Giang Tinh Tinh đảo đảo tròng mắt, cô ấy nhìn về phía Tô Yên hỏi: “Chẳng lẽ không gọi em yêu, hay là vợ sao?”
Thoáng chốc trên mặt trắng nõn của Tô Yên dần dần trở nên đỏ ửng, cô gật đầu cực nhẹ: “…… Có.”
Chẳng qua là vào lúc đó anh mới gọi cô là em yêu.
Chờ sau khi ngủ dậy, anh lại giống như mất trí nhớ, tiếp tục kêu cô là Tiểu Yên.
Tuy Giang Tinh Tinh không phải người từng trải nhưng cô ấy cũng là người hay xem truyện tranh. Vừa thấy vẻ mặt Tô Yên như thế này thì lập tức hiểu được, bắt đầu cười ha ha không ngừng.
Tô Yên ra ngoài cùng Giang Tinh Tinh, một mặt thật sự muốn mua mua mua, mặt khác cũng là muốn thông qua Giang Tinh Tinh tìm hiểu chuyện trước kia của Giang Cảnh Xuyên. Tô Yên làm bộ lơ đãng nói: “Chị cảm thấy tình cảm giữa em và anh em thật sự không tồi đấy, có anh trai thật là tốt.”
Giang Tinh Tinh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là bất lực lắc đầu: “…… Cũng không phải đâu, khi em học tiểu học anh em đã xuất ngoại rồi, một năm cũng chỉ trở về được một hai lần, khi đó em rất sợ anh ấy, cũng không dám nói với anh mấy câu.”
Tình cảm giữa cô ấy và Giang Cảnh Xuyên thật không tính là thân thiết. Dù sao tuổi tác chênh lệch nhiều, chờ cô ấy nhận thức được, Giang Cảnh Xuyên lại xuất ngoại du học, anh lại không có thời gian rảnh rỗi. Vốn dĩ tiếp xúc không nhiều lắm, cô ấy nào dám làm nũng với anh.
Tô Yên nghe xong lời này cũng không cảm thấy kỳ quái. Trước kia lúc mọi người ăn cơm cô đã nhìn ra, Giang Cảnh Xuyên và mọi người trong nhà cũng không phải thân mật như vậy, cũng không nói chuyện được mấy câu với Giang Tinh Tinh.
Giang Tinh Tinh dần dần không hề phòng bị trước mặt Tô Yên nữa. Cô ấy cảm thấy Tô Yên sẽ không đem những lời này nói cho anh hai nghe, chính là sự tin tưởng mà cô ấy không thể giải thích được. Sau một ngày, Tô Yên cũng khai thác được không ít tâm sự của Giang Tinh Tinh.
Chẳng hạn như, Giang Tinh Tinh thích một minh tinh ra mắt đã lâu nhưng chưa hot*, sở dĩ trước kia có tiếp xúc với Hoàng Vũ Vi chẳng qua là muốn thông qua cô ta tìm hiểu người kia mà thôi.
*Nguyên văn: Hồng: nổi tiếng.
Lại chẳng hạn như, gần đây cô ấy đã không thích nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 kia nữa, bởi vì từ trong miệng người khác biết được, anh ta vì vai diễn mà đồng ý quy tắc ngầm, không thể chịu đựng được.
Nói tóm lại, Tô Yên xem như hiểu được đại khái cô nàng Giang Tinh Tinh này. Cô ấy là người có chừng mực, trên người cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư, trong cuộc sống còn biểu hiện ra một chút ngây thơ. Tô Yên thật sự bội phục mẹ Giang, giáo dục được đôi trai gái vô cùng tốt.
Về sau chỉ cần Giang Tinh Tinh không đột nhiên thay đổi tính tình, tương lai cuộc sống sẽ không tồi.
Người biết đúng mực, biết tiến lùi, lại thức thời thật sự không nhiều lắm, đặc biệt còn là sinh ra ở gia đình như vậy.
Khi hai người chuẩn bị ăn chút đồ ngọt, Giang Tinh Tinh gặp bạn học của cô nàng.
“Là cậu à!” Lục Giai Doanh chào hỏi xong với Giang Tinh Tinh thì chú ý tới mỹ nữ bên cạnh cô ấy. Sau khi nhìn rõ diện mạo của cô, cô ấy liền kích động kêu lên.
Tô Yên xác định mình không quen biết người này, chẳng lẽ là người quen của nguyên thân?
Giang Tinh Tinh lôi kéo Lục Giai Doanh, cau mày nghi hoặc nói: “Cậu biết chị dâu của mình sao?”
Tô Yên cũng là vẻ mặt mông lung.
Lục Giai Doanh vẫn rất kích động, liều mạng gật đầu, “Ừ ừ ừ, ngày đó em lo lắng quá, cũng chưa nói lời cảm ơn với chị, sau đó người nhà em đều mắng em không nên để chị đi, còn nói phải mời chị ăn bữa cơm.”
Cuối cùng cũng rõ ràng, Lục Giai Doanh quả nhiên có quen biết nguyên thân. Đó là chuyện từ hai năm trước, khi đó Lục Giai Doanh tham gia một cuộc thi vô cùng quan trọng, nào biết trên đường xe taxi xảy ra tai nạn, khi đó lại là giờ cao điểm, căn bản là không bắt được xe. Đang lúc cô ấy gấp đến độ sắp khóc, Tô Yên đúng lúc đi ngang qua, cô liền hạ cửa kính xe xuống hỏi vài câu, sau đó liền lái xe đưa Lục Giai Doanh đi thi. Bởi vì thời gian quá gấp, Lục Giai Doanh không kịp hỏi số điện thoại Tô Yên đã đi rồi.
Tô Yên có chút xấu hổ nhận lời cảm ơn của Lục Giai Doanh. Trong lòng lại nghĩ, ở trong mắt những người khác, nguyên thân rất lạnh lùng nhưng thực tế trong lòng lại rất thiện lương.
Lục Giai Doanh nói sao cũng phải mời Tô Yên ăn cơm, cuối cùng còn thành công để lại phương thức liên hệ .
Rất nhanh đã tới chạng vạng, Giang Cảnh Xuyên gọi điện thoại tới nói có một bữa tiệc không thể từ chối cần tham gia, vì thế Giang Tinh Tinh liền đưa Tô Yên về nhà.
Mặt khác bên kia Lục Giai Doanh cũng cảm thấy mỹ mãn. Hôm nay cô ấy chụp được một bức ảnh bóng lưng Tô Yên, p* một chút cho đẹp hơn rồi mới đăng lên vòng bạn bè.
*P: Photoshop, ở đây tác giả để là ‘p’ nên mình giữ nguyên nhé.
【 Thật vui vẻ! Thật sự quá có duyên phận, gặp được người đẹp tốt bụng hai năm trước, tôi quyết định từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là nữ thần của tôi! 】
Gần nửa giờ sau, Lục Dạng thấy em gái nhà mình đăng lên vòng bạn bè thì gọi điện tới.
So với anh em Trần gia bên này lục đục với nhau, tình cảm của anh em Lục gia lại vô cùng thân thiết. Điện thoại vừa được kết nối đã vui tươi hớn hở hỏi: “Em không nhận sai người chứ?”
Lục Giai Doanh đã trở lại ký túc xá, tâm trạng kích động vẫn chưa thể bình tĩnh lại: “Đương nhiên không nhận sai rồi, chị ấy lớn lên xinh đẹp như vậy em làm sao có thể nhận sai được?”
“Có mời người ta ăn cơm không đấy?” Lục Dạng còn đang ngồi trong văn phòng vì hạng mục đấu thầu mới trên bàn mà đau đầu không thôi, nghe được tiếng cười đầy sức sống của em gái, cũng coi như là tạm thời giảm bớt mỏi mệt.
“Có nha.” Lục Giai Doanh nằm ở trên giường, cười đến đôi mắt đều híp lại: “Chẳng qua là trùng hợp quá, chị ấy chính là chị dâu của bạn học em, đúng rồi, nói không chừng anh cũng biết đấy, bạn học em là Giang Tinh Tinh, anh trai cậu ấy là…… Không xong rồi, em quên tên.”
Lục Dạng vừa nghe vẻ mặt đã nghiêm lại, buông văn kiện trong tay, trầm giọng nói: “Giang Tinh Tinh?”
Nếu hắn ta nhớ không nhầm, hình như tên em gái Giang Cảnh Xuyên là vậy.
Lục Giai Doanh không hề cảm thấy anh trai mình bất thường, cô ấy tiếp tục hưng phấn nói: “Em có số điện thoại chị ấy rồi, về sau có thể hẹn chị ấy đi dạo phố được không nhỉ? Đúng rồi đúng rồi, vừa rồi mẹ cũng gọi điện lại hỏi, còn nói có thời gian muốn mời chị Tô ăn cơm đấy. Em thật là vui quá đi.”
Tính tình Lục Giai Doanh ngây thơ, ai đối tốt với cô ấy, cô ấy đều ghi tạc trong lòng, hận không thể báo đáp gấp mười lần gấp trăm lần.
Thế giới này thật nhỏ bé, Lục Dạng chỉ có suy nghĩ này. Ngay từ đầu còn không quá xác định, cho đến khi em gái gọi người kia là chị Tô, hắn ta liền nghĩ, có lẽ chính là vợ Giang Cảnh Xuyên.
“Giai Doanh, nếu em hẹn cô ấy thì nói cho anh một tiếng, hôm đó anh cũng đi.” Lục Dạng do dự một hồi mới mở miệng nói.
Hắn ta không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Sau khi cúp điện thoại, Lục Dạng cảm thấy dự án đấu thầu vốn dĩ làm hắn đau đầu kia cũng trở nên thật dễ thương. Đi đến trước cửa sổ sát đất, ngay cả hắn cũng chưa phát hiện, đã bắt đầu có một chút một chút mong đợi.
Về phần rốt cuộc hắn mong đợi điều gì, có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết.
Giang Cảnh Xuyên ở trong bữa tiệc vẫn giống trong quá khứ, không tính là quá nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt đến mức khiến người khác xấu hổ*. Người ở đây không ai dám mời rượu anh, vốn là nói cơm nước xong lại đi ra ngoài vui chơi, Giang Cảnh Xuyên nói với người chủ trì bữa tiệc một tiếng thì chuẩn bị tạm biệt những người khác ở cổng lớn.
* Ở đây có nghĩa là GCX vẫn cho người khác mặt mũi, không để cho họ xấu hổ.
Có người mang theo bạn gái tới đây, một nghệ sĩ nhỏ tuyến 18, vừa mới tiếp xúc với vai nữ 4 của một bộ phim truyền hình ăn khách. Tâm tư nghệ sĩ nhỏ đã muốn lung lay, cùng một công ty quản lý với nữ minh tinh thanh thuần Hoàng Vũ Vi, sớm đã nghe nói hôm nay Giang Cảnh Xuyên sẽ tới bữa tiệc thì dùng mọi thủ đoạn làm người ta mang theo cô ta.
Cô ta cảm thấy Hoàng Vũ Vi quá ngốc, người như Giang Cảnh Xuyên làm sao có thể thật sự qua lại với một nghệ sĩ nhỏ đây, nhiều lắm cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Con người mà, nếu không đặt vị trí của mình vào đúng chỗ, vậy đừng trách người ta một chân đá bạn xuống.
Cô ta không tham lam ngu ngốc như Hoàng Vũ Vi, chỉ cần qua một buổi tối cùng Giang Cảnh Xuyên, cô ta lấy được hồi báo như vậy là đủ rồi. Nếu để người ta chụp ảnh ầm ĩ ra chút tin tức thì càng tốt.
Nghĩ đến đây, nghệ sĩ nhỏ liền không kìm nén được tâm tư, tiến một bước đi đến bên cạnh Giang Cảnh Xuyên, bày ra nụ cười ngọt ngào nhất nói: “Giang tổng, hôm nay còn chưa kịp nói với đôi câu với ngài đấy, ngài phải đi rồi sao?”
Thái độ của cô ta đủ thấp kém đủ hèn mọn, người ở đây đều đã thành tinh, thấy loại người này diễn trò trong lòng cũng hiểu rõ mà cười cười không nói.
Giang Cảnh Xuyên cau mày khó nhận ra. Nếu người quen thuộc anh ở đây sẽ biết lúc này anh đã rất không kiên nhẫn, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Tôi đi trước.”
Nghệ sĩ nhỏ không cảm thấy thất bại chút nào, người có thân phận như Giang Cảnh Xuyên, nên không coi ai ra gì, nên nói lời nói như vậy.
Lúc Giang Cảnh Xuyên xoay người, cô ta làm ra động tác muốn đi lên, đúng lúc trượt chân, theo bản năng mà nghiêng tới trên người Giang Cảnh Xuyên, chỉ cần Giang Cảnh Xuyên cúi đầu là có thể nhìn thấy phong cảnh lớn trước ngực nghệ sĩ nhỏ.
Tuy rằng cô ta không có diện mạo thanh thuần như Hoàng Vũ Vi nhưng ngũ quan tinh xảo hơn Hoàng Vũ Vi, dáng người cũng tốt hơn. Cô ta tin tưởng, Giang Cảnh Xuyên không thể nào không động tâm.
Nào biết Giang Cảnh Xuyên nhìn cũng không thèm nhìn, liền không chút nể tình đẩy cô ta ra, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “Xin cô tự trọng.”
Lời này xem như rất nặng nề, nghệ sĩ nhỏ vén vén tóc, không thèm để ý.
Giang Cảnh Xuyên chán ghét liếc cô ta một cái, hơi gật đầu với những người còn lại thì không quay đầu lại đi về bãi đậu xe.
Trong lòng nghệ sĩ nhỏ cảm thấy đáng tiếc, dù sao cũng tiêu phí nhiều nhân mạch như vậy, lại không được kết quả mong muốn. Ánh mắt cô ta liếc đến những người khác, cuối cùng dừng lại trên người một ông chủ trung niên, tính toán một chút, lấy lui làm tiến vậy.
Giang Cảnh Xuyên trở lại trên xe, anh chỉ cảm thấy trên người vẫn lưu lại mùi nước hoa khiến người ta buồn nôn, phân phó tài xế hạ cửa kính xe xuống. Chờ đến khi gió lùa vào, mùi hương thoáng tản đi, mày nhíu chặt mới giãn ra một chút. Nhớ tới chuyện gì, anh lấy điện thoại ra gọi cho bạn tốt, giọng nói trầm thấp: “Muốn nhờ cậu giúp một chút, cậu tra xem, hôm nay có truyền thông nào chụp ảnh liên quan đến tôi không.”
Bạn tốt sửng sốt hỏi: “Sao thế? Chọc phải tin tức tình cảm sao?”
“Không phải.” Giọng nói Giang Cảnh Xuyên có chút lạnh: “Cậu đi tra là đủ rồi, nếu có thì mua lại ảnh chụp và tin tức đó đi.”
“Có ý gì?” Bạn tốt vẫn là không rõ nguyên do, “Làm gì vậy? Trước kia không phải……”
Trước kia Hoàng Vũ Vi cũng mượn Giang Cảnh Xuyên để ké tin tức.
Khi đó Giang Cảnh Xuyên không thèm để ý, anh vốn không quan tâm loại chuyện này, hiện tại là làm sao vậy? Bạn tốt vừa định hỏi có phải bởi vì Tô Yên hay không, Giang Cảnh Xuyên đã trả lời.
Anh nhìn ra màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, “Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.”
Cho dù tình cảm anh dành cho Tô Yên đến mức độ nào, anh đều không hy vọng cô có một chút thương tâm nào khi nhìn thấy ảnh chụp và tin tức của anh.
Trước kia không thèm để ý là bởi vì Tô Yên không thèm để ý, anh cũng lười để ý.
Hiện tại để ý, là bởi vì sợ cô miên man suy nghĩ.
Làm chồng của người nào đó, anh có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ bóp chết những mâu thuẫn vợ chồng từ khi còn trong nôi.
Ầy, tình cảm vợ chồng bất hòa, thân thể khỏe mạnh sẽ tai hại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...