Trông anh rất có tiền nha!!

Trên đường tới Giang thị, Tô Yên nhận được điện thoại của bạn tốt Vạn Dập.
 
“Tiểu Yên, tớ vừa mới tan tầm, cậu có nhà không?” Vốn dĩ Vạn Dập muốn gọi cho Tô Yên từ chiều, khổ nỗi vừa vào làm việc là bận như chó, lúc này tan tầm mới vội vàng gọi điện cho Tô Yên, muốn nói cho cô chuyện hồi trưa.
 
“Ôi, tớ không ở nhà, có chuyện gì sao?” Phản ứng đầu tiên của Tô Yên chính là chuyện Thẩm Bồi Nhiên. Hôm trước cô tán gẫu với Vạn Dập, lúc này cô ấy tìm đến chỉ có thể là bởi vì chuyện này. Nhất thời trong lòng cô có chút thấp thỏm, không biết Vạn Dập nói cho cô tin tức tốt hay là tin tức xấu.
 
“Là thế này, hôm nay Thẩm Bồi Nhiên tới tìm tớ, tớ đã nói cho anh ta mấy lời cậu nói hôm trước. Có lẽ tớ thực sự không giỏi đàm phán, cứ cảm thấy không ổn lắm. Dáng vẻ Thẩm Bồi Nhiên cũng không giống nghe lọt tai, ngại quá, Tiểu Yên, tớ không những không giúp được cậu mà không chừng còn ngáng đường cậu nữa.”
 
Vạn Dập nghĩ tới nghĩ lui. Ngay cả khi làm việc tâm tư thỉnh thoảng cũng bay xa, suy nghĩ biểu cảm cuối cùng kia của Thẩm Bồi Nhiên thật sự không giống như người muốn buông tay. Cô ấy lại nhớ lại những lời đã nói với Thẩm Bồi Nhiên, càng nghĩ càng thấy không ổn, chỉ có thể gọi điện thoại xin lỗi, hơn nữa nhắc nhở Tô Yên lưu tâm một chút.
 
Tô Yên không biết Vạn Dập đã nói những gì nhưng hiện tại tình huống này cũng nằm trong dự đoán của cô. Cứ tưởng tượng người mình yêu phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, coi như hai người đó là quan hệ hợp pháp thì cũng có mấy người đàn ông có thể cắn răng chịu đựng đây?
 
Lúc trước nói chuyện này với Vạn Dập vốn dĩ là muốn dùng hạ sách, nhưng nghĩ kỹ lại thì tình huống hiện tại cũng chỉ có thể dùng cách này. Căn bản không có biện pháp nào khác có thể hóa giải cục diện bế tắc này, cho nên cô chỉ có thể bí quá hoá liều, hiện tại kiếm tẩu thiên phong*, không trách được ai.
 
*Kiếm tẩu thiên phong:  không theo thói quen, tìm một số cách mới và khác nhau để giải quyết vấn đề, để giành chiến thắng. ( Theo baidu)
 
“Ừm, tờ biết rồi, dù sao vẫn cảm ơn cậu nha.” Lần này Tô Yên là cảm ơn chân thành. Vốn dĩ Vạn Dập không cần lội vũng nước đục này, nhưng cô ấy làm chuyện này xuất phát từ quan hệ bạn bè, cho dù kết quả tốt hay xấu đều cần cảm ơn.
 
Vạn Dập trầm mặc một lát, nói: “Tiểu Yên, chỉ cần cậu làm tốt là được, chỉ là nếu cậu đã đã hạ quyết tâm thì không được bỏ dở nửa chừng, như vậy đều không tốt với ba người các cậu.” Sở dĩ nói những lời này là vì Vạn Dập vẫn hơi lo lắng Tô Yên vẫn còn tình cảm với Thẩm Bồi Nhiên. Nếu cô thấy hắn thương tâm mà mềm lòng thì làm sao bây giờ?
 
Tô Yên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. Bây giờ đang là mùa hạ, ngày dài đêm ngắn, giờ phút này ánh hoàng hôn chiếu vào cao ốc giống như mạ một tầng ánh sáng vàng. Nhóm người đi làm trải qua một ngày chiến đấu hăng hái, trên mặt khó nén được mệt mỏi. Từng cảnh từng cảnh như vậy cứ thế chân thật mà xuất hiện trong cuộc sống của cô, làm cô có chút mê muội.
 
“Tớ biết rồi, cậu không biết hiện tại đầu óc tớ tỉnh táo đến thế nào đâu.”
 
Cô đột nhiên ý thức được, cô không còn là Tô Yên trước kia kiêu ngạo tùy ý ở hậu cung nữa rồi.
 
Hết thảy mọi chuyện đều đảo lộn hoàn toàn, cái gì cũng thay đổi, điều duy nhất không thay đổi chính là, cô vẫn như trước kia biết rõ bản thân muốn cái gì.
 
Vạn Dập nghe xong lời Tô Yên nói, trong lòng liền thoáng thả lỏng. Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Vạn Dập nói: “Bây giờ tớ phải bắt xe về nhà, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ lúc nào cũng được, tuy rằng có thể không giúp được gì.”
 
“Ừ, cảm ơn cậu.” Trong lòng Tô Yên có chút ấm áp, cô có thể cảm giác được cô gái này thật sự quan tâm đến nguyên thân, là cách quan tâm không mang theo bất cứ mục đích hay lợi ích nào, đơn thuần như vậy.
 
Cúp điện thoại xong, Tô Yên đã không còn hoảng loạn như lúc trước nữa. Suy cho cùng trong nội tâm cô đã quen với chuyện nếm trải tình người ấm lạnh ngươi lừa ta gạt, một khi thực sự bình tĩnh lại, cục diện bế tắc trước mắt này cũng không là gì với cô.

 
Thật ra người thực sự đang ở thế bị động không phải cô, cũng không phải Giang Cảnh Xuyên, mà là Thẩm Bồi Nhiên.
 
Chuyện đã phát triển đến nước này, thái độ của cô đã rõ ràng như thế, cuối cùng Thẩm Bồi Nhiên có thể làm được gì đây?
 
Trong lòng cô thật sự hy vọng Thẩm Bồi Nhiên có thể nghĩ thông suốt, sau đó buông tay. Cuộc đời hắn vẫn còn dài và tươi đẹp, thật sự không nên bởi vì một chuyện như vậy mà bị chậm trễ.
 
Hiện tại chiếm cứ thân thể này là một người khác, cô không có tình cảm với Thẩm Bồi Nhiên. Cho dù gắng gượng kéo dài thì người tổn thương vẫn là Thẩm Bồi Nhiên, vậy tại sao không sớm buông tay?
 
Tô Yên đã quyết định, cô sẽ nói chuyện này cho Giang Cảnh Xuyên. Cho dù kế tiếp Thẩm Bồi Nhiên xúc động làm chuyện gì, ít nhất Giang Cảnh Xuyên sẽ phòng bị trước tiên. Cô không muốn phải chịu đựng sự lo sợ bất an này một mình. Lại nói, đây cũng là cô thẳng thắn thành thật với Giang Cảnh Xuyên chứ sao?
 
Nếu hiện tại cô biết có thể sẽ có nguy hiểm không rõ phát sinh, cô sẽ không muốn che giấu một mình, miễn cho đến lúc đó khóc không ra nước mắt.
 
Lục Dạng ngồi ở văn phòng Giang Cảnh Xuyên một lát liền đi ngay. Trong đầu hắn ta vẫn suy nghĩ mấy bức thư pháp kia, mãi cho đến lúc ra khỏi thang máy đi tới bãi đỗ xe, hắn ta mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại. Hắn ta không khỏi cười tự giễu, có vẻ đã nghĩ quá nhiều rồi, lắc lắc đầu, chỉ là hắn ta không nghĩ tới, Giang phu nhân vậy mà có thể viết chữ đẹp như thế.
 
Thật ra sau khi Lục Dạng hiểu rõ lai lịch của Tô Yên, hắn ta thật sự bội phục người phụ nữ này. Quả thật, Tô Yên lớn lên rất đẹp nhưng người hào môn thế gia kiểu mỹ nhân nào chưa gặp qua? Chẳng qua những người này đều thành tinh cả rồi, chỉ chơi vui mà thôi, làm gì có chuyện thật sự cưới về nhà. Tô gia lại không giống vậy, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, có thể làm hai ông bà cụ Giang gia tự mình mở miệng, có thể quang minh chính đại gả vào Giang gia, hơn nữa còn được Giang Cảnh Xuyên tôn trọng. Người như Tô Yên tuyệt đối không đơn giản.
 
