú ý, vừa lúc đã hứa thêu cho Giang Cảnh Xuyên một cái khăn tay, cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thêu cây trúc.
 
Hy vọng Giang Cảnh Xuyên có thể chính trực thanh cao giống như trúc xanh.
 
Thẳng thắn mà nói, Tô Yên cực kỳ không ủng hộ cách làm này của Tô Vân, những điều khác thì không nói nhưng vì sao lại xem nhẹ tính mạng mình như vậy?
 
Cô không biết trong lòng Tô Vân rốt cuộc thống khổ đến nhường nào nhưng cô dám khẳng định, lúc trước cô còn khổ sở hơn cô ấy hiện tại nhiều.
 
Khi đó cô còn nhỏ như vậy, ở trong bếp một buổi tối, lúc đi ra nhìn thấy người nhà mình vô tri vô giác nằm trong vũng máu, không một ai biết trong lòng cô nghĩ thế nào.
 
Không một giây phút nào cô nghĩ tới chuyện tìm cái chết.
 
Sinh mệnh này đáng quý biết bao? Vì sao cô phải chết chứ, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, ấy thế mà Tô Vân chỉ vì một người đàn ông mà coi thường mạng sống của mình. Tô Yên nhìn cô ấy lúc này, chỉ có bốn chữ có thể biểu đạt tâm tình của cô, đó chính là nộ kỳ bất tranh.

 
*Nộ kỳ bất tranh: trích từ câu “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh” của Lỗ Tấn, bày tỏ sự phẫn nộ khi thấy ai đó không biết đấu tranh.
 
Chỉ cần trước khi Tô Vân tự sát có một giây nghĩ tới người nhà, cô ấy chắc chắn sẽ không làm như vậy.
 
Trước kia cô ở hậu cung, cũng chịu rất nhiều tủi nhục nhưng cô chưa từng nghĩ tới muốn kết thúc sinh mệnh của mình, mặc dù trong lòng nhiều người, chết là sẽ xong hết mọi chuyện, không còn đau khổ nữa.
 
Mạng của cô là bà vú đổi lấy, trên người cô gánh vác sinh mạng của người nhà, cô thay bọn họ sống sót, làm sao có thể chết? Làm sao dám chết?
 
Giang Cảnh Xuyên bận rộn xong trở lại phòng ngủ, anh nhìn thấy một cảnh này, Tô Yên ngồi trên ghế cầm một chiếc khăn tay thêu gì đó, cả người có vẻ vô cùng an tĩnh, anh đi qua hỏi: “Làm cho anh à?”
 
Tâm trạng Tô Yên vẫn có hơi sa sút, rầu rĩ nói: “Vâng.”
 
Cô còn đang suy nghĩ chuyện Tô Vân, cô cực kỳ khó hiểu. Bị tình yêu tổn thương, có thể khóc, có thể làm loạn, thậm chí có thể la lối om sòm cũng được nhưng sao lại có thể chết chứ?
 
Vì một tên đàn ông như vậy có đáng giá không?
 
Giang Cảnh Xuyên biết Tô Yên bởi vì chuyện của Tô Vân mà không vui, anh ngồi ở một bên, nhẹ nhàng nói: “Thêu gì thế?”
 
“Cây trúc.” Tay Tô Yên vô cùng xinh đẹp, nhìn cô cầm kim thêu qua thêu lại đối với một người tay khống mà nói, thật là một sự hưởng thụ lớn lao.
 
“Chị họ em có lẽ sẽ không có việc gì. Thật ra ly hôn đối với chị ấy là tốt nhất, đây là cơ hội thoát khỏi hố lửa, nếu chị ấy phung phí cả một đời cho một tên như vậy thì mới là đau khổ nhất.” Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên, lại hỏi: “Chỉ là cách làm của chị ấy có chút cực đoan, em thấy thế nào?”
 
Tô Yên tạm ngừng một chút.
 
Tình yêu làm người ta trở nên ngu dốt vô tri, mất đi lý trí, nếu đối phương đáng giá, vậy thì thôi.
 
Cô vĩnh viễn sẽ không bị bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì làm choáng váng đầu óc.
 
Tô Yên tựa như không có việc gì lại tiếp tục thêu khăn tay, cô hơi cúi đầu, khóe miệng còn nở nụ cười, thì thào: “Trên thế giới này còn rất nhiều người ngu dốt.”
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng anh có chút khủng hoảng không rõ. Anh không nhịn được bắt lấy tay cô, dáng vẻ nghiêm túc làm Tô Yên có chút sửng sốt: “Anh đáng giá.”
 
Đáng giá cái gì?
 
Đáng được yêu ư? Hay là đáng được tin tưởng? Tô Yên không hỏi, cô chỉ cười cười không nói lời nào.
 
Có đáng giá hay không, anh không thể nói, em cũng không thể nói, chỉ có thời gian mới có thể quyết định.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui