“Phu nhân, cô đừng nghĩ sinh con sẽ đau như vậy. Thật ra hoài thai mười tháng, chờ đến khi sinh ra, tình cảm cô và đứa trẻ không chỉ sâu đậm bình thường đâu. Hơn nữa, cô thử nghĩ xem, cục cưng nhỏ đáng yêu biết bao, làm mẹ rất vĩ đại, nhìn cục cưng liền cảm thấy bao nhiêu đau đớn đều là đáng giá, về sau đứa bé cũng là người thân với cô nhất.”
Cô cảm thấy dì Vương quá thích hợp để đàm phán, đúng vậy, lúc này cô có hơi dao động rồi.
Thấy Tô Yên là thật sự nghe vào, dì Vương mới vừa lòng xuống lầu. Ngây người ở Giang gia nhiều năm như vậy, tư tưởng của dì Vương cũng không phải quá cổ hủ, bà cũng không cảm thấy phụ nữ còn phải sinh con mới ổn định như thời cổ đại, chỉ là hào môn không giống gia đình bình thường, cả ngày bà cập nhật tin tức cũng biết, cái gì mà con dâu nhà nào hết lần này đến lần khác muốn sinh con trai, sinh một đứa còn chưa đủ, phải sinh hai đứa mới được.
Chẳng lẽ tố chất người ta không ổn sao? Chẳng lẽ giác ngộ của người ta dừng lại ở triều Thanh rồi sao?
Không phải, là thân bất do kỷ*.
*Thân bất do kỷ: Trích từ câu “nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ” nghĩa là ở đời có biết bao chuyện mà bản thân chẳng thể làm chủ được.
Đây là một mặt tàn khốc nhất. Con cái không phải cơ sở để tồn tại*, cũng không phải nói sinh được con trai là có thể kê cao gối mà ngủ nhưng không sinh con mà có thể vững chân, liệu có mấy người đây?
*Ở đây là tồn tại trong hào môn.
Buổi tối khi Giang Cảnh Xuyên về nhà liền phát hiện cảm xúc của Tô Yên có chút sai sai, anh nghĩ thầm, chẳng lẽ là Thẩm Bồi Nhiên lại làm loạn ra chuyện gì xấu? Chắc là không đâu.
Ăn cơm hai người lại ra ngoài tản bộ nhưng mọi ngày, Giang Cảnh Xuyên hỏi: “Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Yên kéo cánh tay anh, thở dài: “Em đang suy nghĩ một vấn đề cực kỳ nghiêm túc và sâu sắc đấy.”
Giang Cảnh Xuyên bị thái độ của cô chọc cười: “Nói anh nghe chút xem, chúng ta cùng nhau thảo luận vấn đề nghiêm túc và sâu sắc này.”
“Cảnh Xuyên, nếu ông bà thúc giục chúng ta sinh con thì làm sao bây giờ?” Trong lòng Tô Yên cực kỳ mâu thuẫn, cô biết rõ mình tránh không khỏi, cũng biết cuối cùng mình sẽ phải sinh con với Giang Cảnh Xuyên. Nhưng cô vẫn cảm thấy ngày này thà đến muộn một chút còn hơn.
“Tiểu Yên, anh vẫn là câu nói kia, anh sẽ không miễn cưỡng em.” Giang Cảnh Xuyên dừng lại, anh đứng ở trước mặt Tô Yên, hơi khom lưng xoa mặt cô, cười nói: “Bình thường em thông minh như vậy, thế nào đến loại chuyện này lại ngốc nghếch rồi? Chúng ta phải hiếu thuận tôn trọng ông bà nhưng tuyệt không thể mù quáng. Hiếu thuận mù quáng càng đáng sợ hơn bất hiếu , chúng ta nên tiếp thu kỳ vọng của bọn họ trong phạm vi chấp nhận được. Tin tưởng anh, ông bà cũng không phải người không biết lý lẽ.”
Tô Yên bĩu môi, “Anh còn nói thế nữa, lúc ấy không phải cũng không muốn cưới em sao? Tại sao lại không chống lại áp lực?”