Vừa mới đến gần chiếc xe, lấy chìa khóa xe ra, đột nhiên một chiếc xe chạy tới, ngay sau đó vững vàng dừng bên cạnh người hắn ta. Chẳng bao lâu sau người ngồi ở ghế lái liền đi xuống rồi cung kính vòng ra cửa sau, mở cửa xe ra.
 
Điều đầu tiên Lục Dạng nhìn thấy chính là chân nhỏ mảnh khảnh cùng với đường cong đều đặn, màu da trắng nõn, mang đôi giày cao gót màu nude. Hắn ta còn chưa nhìn đủ, chủ nhân của đôi chân xinh đẹp này đã đi xuống.
 
Tô Yên cảm thấy có người đang nhìn cô, ngẩng đầu lên thì nhận ra là Lục Dạng. Cô phản xạ có điều kiện giương môi cười, “Lục tiên sinh? Thật khéo quá.”
 
Nói xong cô liền đi qua chỗ Lục Dạng. Hắn ta là người nối nghiệp của ông Trần, lại là bạn cùng trường của Giang Cảnh Xuyên, cô nên chào hỏi hắn ta vài câu mới đúng.
 
Lục Dạng chỉ cảm thấy Tô Yên này thế mà càng nhìn càng thấy đẹp. Bên người hắn ta không thiếu phụ nữ, cũng không phải chưa từng thấy người đẹp hơn Tô Yên. Chỉ là cho dù có đẹp hơn cô, hắn nhìn vài lần cũng không thấy kinh diễm nữa. Nhưng thật ra sau lần đầu tiên gặp Tô Yên, ấn tượng của hắn với cô có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ là một mỹ nhân có vẻ ngoài thanh tú. Sau đó số lần hai người gặp mặt tăng lên, dáng vẻ của cô cũng càng ngày càng rõ ràng. Ngay cả khi cô đến gần, hắn vẫn có thể nhìn cô không chớp mắt, không muốn di chuyển tầm mắt.
 
Lục Dạng cười gật đầu, “Giang phu nhân, chào cô.”
 
Từ nhỏ Tô Yên đã được Thái Hậu dạy dỗ nghiêm khắc,chưa từng phạm sai lầm trong lễ nghi và quản lý biểu cảm. Tươi cười trên mặt lúc này cũng là gãi đúng chỗ ngứa, “Lục tiên sinh tới tìm Cảnh Xuyên sao?”
 
“Ừ……” Lục Dạng liếc mắt một cái nhìn hộp cơm trong tay tài xế, không khỏi cười nói: “Cảnh Xuyên thật có phúc, có vợ tới đưa cơm cho, thật khiến người ta hâm mộ.”

 
Nghe thì có vẻ là khen nhưng lúc này Lục Dạng đang nói thật, hắn thật sự hâm mộ Giang Cảnh Xuyên, có một người vợ vừa xinh đẹp vừa tâm lý quan tâm anh, cũng khó trách Giang Cảnh Xuyên coi trọng cô như vậy.
 
Nếu đây là vợ của mình…… Khụ khụ! Lục Dạng kịp thời ngăn lại suy nghĩ trong lòng.
 
Tô Yên nhoẻn miệng cười, cũng không nói câu nào.
 
“Giang phu nhân, không biết cô có biết Lục Giai Doanh không?” Lục Dạng cũng không biết bản thân bị sao nữa, hắn luôn muốn nói chuyện với Tô Yên nhiều thêm một chút. Trước tiên hắn nghĩ đến em gái nhà mình.
 
Tô Yên cố gắng nghĩ lại một chút, ngày hôm đó đi dạo phố với Giang Tinh Tinh, hình như tên của cô bạn học kia là như vậy, vì thế cô chần chờ gật gật đầu.
 
Lục Dạng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: “Giai Doanh là em gái tôi, hôm đó con bé nói chuyện này, cô không biết nha đầu kia hưng phấn đến mức nào đâu. Thế giới này quá nhỏ rồi, tôi cũng không nghĩ đến người giúp em gái tôi hai năm trước ấy thế mà lại là Giang phu nhân.”
 
Thế giới này quả thực quá nhỏ!
 
Tô Yên cũng không nghĩ người mà nguyên thân giúp đỡ kia lại là em gái của Lục Dạng!
 
“Không thể nào? Trùng hợp như vậy?” Tô Yên vẫn còn có chút ngốc.
 
Mắt thấy Tô Yên lộ ra biểu cảm như vậy, Lục Dạng không khỏi buồn cười, hắn gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy, lúc nghe con bé nói tôi đã rất kinh ngạc. Giang phu nhân, chuyện này cả nhà chúng tôi đều vô cùng biết ơn cô. Chú thím tôi còn muốn mời cô bữa cơm cảm ơn.”
 
“Ôi, cái này thì không cần đâu, không cần khách khí như vậy.” Biết ơn như vậy làm cho cô cực kỳ hổ thẹn, rõ ràng nguyên thân mới là người giúp Lục Giai Doanh mà.
 
Ý cười trên mặt Lục Dạng càng sâu, “Cần chứ, như vậy đi, đợi cô hôm nào có thời gian, hôm nay tôi không làm phiền cô nữa.”
 
Tô Yên đã nghe Giang Cảnh Xuyên nói, sau khi Lục Dạng trở về, thế lực thành phố A gần như là phân chia lại một lần nữa. Như vậy nếu có thể quan hệ tốt với một người như hắn, đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói cũng không phải chuyện xấu phải không?
 
Cô do dự một chút rồi gật gật đầu, nhìn theo Lục Dạng lên xe rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ, lúc này Tô Yên mới cùng tài xế đi vào thang máy.
 
Giang Cảnh Xuyên làm tổng giám đốc cho nên nếu tăng ca, thư ký và trợ lý cũng phải thành thành thật thật ở lại văn phòng. Khi Tô Yên xuất hiện ở Giang thị, thư ký Linda của Giang Cảnh Xuyên nhất thời không kịp phản ứng, vội vàng đứng lên đón tiếp. Tô Yên đưa hộp cơm cho cô ấy, cười dịu dàng nói: “Nhờ phòng bếp làm làm một ít sủi cảo thủy tinh, vất vả cho cô rồi.”
 

Linda có hơi thụ sủng nhược kinh nhận lấy, vội vàng nói cảm ơn. Nhìn Tô Yên đi về hướng văn phòng Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cô ấy không khỏi cảm thán, trước có Giang phu nhân đẹp như châu như ngọc thì  ai dám có gan tiếp cận đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên đây?
 
Lúc Tô Yên mang hộp cơm vào, Giang Cảnh Xuyên còn đang vùi đầu làm việc. Nghe thấy tiếng mở cửa thì anh theo bản năng nhíu mày, trợ lý sao lại không hiểu chuyện thế? Chẳng lẽ không biết gõ cửa sao?
 
Kết quả vừa ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Tô Yên, anh trố mắt một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại.
 
Tô Yên xách cạp lồng, rất nhẹ nhàng nói: “Anh không xách giúp em sao? Tay em mỏi nhừ rồi này.”
 
Lúc này Giang Cảnh Xuyên mới hoàn hồn vội vàng đứng dậy, lại không cẩn thận đụng vào góc bàn làm việc, anh đau đến nhíu mày nhưng động tác lại không chậm chút nào, anh đi đến trước mặt Tô Yên, cầm lấy cạp lồng nặng trĩu trên tay cô, vừa đi tới bàn trà bên kia vừa nói: “Sao em lại tới đây?”
 
“Em tới thì tới thôi.” Tô Yên cố ý xuyên tạc ý của Giang Cảnh Xuyên, khẽ hừ một tiếng.
 
Giang Cảnh Xuyên đỡ cô ngồi xuống, trên mặt là ý cười không thể che giấu: “Em tới cũng không biết nói với anh một tiếng, làm anh không chuẩn bị gì hết.”
 
Tô Yên mở cạp lồng cho anh, đắc ý giương cằm lên: “Nếu anh kim ốc tàng kiều thì làm sao bây giờ? Nhất định phải thừa dịp anh không chú ý mà tới.”
 
Giang Cảnh Xuyên cực kỳ nghiêm túc xoa xoa cằm: “Anh sợ bị sư tử Hà Đông rống lắm, nào dám kim ốc tàng kiều.”
 
Tô Yên vốn dĩ cũng chỉ là đùa anh một chút, lúc này nghe anh nói như vậy lại bị anh chọc cười không nhịn được, cô giơ tay lên bấm lên khuỷu tay anh một cái không nặng không nhẹ, cười mắng: “Anh mới là sư tử Hà Đông ấy!”
 
“Anh đang định bảo trợ lý đi mua cơm hộp, ừm, tốt quá.” Giang Cảnh Xuyên là kẻ cuồng công việc, tăng ca đến đêm khuya là chuyện thường ngày, anh làm việc thật sự cũng không có yêu cầu cao về đồ ăn, chỉ cần có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng là được rồi, thông thường chỉ cần một suất cơm là xong việc.
 
Hôm nay nhìn đồ ăn phong phú như vậy, hơn nữa đều là món anh thích ăn, trong trong lòng Giang Cảnh Xuyên nhất thời cảm động vô cùng. Bảo mẫu tới đưa cơm hoàn toàn khác với vợ đưa cơm, lúc này Giang Cảnh Xuyên không còn tâm trạng làm việc nữa.
 
Tô Yên mở bình giữ nhiệt ra, ngăn Giang Cảnh Xuyên đang định gắp đồ ăn lại, ấm áp nói: “Anh uống canh trước rồi ăn cơm, như vậy mới tốt cho dạ dày. Dì nấu canh mướp đắng sườn heo, nói là thanh nhiệt giải độc, trời nóng như này uống là thích hợp.”
 
Giang Cảnh Xuyên nghe lời buông đũa, anh nhận lấy chén canh Tô Yên đưa, uống được mấy ngụm mới phản ứng lại: “Em ăn cơm chưa?”
 
“Em ăn xong mới đến, anh uống chậm chút, có ai giành mất của anh đâu.” Thấy Giang Cảnh Xuyên uống hơi vội, Tô Yên nhắc nhở một câu.
 
Vừa thốt ra lời này Tô Yên liền có chút ngây ngốc. Cô nhìn dáng vẻ Giang Cảnh Xuyên ăn cơm uống canh, lại nghĩ giữa bọn họ vậy mà ở chung rất giống vợ chồng bình thường.
 
Bên ngoài văn phòng, thư ký và trợ lý đều ăn điểm tâm Tô Yên mang tới, Linda dựa vào phòng trà nước đang chuẩn bị hâm nóng đơn giản, cô ấy nhỏ giọng cảm khái với đồng nghiệp bên cạnh: “Vợ boss thật là biết đối nhân xử thế quá, vậy mà còn không quên mang đồ ăn cho chúng ta, thật là bội phục.”
 
Tuy rằng sủi cảo thủy tinh không nhiều lắm, mỗi người cũng chỉ có thể ăn mấy cái nhưng trong lòng mỗi người đều có ấn tượng tốt với Tô Yên.
 
Một đồng nghiệp khác hạ giọng nói: “Không có thêm IQ và EQ, cô cho rằng chỉ dựa vào diện mạo là có thể gả vào hào môn sao, học tập một chút nhất định không thừa đâu.”
 

“Đáng tiếc, những người chúng ta không đẹp như người ta, EQ cũng không cao như người ta, không nói nữa, chua xót quá.” Linda uống một ngụm cà phê, đặt cái ly xuống, duỗi người: “Mỗi ngày chỉ có thể bận như chó, cầm tiền lương ăn không đủ no cũng không chết đói, người ta thì sao, mỗi ngày mua mua mua, trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, muốn đi đâu thì đi đó, trời ơi, bây giờ tôi lên sân thượng có còn chỗ không?”
 
“Hàng so hàng thì nên ném, người so người thì đáng chết.”
 
Cuối cùng kết thúc bằng một câu như vậy, mọi người nhìn nhau, cuối cùng đều gục đầu xuống trở về văn phòng.
 
“Em vừa mới gặp Lục tiên sinh ở bãi đỗ xe. Chắc là em chưa nói cho anh, hai hôm trước không phải em đi dạo phố với Tinh Tinh sao? Lúc ấy gặp phải một bạn học của con bé. Hai năm trước em có gặp em ấy một lần, lúc ấy cũng là giúp em ấy chút chuyện nhỏ, không ngờ người ta vẫn luôn nhớ rõ. Em vừa mới phát hiện, em ấy vậy mà lại là em gái của Lục Dạng.” Tô Yên chỉ là muốn nói cho Giang Cảnh Xuyên chuyện này, bởi vì Lục Dạng không phải người thường, phàm là có thể dính đến lợi ích của Giang thị, cô đều nên nói cho Giang Cảnh Xuyên, để anh cân nhắc trong lòng.
 
Loại quan hệ lợi ích giữa đàn ông này rắc rối khó gỡ, cô cũng không biết rốt cuộc trong lòng Lục Dạng mang tâm tư gì.
 
Giang Cảnh Xuyên có chút kinh ngạc: “Trùng hợp như vậy? Lục Dạng cũng không nói với anh, anh ta còn nói gì không?”
 
“Anh ta nói, chú thím anh ta muốn mời em ăn bữa cơm, có lẽ là hy vọng em có thể vui lòng nhận lấy, anh thấy sao?” Lục Dạng không giống những người khác, hắn ta vừa mới phát triển ở thành phố A, tiếp nhận tài nguyên và tài sản trong tay ông ngoại hắn. Một người như vậy lại chủ động bắt chuyện với cô, còn chủ động mời cô ăn cơm chỉ vì một chuyện bình thường như vậy, không mờ ám mới là lạ.
 
Tô Yên không cần nghĩ cũng biết, Lục Dạng mới vừa lên cơ, căn cơ còn chưa vững, đoán chừng không thiếu con trai cháu trai của ông Trần ngáng chân hắn ta, ngay trong lúc này hắn ta còn có tâm tư mời cô ăn cơm?
 
Vô lợi bất khởi tảo*, chỉ xem Giang Cảnh Xuyên có nguyện ý có quan hệ này với Lục Dạng hay không thôi.
 
*Vô lợi bất khởi tảo: không có lợi thì không đến sớm, ý là có chuyện có lợi cho mình thì mới làm.
 
Giang Cảnh Xuyên cẩn thận suy nghĩ một chút, thật ra anh cũng không bài xích chuyện duy trì quan hệ tốt với Lục Dạng. Đầu tiên nhân phẩm của Lục Dạng cũng không tệ, anh và hắn cũng coi như từng hợp tác qua, bản thân cũng có chút giao tình. Tiếp theo Trần gia sau lưng Lục Dạng cũng không thua kém. Dù thế nào đi chăng nữa, nhiều bạn bè như vậy không phải chuyện xấu. Nếu Lục Dạng có ý muốn làm tốt quan hệ với Giang thị, anh cũng không nên coi như không thấy được. Nghĩ đến đây, Giang Cảnh Xuyên trầm giọng nói: “Con người Lục Dạng cũng không tệ lắm, qua ăn bữa cơm cũng không vấn đề gì, hơn nữa, dù sao cũng là giao tình với em gái cậu ta, em đừng nghĩ quá nhiều.”
 
Tô Yên nghe xong lời này trong lòng liền nắm chắc, cô sẽ không quản chuyện làm ăn của Giang Cảnh Xuyên, cũng không phải chuyện cô có thể quản, nếu anh đã nói như vậy rồi thì ăn bữa cơm đi.
 
“Chỉ cần không ảnh hưởng gì đến anh thì em sao cũng được.” Tô Yên lại bổ sung một câu.
 
Giang Cảnh Xuyên có chút cảm động, một mặt cảm thấy Tô Yên không ngu ngốc, xem như còn biết nói chuyện này cho anh, trực giác cũng rất nhạy bén. Mặt khác nghe Tô Yên nói câu này xong anh cảm thấy cô thật hiểu chuyện, phải biết rằng, có một người vợ hiểu chuyện còn vui vẻ hơn có một người vợ xinh đẹp.
 
Anh buông đũa, vươn tay xoa xoa tóc cô: “Em đừng nghĩ quá nhiều, muốn làm thế nào thì cứ làm như thế ấy.”
 
Không phải anh khoe khoang nhưng dựa vào năng lực của anh, thật sự có thể cho vợ mình cuộc sống tùy tâm sở dục*.
 
*Tùy tâm sở dục: tùy theo lòng mình.
 
“Em muốn làm thế nào cũng được sao?” Tô Yên giảo hoạt cười, làm cho Giang Cảnh Xuyên mất hồn trong chốc lát.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận