Trông anh rất có tiền nha!!

Cô gái tóc ngắn không ngờ Giang Cảnh Xuyên lại không cho mặt mũi như vậy, tức giận đến mức không nói nên lời.
 
Cô ta tự thấy diện mạo mình không tệ, dáng người cũng không tồi, chỉ cần cô ta chủ động ra quân thì không có khả năng không tóm được đàn ông. Vậy mà hôm nay lại đá phải ván sắt, khẩu khí này nuốt thế nào cũng không trôi, một bàn đồ ăn trông đặc biệt hấp dẫn trước mặt này cô ta cũng không có khẩu vị.
 
Cô gái tóc dài nghẹn cười trong lòng, tuy rằng là bạn bè nhưng cô ấy khịt mũi coi thường loại hành vi này, thậm chí còn cảm thấy mất mặt. Rõ ràng vợ người ta ngồi ngay bên cạnh, ấy thế mà lại trắng trợn táo bạo không để vào mắt câu dẫn chồng người ta, vậy có phải quá ngu ngốc rồi không? Phàm là có một chút tự tôn đều không thể làm ra chuyện như vậy, cho nên cô ấy coi thường an ủi cô gái tóc ngắn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
 
Trong lòng cô ấy lại rất tán thưởng kiểu đàn ông như Giang Cảnh Xuyên, ưu tú nhưng tuyệt đối không lạm tình, từ thái độ đối với vợ của anh có thể nhìn ra anh rất thích vợ mình. Hy vọng về sau anh vẫn luôn không bao giờ bị cám dỗ.
 
Tô Yên đi theo Giang Cảnh Xuyên ra ngoài. Đi cách cửa hàng một đoạn, cô bắt đầu cười ha ha, trong lòng cực kỳ sảng khoái. Để cho một cô gái như vậy khó xử trước mặt đám đông, hành động của Giang Cảnh Xuyên thật là đẹp trai đến ngây người. Cô cũng dính anh thêm một chút, kéo cánh tay anh như chim nhỏ nép vào người dựa vào đầu vai anh, giọng nói đầy ngọt ngào: “Giang tiên sinh, anh không cảm thấy mình thật là không lễ phép sao?”
 
Giang Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, anh vươn tay ra nhéo nhéo cái mũi cô, chọc cho Tô Yên bắt đầu giãy giụa anh mới buông cô ra, tức giận nói: “Giang phu nhân, xin em đừng được tiện nghi còn khoe mẽ có được không?”
 
Cô gái giống như vừa rồi Giang Cảnh Xuyên gặp được không ít. Hiện tại có không ít phụ nữ cho dù là vì tiền tài hay là vì cái gì, đã sớm không cần tự tôn, đàn ông tâm tư lung lay muốn chơi đương nhiên là ai đến cũng không từ chối, cuối cùng chỉ cần ném ra một chút tiền là có thể giải quyết. Giang Cảnh Xuyên cũng nghe được không ít chuyện như vậy trong giới.
 
Sẽ không ai dị nghị gì nhóm phú nhị đại chơi đùa phụ nữ, một vài người còn cho rằng đó là phải nhẽ, những cô gái đó cũng chưa chắc thật sự có tâm cơ gả vào hào môn, chẳng qua cũng chỉ là vì vật chất gì đó, có thể nói là theo nhu cầu. Giang Cảnh Xuyên cũng không cảm thấy khinh thường kiểu tình huống này, dù sao đây cũng là cách sống của người ta, kẻ muốn cho người muốn nhận, không có gì để nói.
 
Tình huống hôm nay cũng đã chạm đến điểm mấu chốt của Giang Cảnh Xuyên. Nếu đó là người anh biết thì sau này sẽ tuyệt đối không qua lại nữa. Bất đắc dĩ cô gái kia lại là người xa lạ, anh lại là một người đàn ông, dù sao cũng không nên so đo với một cô gái trẻ, cho nên chỉ có thể nhanh chóng rút lui, cả đời không gặp lại là tốt nhất.
 
Trong lòng Tô Yên đã sớm xoay chuyển liên hồi. Lúc này cô phải nắm bắt và tận dụng mọi cơ hội để tẩy não Giang Cảnh Xuyên. Cô thở dài một hơi, giọng điệu vừa có chút tủi thân vừa có chút u oán: “Người thích Giang tiên sinh chỉ càng ngày càng nhiều, em không vui tí nào đâu.”
 
Cô tin mình có thể nắm được trái tim của Giang Cảnh Xuyên, nhưng ai sẽ ngại ít chuyện đây, chuyện như hôm nay như vậy thì về sau cũng sẽ không ít. Cho dù là thời đại nào, đàn ông thật sự ưu tú đã ít lại càng thiếu thốn, cô thích, người khác cũng sẽ thích, nhưng cô không vui khi mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng, sốt ruột.
 
Tốt nhất là Giang Cảnh Xuyên cũng phải có giác ngộ như vậy mới được.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe giọng điệu của Tô Yên chỉ cảm thấy quá quen thuộc. Còn không phải sao, khoảng thời gian trước anh biểu hiện rộng lượng bình tĩnh ở trước mặt cô như vậy, thật ra trong lòng cũng không có để ý. Lấy tính cách của anh sẽ không để mình lâm vào tình cảnh như vậy, nhưng anh lại giống như bị quỷ ám, làm cách nào cũng không thể dời ánh mắt ra khỏi người Tô Yên.
 
Anh không biết có phải mình tạm thời sưởi ấm sau chiến tranh lạnh của Tô Yên và Thẩm Bồi Nhiên hay không.
 
Anh cũng không biết bản thân mình có phải sự lựa chọn của cô hay không. Với lòng kiêu ngạo của mình, anh trăm triệu lần không thể chấp nhận mình bị phụ nữ đùa bỡn.
 
Lo được lo mất như vậy anh cũng từng trải qua, chỉ là chưa nói mà thôi, may mắn thay cô không lựa chọn Thẩm Bồi Nhiên, may mắn thay anh mê muội có kết quả tốt, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói với cô sóng to gió lớn trong lòng mình.
 

Giang Cảnh Xuyên không tự giác nở nụ cười, như là vui vẻ, lại có chút tự giễu: “Nhưng Giang tiên sinh chỉ biết thích Giang phu nhân càng ngày càng nhiều thôi.”
 
Từ trước đến nay anh nghiên cứu qua không ít công thức, xử lý qua không ít văn kiện khó giải quyết, anh đều có chính kiến của mình. Nhưng mỗi khi đối mặt với Tô Yên, những kiến thức anh đã học dường như trở nên vô dụng, không hề có đất dụng võ.
 
Không thể nói rốt cuộc là bị chỗ nào của Tô Yên hấp dẫn, nhưng càng ngày ý muốn tiến sâu vào tim cô của anh càng mãnh liệt.
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn khuôn mặt Tô Yên nghĩ thầm, vấn đề này, có lẽ anh sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể giải được, hoặc có lẽ cả đời cũng sẽ không giải được.
 
Đây quả thực là vấn đề nan giải nhất từ khi anh sinh ra đến nay, nhưng anh nóng lòng muốn thử, tràn ngập nhiệt tình.
 
Tô Yên nghe Giang Cảnh Xuyên nói lời này liền nghĩ lại lúc mới bắt đầu anh thậm chí còn bày ra bộ dáng không muốn nhiều lời với cô thì không khỏi cảm thán trong lòng, trên đời này quả thật đúng là không có người đàn ông nào kém mồm kém miệng, chỉ cần có tâm, một giây sau liền có thể làm người ta mặt đỏ tai hồng.
 
Tô Yên nghĩ nghĩ, cố tình hỏi một vấn đề ngu ngốc mà người một phụ nữ đang yêu sẽ hỏi: “Anh sẽ vẫn luôn thích em sao, vẫn luôn rất tốt với em sao?”
 
Ừm, chỉ cần vẫn luôn hấp dẫn và quyến rũ là được.
 
Tô Yên trả lời một lần trong lòng.
 