Giọng nói cô rất mềm, hệt như đang làm nũng, đương nhiên đây cũng là nghi hoặc của cô, trong ấn tượng của cô, Giang Cảnh Xuyên là một người rất có chủ kiến, chỉ cần là anh không muốn làm thì không ai có thể ép buộc anh, nếu nói như vậy, vì sao lúc trước lại tiếp nhận cuộc hôn nhân mà anh không muốn này?
“Hỏi rất hay.” Giang Cảnh Xuyên xoa đầu cô như dỗ trẻ con: “Thật ra khi kết hôn anh cũng không tự tin mình có thể phụ trách cuộc hôn nhân này với em, đây cũng coi như là một lần đánh cuộc, đúng là anh bị ép nhưng không phải là do ông bà.”
“Nói thế nào?” Tô Yên truy hỏi.
“Khi anh biết ông bà có suy nghĩ này, nó đã lan truyền trong giới kinh doanh rồi, thân thích nhà em cũng biết em phải gả đến Giang gia. Sau đó anh cũng cho người điều tra, toàn bộ người xung quanh em đều biết em phải gả cho anh, xin lỗi, lúc ấy anh không biết là em cũng không muốn. Anh cứ tưởng em chấp nhận cuộc hôn nhân này. Không thể không nói ông bà anh thật sự quá nóng vội, cũng quá hiểu anh, nếu tin tức đều đã truyền ra, mà anh cũng không có bạn gái, dưới tình huống như vậy, em cảm thấy anh sẽ đồng ý hay không đồng ý đây?”
“Nếu đồng ý, anh sẽ có một nửa khả năng cùng em sống một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng nếu không, lỡ em nhất thời phẫn uất làm ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Mặc dù là thời đại này rồi nhưng thanh danh của một cô gái vẫn là rất quan trọng.”
Giang Cảnh Xuyên không nói, sở dĩ anh không tra được quan hệ của Thẩm Bồi Nhiên và cô có lẽ là bị người Tô giá và Tần gia cùng nhau che giấu. Lúc ấy anh cũng không tốn công đi tra, cho nên tra không được là bình thường.
Chỉ là chuyện này không cần thiết nói với Tô Yên, nói ra sẽ chỉ làm trong lòng cô càng thêm không thoải mái thôi.
Lúc ấy anh cũng suy xét mấy đêm mới quyết định. Khi đó anh đúng là muốn chung sống thật tốt với Tô Yên, nhưng cũng đồng thời tính toán đến chuyện xấu nhất, nếu bọn họ không hợp nhau, cô cũng muốn ly hôn, vậy thì anh sẽ đáp ứng cô.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
“Được rồi.” Giang Cảnh Xuyên đứng thẳng dậy, cười với cô: “Cho nên, ngay từ đầu em đã không muốn cuộc hôn nhân này, anh đây liền không hy vọng, ngay cả vấn đề con cái cũng không thể chiều theo ý em. Tiểu Yên, chuyện này anh nghe em. En tùy tâm sở dục là được rồi.”
“Anh đúng là không tiếc công sức phô bày lòng tốt của mình cho em xem.” Tô Yên nắm chặt nắm tay nhỏ đấm anh một cái.
Thật là quá xảo quyệt!
Giang Cảnh Xuyên làm bộ bất đắc dĩ nhéo mi tâm: “Khi biết em không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, hơn nữa đã có người yêu, anh rất hối hận, anh luôn cảm thấy bản thân mình trăm năm mới lương thiện một lần đúng là gặp quỷ. Từ đó anh đã quyết định, về sau mặc kệ thế nào, cho dù cả nhà cùng đe dọa, anh cũng tuyệt đối không ép bản thân làm chuyện mình không thích.”
Dưới ánh hoàng hôn, Giang Cảnh Xuyên giống như được phủ một tầng kim quang, cả người cứ như vậy sáng lấp lánh: “Hiện tại cũng như vậy thêm một chút, cho dù là ai, đều không thể cưỡng ép anh và em làm chuyện không muốn.”
Anh hối hận sao?
Đương nhiên là hối hận, bởi vì anh không cẩn thận, bởi vì cái thói đạo đức giả chết tiệt mà cuộc hôn nhân này hại thảm hai người, sau này tuyệt đối không cho phép bất cứ ai ép buộc anh, kể cả người thân ruột thịt.
Tô Yên nghĩ nghĩ rồi kiễng mũi chân hôn một cái trên môi Giang Cảnh Xuyên, sau đó hai tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Câu cảm ơn này là thật lòng.
Bởi vì lời này của Giang Cảnh Xuyên, cô quyết định, cô sẽ sinh một đứa con, ừm, cô sẽ tận lực lấy hết can đảm.
Ngày hôm sau Giang Cảnh Xuyên quả thật không đến công ty. Anh đã mua xong vé máy bay chiều mai. Lo lắng Tô Yên không ăn quen món ăn địa phương, anh liền quyết định dẫn cô đi ra ngoài buông thả ăn bữa ngon, với lại mua một ít nhu yếu phẩm, bởi vì có một số thứ trên đảo có thể không bán.
Trước kia khi Giang Cảnh Xuyên ra ngoài đi công tác, mấy thứ này đều là trợ lý thu xếp. Sau khi hai người cơm nước xong thì đi tới khu mua sắm gần đấy, Giang Cảnh Xuyên dẫn theo Tô Yên đi vào một quầy hàng chuyên bán kính râm: “Em muốn mua kính râm không?”
Tô Yên cảm thấy kính râm vẫn còn rất lạ, cô cũng không biết chọn thế nào nên lắc lắc cánh tay Giang Cảnh Xuyên: “Anh chọn giúp em đi.”
Nhân viên bán hàng đã sớm kích động không thôi, kính râm giá cả như thế này bình thường rất nhiều người xem nhưng người mua đã ít lại càng ít. Đa số mọi người đều cảm thấy tiêu tốn nhiều tiền như vậy mua một cặp kính râm hoàn toàn không đáng, cho nên doanh thu của cô ta thật sự không được tốt lắm. Lúc này đánh giá cách ăn mặc của cặp đôi này thì biết tuyệt đối là kẻ có tiền, xem ra hôm nay có thể bán hàng rồi.
Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên chọn một cặp kính râm, nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho Tô Yên đeo thử.
Sau khi Tô Yên đeo lên vốn dĩ còn tưởng trời sẽ đen, không nghĩ tới vậy mà còn nhìn được, hơn nữa đôi mắt cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô lại nhìn chính mình trong gương, ngay lập tức liền vui vẻ, cô lôi kéo Giang Cảnh Xuyên nói: “Anh xem em có giống cái biểu cảm mặt tròn kia không?”
Vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa đắc ý, mặt tròn nhỏ kia mang kính râm trông oách cực kỳ.()
Cũng là hai biểu tượng mà Tô Yên thích gửi nhất.
Giang Cảnh Xuyên cười sờ xoa đầu cô: “Thật đúng là rất giống, mặt tròn nhỏ, em có thích không? Thích thì mua đi.”
Tô Yên gật đầu: “Em thích.”
Đôi mắt Giang Cảnh Xuyên không thèm chớp chút nào liền đưa thẻ cho nhân viên đi thanh toán.
Nhân viên vừa nhận được thẻ cũng chấn động, vốn dĩ cô ta cho rằng người này chỉ là có tiền mà thôi……
Tô Yên không thể gỡ kính râm xuống được, cô cảm thấy đeo cái này thật là quá ngầu lòi.
“Mặt tròn nhỏ, em muốn mua kem chống nắng không?” Trước kia Giang Cảnh Xuyên cũng không có tinh tế như vậy. Đây là anh cố ý lên mạng tìm hiểu mới biết cần phải chuẩn bị những gì. Kem chống nắng trên bàn trang điểm của Tô Yên cũng có nhưng bọn họ sẽ ở trên đảo một tuần, có lẽ là không đủ dùng, cho nên cũng xếp luôn vào danh sách mua sắm.
“Mua!”
Mua mua mua! Cái gì cũng phải mua!
Mua kem chống nắng xong, đi ra khỏi quầy hàng thấy cửa hàng kem, Tô Yên liền đứng yên bất động.
Lần trước đi cùng Giang Tinh Tinh thì hai người có ăn kem, mãi cho đến bây giờ Tô Yên vẫn không thể quên được hương vị kia, ngọt ngọt, lạnh băng, thoải mái cực kỳ.
Vừa thấy bộ dáng này của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên đã hiểu ra, anh tiến lên một bước khoác tay lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Muốn ăn sao?”
“Ừ.”
“Em mang thẻ không?” Giang Cảnh Xuyên hỏi.
Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên thật là khó hiểu, cô đi cùng anh thì mang theo túi tiền làm gì, vì thế lắc lắc đầu: “Không mang ví tiền.”
Giang Cảnh Xuyên chỉ chỉ mặt mình, nghiêm trang nói: “Em hôn anh một cái, anh sẽ mua cho em.”
Vốn dĩ Giang Cảnh Xuyên muốn chỉ miệng mình nhưng nghĩ đến đây là nơi công cộng, anh vẫn nên nghĩ cho tâm tình của đám cẩu độc thân thôi.
Tối hôm qua tư vị cô chủ động hôn anh thật sự là thích quá, anh còn muốn thử nữa.
“…… Em không ăn nữa.” Ở nơi công cộng làm những việc này thật sự vượt quá phạm vi Tô Yên có thể tiếp nhận, mặt cô không biểu cảm nói.
“Xác định sao? Để anh xem nào, có vị vani, có vị khoai, đúng rồi, còn có dâu tây chuối, em thật sự không ăn sao?”
“…… Không ăn.” Lần sau cô tự mình mua, tuyệt đối không cho anh cơ hội chiếm tiện nghi.
Giang Cảnh Xuyên dùng giọng điệu cực kỳ tiếc nuối nói: “Được thôi, em không ăn thì để anh, anh đi mua mấy cái.” Nói rồi liền bước chân dài đi vào cửa hàng.
Tô Yên không thể tin nổi nhìn anh, cô lôi anh lại: “Sao anh lại thế này hả!”
Không mua cho cô mua thì thôi đi, còn tự mình mua cho mình, cố ý dụ dỗ cô sao? Muốn sỉ nhục cô đấy à?
“Anh thế nào?” Giang Cảnh Xuyên vẻ mặt vô tội: “Anh muốn ăn kem thì sai ở đâu à?”
…… Quả thực bị đánh bại, Tô Yên không còn cách nào, cô tức tốc nhón mũi chân hôn một cái lên mặt anh, lúc này Giang Cảnh Xuyên mới vừa lòng, nắm tay cô đi vào cửa hàng kem.
Hai người đều không nhận thấy được, cách đó không xa có người đang nhìn một màn này.
Thẩm Bồi Nhiên ra ngoài đi dạo phố với mẹ, hắn lập tức phải chuẩn bị ra nước ngoài rồi, về sau thời gian cùng ba mẹ chỉ càng ngày càng ít. Mẹ Thẩm đi toilet, hắn đứng bên ngoài chờ, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Yên, mặc dù cô mang kính râm, hắn vẫn là liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Hắn cảm thấy đôi mắt có chút đau xót.
Khi Tô Yên ở cùng hắn, trước nay chưa từng lộ ra một mặt như vậy. Không biết tại sao, hắn nhìn một màn này cũng không cảm thấy phẫn nộ, cũng không tức giận, ngoại trừ một chút đau lòng, càng nhiều hơn là thoải mái.
Thật tốt, trong lúc bất tri bất giác mất đi cô, cô đã tìm được người thích hợp với mình hơn.
Cho dù như thế nào, nguyện vọng của hắn năm hai mươi tuổi ấy đã trở thành sự thật, đó chính là cô được hạnh phúc.
“Nhìn cái gì đấy.” Mẹ Thẩm đi ra, thấy con trai đang nhìn chằm chằm một chỗ đến ngẩn người, bà không khỏi nghi hoặc hỏi.
Thẩm Bồi Nhiên quay đầu cười cười: “Không có gì ạ, sắp phải đi rồi, con muốn nhìn thêm vài lần.”
Trong cửa hàng kem, Giang Cảnh Xuyên mua chô Tô Yên mỗi vị một cái. Cô ăn thỏa mãn, Giang Cảnh Xuyên nhìn cô ăn.
“Anh không ăn sao?” Tô Yên hỏi.
Giang Cảnh Xuyên mỉm cười trả lời: “Đắt quá, anh ăn không nổi.”
“Phì!” Tô Yên suýt chút nữa thì phun ra, Giang Cảnh Xuyên nói lời này thật là quá mâu thuẫn.
“Em đây thưởng cho anh một miếng.” Tô Yên đưa muỗng nhỏ tới bên miệng Giang Cảnh Xuyên, ý bảo anh mở miệng.
Hai người chưa đến một lúc đã ăn xong kem, vừa thấy cách thời gian ăn cơm chiều còn sớm, hơn nữa Tô Yên hiển nhiên còn chưa mua đã, Giang Cảnh Xuyên đành phải theo cô tiếp tục đi dạo phố.
Vốn dĩ là ra ngoài mua nhu yếu phẩm du lịch, kết quả là mua váy mua giày, còn nhu yếu phẩm vẻn vẹn chỉ có kính râm và kem chống nắng.
“Còn cần mua gì nữa?” Tô Yên nhận lấy danh sách mua sắm Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị, đọc từng cái một: “Dép xỏ ngón? Cái này phải mua sao? Hòm thuốc, cái này không cần, trong nhà có, mang đi là được, ui…… Áo tắm?”
“Anh xem tủ quần áo của em không phát hiện áo tắm, cũng không biết em ném đi đâu rồi, nếu không thì cứ mua lại đi. Anh cũng muốn mua quần bơi, đến lúc đó đi bơi phải mặc.”
Bơi? Không phải là thứ cô nghĩ chứ?
Tô Yên đại kinh thất sắc: “Có cần phải xuống nước không?”
Giang Cảnh Xuyên nhìn cô một cái: “Đi hải đảo đương nhiên phải bơi rồi, đúng rồi, đến lúc đó còn có lướt sóng, nghe nói rất thú vị.”
“Em sẽ không đi đâu.” Cô không dám đâu, trước kia ở trong cung nhiều nhất cũng chỉ là ngâm mình ở suối nước nóng một chút, cô căn bản là sẽ không chơi dưới nước.
Giang Cảnh Xuyên không biết nghĩ tới cái gì, cười hai tiếng, vẻ mặt thật rất đáng nghiền ngẫm: “Không biết, thật đúng lúc, anh có thể dạy em.”
Thật ra Tô Yên cũng có hơi động lòng. Lúc ở trong cung, mỗi khi mùa hè tới, tuy rằng cô vẫn luôn có nhiều khối băng nhất nhưng cũng không đủ, mỗi lần tản bộ ở hoa viên cô đều hận không thể ngâm mình trong nước. Cô xem phim truyền hình cũng thấy người ta bơi lội, nhìn cũng rất thú vị.
“Vậy thì mua áo tắm đi.”
Khi Giang Cảnh Xuyên mang theo Tô Yên đi vào cửa hàng áo tắm, cô liền hối hận.
Cô vậy mà quên mất khi những người đó bơi lội gần như không mặc quần áo!
Giang Cảnh Xuyên lúc này vô cùng tự giác chọn áo tắm cho Tô Yên.
Tô Yên không thèm nhìn, cô đứng ở một bên, hai mắt nhìn xuống mặt đất, ngay cả không nhìn áo tắm cũng cảm thấy cả người khó chịu cực kỳ.
Chẳng được bao lâu, Giang Cảnh Xuyên chọn được hai bộ áo tắm, một bộ là áo tắm hai mảnh màu đỏ, bên ngoài là áo khoác màu trắng, một bộ là áo tắm liền thân bảo thủ.
Ánh mắt Giang Cảnh Xuyên không tồi, chọn màu sắc đều rất phù hợp với nước da Tô Yên.
Tô Yên vừa thấy hai bộ áo tắm này liền đỏ mặt, ánh mắt không ngừng né tránh, chỉ là không nói lời nào.
Giọng điệu Giang Cảnh Xuyên tự nhiên như đang thảo luận chuyện thời tiết: “Bộ này, mặc lúc chỉ có hai chúng ta.”
Anh lấy là bộ áo tắm hai mảnh kia.
“Còn bộ này, mặc khi có người khác.” Anh chỉ chỉ áo tắm liền thân bảo thủ.
Tô Yên: “…………”
[1]
[2]
[3]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...