Không phải cô không tin đàn ông thật lòng, cũng không phải không tin vào tình cảm của anh ta, chỉ là loại tình cảm này quá mong manh.
 
Không chịu được thời gian khảo nghiệm, cũng không kinh qua được quá nhiều biến cố.
 
Giang Cảnh Xuyên phát hiện hôm nay Tô Yên có chút kỳ quái, biết cô có lẽ là bị cô gái tóc ngắn kia kích thích, trong lòng anh có chút vui mừng, cảm thấy cô thật sự quan tâm anh nên mới trở nên như thế này. Lúc này hai người đã đi tới bờ biển, cách đó không xa có một cặp tình nhân, người đàn ông cõng cô gái bước đi lên bờ cát, thanh thản như vậy.
 
Thấy thế, Giang Cảnh Xuyên cũng khom lưng, quay đầu cười với Tô Yên: “Đến đây, đi lên, anh cũng cõng em đi.”
 
Tô Yên chậm rì rì đi lên ôm cổ anh, Giang Cảnh Xuyên cõng cô chậm rãi đi trên bờ cát. Có lẽ là tại gió biển, giọng nói của anh có hơi mơ hồ: “Anh không có cách nào đảm bảo rằng anh vẫn sẽ luôn thích em.”
 
Mặc dù biết Giang Cảnh Xuyên nói thật nhưng trong lòng Tô Yên vẫn không thoải mái. Làm người cần gì phải thành thật như vậy chứ? Chẳng lẽ không biết lừa cô, làm cô làm cô vui vẻ cũng được mà.
 
“Anh không thể đảm bảo rất nhiều chuyện. Lúc anh tốt nghiệp về nước, ba hỏi anh, có thể đưa Giang thị đi lên đỉnh cao hơn được không. Anh nói, anh không thể bảo đảm.” Giang Cảnh Xuyên chậm rãi mở miệng: “Nhưng anh có thể đảm bảo Giang thị sẽ không xuống dốc, đây là điều duy nhất anh có thể cam đoan lúc ấy, sau đó ba anh liền giao Giang thị cho anh. Tiểu Yên, anh không thể chắc chắn sẽ luôn thích em, nhưng anh cam đoan sẽ vẫn luôn tốt với em, hơn nữa, có lẽ em chưa thật sự hiểu rõ anh, nếu anh không thích em, đời này sẽ không thích bất kỳ một người phụ nữ nào khác.”

 
Anh biết mình trả lời như vậy là không nên, nhưng anh không muốn lừa cô, đây là sự đảm bảo tàn khốc nhất anh có thể đưa ra.
 
Nếu có một ngày anh không thích cô nữa, anh vẫn sẽ tốt với cô, bởi vì cô là vợ anh.
 
Nếu có một ngày anh không thích cô nữa, anh càng sẽ không thích những người phụ nữ khác.
 
Như vậy có tàn khốc không? Nhưng đây là hiện thực.
 
Giang Cảnh Xuyên không có nhu cầu gì với tình yêu, Tô Yên xem như ngoài ý muốn, nhưng cái ngoài ý muốn này anh có thể thản nhiên tiếp thu, bởi vì cô là vợ của anh. Ở một mức độ nào đó, tình cảm của Giang Cảnh Xuyên không phải thuần túy như vậy, nhưng sẽ kéo dài.
 
Tô Yên dựa vào đầu vai anh trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng nói: “Giang Cảnh Xuyên, em cũng không thể đảm bảo vẫn luôn thích anh, nhưng em có thể đảm bảo, chỉ cần chúng ta vẫn còn duy trì quan hệ như vậy thì em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
 
Chính xác ra, có thể cả đời cô cũng sẽ không có tình yêu với anh, nhưng cô sẽ vẫn luôn ở bên anh.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe xong lời này chỉ nhàn nhạt cười: “Như vậy thì tốt rồi.”
 
Ngay cả chính anh cũng không nhận ra trong lòng mình có một tia thất vọng cực nhạt, anh không nghĩ nhiều, cho rằng gió biển quá mặn chát.
 
Tô Yên nhất thời xúc động hôn một cái lên mặt Giang Cảnh Xuyên, rất nhanh đã dời đi.
 
Giang Cảnh Xuyên vui vẻ: “Em làm gì vậy?”
 
“Đây là khen thưởng, hôm nay biểu hiện của anh siêu tốt.” Tô Yên thích cách xử lý của Giang Cảnh Xuyên như vậy.
 
Trước kia ở hậu cung, cô gần như là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của toàn bộ phi tần, chính cô cũng biết, cho nên trên cơ bản đều sẽ không phát sinh xung đột chính diện với những người này. Trong lòng Tô Yên cực kỳ không muốn chơi cung tâm kế với nữ nhân, người cô thật sự muốn chơi cung tâm kế chính là cửu ngũ chí tôn kia.
 
Khi Tô Yên còn đang hồi tưởng lại quá khứ, Giang Cảnh Xuyên trầm giọng nói: “Về sau kiểu chuyện này cứ để anh xử lý là được rồi.”
 
“A?” Tô Yên nhất thời chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng a một tiếng.

 
“Khi em ở cùng anh gặp phải loại chuyện này thì không cần lên tiếng, để cho anh xử lý. Khi nào không có anh ở cạnh em, nếu có người khiêu khích hay là bắt nạt em, em cũng đừng ầm ĩ với người ta, bởi vì em sẽ càng ngày càng tức giận, nói không chừng sẽ trút giận lên người anh. Em cứ về nhà trực tiếp nói cho anh để anh xử lý là được rồi.” Ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên, tính tình Tô Yên quá yếu đuối, căn bản không xử lý được loại chuyện này. Nếu đã vậy thì cứ để anh lên đi.
 
“Anh cho rằng em nhu nhược như vậy sao?” Tô Yên cười nhạo, cô không muốn chơi cung tâm kế với người ta không có nghĩa là cô sẽ không chơi. Nói một câu khoe khoang thế này, nếu hôm nay cô gái tóc ngắn kia thật sự có thể tiến vào hậu cung, sẽ sống không quá nửa tập.
 
Giang Cảnh Xuyên thở dài, anh nói một hồi như vậy mà cô không get được trọng điểm, thế mà lại không cảm thấy anh đẹp trai. Àiii.
 
Về sau phải giúp cô làm thêm vài bài đọc hiểu mới được.
 
“Không phải như vậy.” Giang Cảnh Xuyên bất đắc dĩ nói: “Loại chuyện này nên để anh giải quyết, suy cho cùng mọi chuyện đều là do anh, đương nhiên anh phải có trách nhiệm xử lý. Phụ nữ khiêu khích lại để vợ ra mặt, như vậy người nhu nhược phải là anh mới đúng.”
 
Anh tạm dừng một chút rồi lại tiếp tục mở miệng: “Từ nhỏ đến lớn anh đã từng thấy không ít phụ nữ chủ động lấy lòng ba anh, đa số những người phụ nữ đó đều là ba anh giải quyết trước khi mẹ phát hiện ra. Cho nên đến tận bây giờ vẫn vậy, tình cảm vợ chồng vẫn rất tốt. Anh cảm thấy mình cần phải học tập ba mình, phải biết kịp thời dập tắt mâu thuẫn vợ chồng.”
 
Tô Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô bày tỏ tán thưởng đối với sự giác ngộ tối cao của Giang Cảnh Xuyên. Thật là tốt, không cần cô tẩy não anh cũng đã có tư tưởng này, đúng là làm người khác bớt lo.
 
Nghĩ đến đây, Tô Yên càng thêm bội phục mẹ Giang. Khỏi phải nói, ở Giang gia, người vừa nhàn nhã lại vừa có tâm tình bồi dưỡng tam quan tình cảm chính xác cho Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ có mẹ Giang.
 
Có một người mẹ chồng tốt cũng thật là làm người ta thư thái mà.
 
Nghĩ đến đây Tô Yên vỗ vỗ lưng Giang Cảnh Xuyên: “Chạy!”
 
Giang Cảnh Xuyên dở khóc dở cười, hoá ra là coi anh như con ngựa à? Còn ‘chạy’ nữa chứ, sao không lên trời luôn đi?
 
“Sao anh còn không chạy?” Thấy Giang Cảnh Xuyên còn đang đi chậm rì rì, có khi còn chậm hơn cả rùa, Tô Yên liền bất mãn.
 
“Chạy không nổi.” Giang Cảnh Xuyên cố ý trêu ghẹo cô: “Người trên lưng quá nặng.”
 
“Anh có chạy không hả?” Tô Yên đấm anh một cái.
 
“Chạy chạy chạy.” Giang Cảnh Xuyên bắt đầu chạy chậm, Tô Yên cuối cùng cũng vui vẻ.
 
Không cần biết trong lòng cô nghĩ cái gì, tình cảm đối với Giang Cảnh Xuyên rốt cuộc thế nào, ít nhất giây phút này nụ cười của cô là thật lòng.
 
Sau khi Vương Tư Kỳ nhìn thấy vòng bạn bè của Giang Cảnh Xuyên, cô ta liền tức giận đến ăn không ngon, nhốt mình trong phòng, có thể quăng cái gì thì quăng cái đấy, trong phòng một mảnh hỗn độn. Cô ta đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, khi nghe được người đầu bên kia nói Thẩm Bồi Nhiên đang chuẩn bị ra nước ngoài học tập, cả người cô ta đều không ổn.
 
Khi bạn tốt Trương Tịch Lâm nhận được điện thoại của Vương Tư Kỳ liền vội vã hấp tấp chạy tới, vừa mới bước vào đã bị hoảng sợ: “Cậu đang làm trò gì vậy?”

 
“Cái tên hèn nhát Thẩm Bồi Nhiên này thế mà lại sắp ra nước ngoài!” Vương Tư Kỳ tức giận ném điện thoại lên người Trương Tịch Lâm: “Cậu nhìn Cảnh Xuyên đăng lên vòng bạn bè đi, anh ấy cùng con tiện nhân Tô Yên kia đi ra ngoài du lịch!”
 
Tất cả mọi chuyện đều không giống cô ta tưởng tượng.
 
Trương Tịch Lâm liếc mắt một cái liền không có hứng thú, tìm một chỗ ngồi xuống: “Thẩm Bồi Nhiên là chuyện như thế nào?”
 
“Lúc trước tớ kích thích Thẩm Bồi Nhiên, cho rằng ít nhất anh ta sẽ phải gây ra chuyện gì, nào biết anh ta thế mà lại muốn ra nước ngoài du học, không phải thứ hèn nhát thì là thứ gì?” Giờ phút này Vương Tư Kỳ không hề giữ hình tượng nữa, cô ta gần như sắp phát điên.
 
Lần trước Giang Cảnh Xuyên trả lại máy pha cà phê cô ta đưa tới đã làm cô ta mất mặt lắm rồi, sau đó còn nói mấy câu đâm vào tim thì thôi đi nhưng lúc này thế mà lại dẫn Tô Yên ra ngoài du lịch, Vương Tư Kỳ cảm thấy lòng kiên nhẫn của cô ta sắp đến giới hạn rồi. Cô ta thật sự không chịu nổi nữa.
 
Trương Tịch Lâm thở dài một hơi, dùng lời nói thấm thía khuyên nhủ: “Đây là do cậu nghĩ sai rồi, cho dù Thẩm Bồi Nhiên có thế nào thì trong lòng hắn vẫn thích Tô Yên. Phàm là trong lòng người đàn ông này còn một chút tình cảm thì đều rất khó làm ra chuyện gì tổn thương cô ta. Không phải lúc trước tớ đã dạy cậu sao, chỉ cần để cho Thẩm Bồi Nhiên gặp mặt Tô Yên, sau đó làm cho Giang Cảnh Xuyên nhìn thấy là được mà. Mâu thuẫn không phải chỉ một ngày đã bùng phát, cậu phải kiên nhẫn một chút.”
 
Thẩm Bồi Nhiên lại tức giận mất lý trí, nhưng hắn lại không phải người tốt nhất, chẳng lẽ còn muốn tổn thương Tô Yên sao, không thể nào.
 
Vương Tư Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Trương Tịch Lâm: “Tớ cho rằng hắn……” Nói không được nữa.
 
“Cậu cho rằng hắn sẽ chạy tới cưỡng gian Tô Yên cho hả giận ư?” Trương Tịch Lâm cười nhạo: “Bình thường cậu thông minh như vậy, sao lúc này lại hồ đồ thế? Sao cậu không nghĩ tới, Thẩm Bồi Nhiên biết rõ Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên kết hôn mà còn nguyện ý ở bên cô ta, ít nhất tình cảm sẽ không hời hợt đi. Lại nói nữa, Thẩm Bồi Nhiên lại không bị thần kinh, đương nhiên hắn không thể nào làm tổn thương Tô Yên như cậu mong muốn, nếu hắn thực sự có bệnh thì tuyệt đối sẽ một đao chém chết Giang Cảnh Xuyên của cậu rồi.”
 
Hắn không cần biết rốt cuộc Vương Tư Kỳ lừa gạt cái gì, đàn ông mà, gặp phải loại chuyện này, chỉ cần là đàn ông thì sẽ không trút giận lên người phụ nữ, thông thường là trực tiếp đi tìm đàn ông.
 
Vương Tư Kỳ trầm mặc nửa ngày cũng ngồi xuống, bộ dáng có chút chật vật: “Vậy cậu nói xem làm sao bây giờ, hiện tại Thẩm Bồi Nhiên cũng đi rồi, Tô Yên cũng không có nhược điểm gì.”
 
“Sai rồi.” Trương Tịch Lâm từ nhỏ chính là một người bụng toàn ý xấu, có thể chơi cùng một giuộc với Vương Tư Kỳ, cho nên cô ta cực kỳ tín nhiệm hắn. Lúc này cô ta nghe được Trương Tịch Lâm nói có cách, tinh thần tỉnh táo ngay lập tức, vội vàng truy hỏi: “Nói mau nói mau.”
 
“Thẩm Bồi Nhiên có đi hay không đều không sao cả, hiện tại vừa lúc Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đều không ở trong nước, cậu và mẹ của Giang Cảnh Xuyên có quan hệ thế nào, tùy tiện lộ ra một ít ẩn ý là đủ để Tô Yên ăn một vố rồi.” Thật ra Trương Tịch Lâm rất không thích Vương Tư Kỳ thích Giang Cảnh Xuyên như vậy. Df sao thì lấy điều kiện của Vương Tư Kỳ, không đáng để cô ta phải nhìn chằm chằm Giang Cảnh Xuyên, nhưng bạn tốt thích, hắn cũng chỉ có thể giúp cô ta.
 
Vương Tư Kỳ nháy mắt đã hiểu: “Tình cảm của Cảnh Xuyên và mẹ khá tốt, nếu dì có thể……” Cô ta nhớ tới chuyện gì lại lắc lắc đầu: “Như vậy không quá thích hợp, quan hệ của tớ và dì cũng không phải quá quen thuộc, tùy tiện đến trước mặt bà ấy nói chuyện đó thì có ổn không?”
 
Trương Tịch Lâm trợn trắng mắt: “Tớ có bảo cậu nói với bà ấy là con dâu bà ấy ngoại tình đâu? Cậu nói bóng gió một ít là đủ rồi.”
 
Hiện giờ Vương Tư Kỳ cũng quá thất bại. Giang Cảnh Xuyên chắc là đã biết tâm tư của cô ta, cho nên thời gian này nhắn tin WeChat cho anh, anh vốn sẽ không trả lời. Lần trước đến Giang thị tìm anh ăn cơm còn không gặp được anh, trợ lý nói anh không ở đó, cô ta biết hiện tại anh đã bắt đầu trốn tránh mình.
 
Điều này làm cho cô ta hoàn toàn không cách nào bình tĩnh lại, một Tô Yên có đáng để anh làm ra nông nỗi ấy không?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui