Lần này Tô Yên mang thai còn thoải mái hơn lần trước rất nhiều, đứa bé trong bụng cũng không khiến cô khó chịu nhiều, cho dù là giai đoạn thai nghén khó chịu nhất cũng không kéo dài lâu, ban đầu không chỉ Giang gia, ngay cả Tô gia cũng cũng không khỏi mong chờ, lần này có thể là một cặp sinh đôi giống như lần trước chứ? Giang Cảnh Xuyên thân làm ba không hề hy vọng là sinh đôi chút nào, bởi vì rủi ro khi sinh song bào thai sẽ khá lớn, khi bác sĩ nói trong bụng chỉ có một bảo bảo, Giang Cảnh Xuyên như được thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên chắc chắn Tô Yên mang thai không bao lâu anh đã đi phẫu thuật buộc ga-ro, trừ Tô Yên ra thì ai cũng không biết.
Tô Yên vẫn có hơi thấp thỏm với việc lần này, cô hỏi: "Anh thật sự không nói cho ba mẹ một tiếng, không thương lượng chút nào à?"
Giang Cảnh Xuyên nhìn cô, anh lắc đầu, vẻ mặt rất là nghiêm túc, "Đây là chuyện của chính chúng ta, tại sao phải nói cho bọn họ biết?"
Cho dù có như thế nào, Tô Yên vẫn ôm một chút suy nghĩ của phụ nữ thời cổ đại, cô cảm thấy để cho Giang Cảnh Xuyên đi thực hiện cuộc phẫu thuật này sẽ luôn có điều gì đó không ổn nhưng mà Giang Cảnh Xuyên cũng nói rồi, sau khi bảo bảo này ra đời, bọn họ cũng sẽ không muốn có con nữa, cho dù là đeo ba con sói hay là uống thuốc thì tóm lại vẫn sẽ có rủi ro, anh lại không đành lòng để cho Tô Yên đi đặt vòng tránh thai, Tô Yên cũng không tranh cãi gì với Giang Cảnh Xuyên, cô chỉ có thể đồng ý.
Giang Cảnh Xuyên còn cố ý dặn dò Tô Yên một câu, chuyện này đừng nói cho những người khác.
Mặc dù bây giờ ba mẹ còn có ông nội bà nội đều rất thích Tô Yên nhưng ai có thể bảo đảm rằng bọn họ sẽ không bởi vì chuyện này mà trong lòng có chút vướng mắc, dù sao trong giới này, đàn ông chủ động làm phẫu thuật buộc ga-ro đã ít còn thêm ít, cho dù có thế nào, Giang Cảnh Xuyên cũng không muốn để cho Tô Yên phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Hơn nữa, như anh đã nói vậy, chuyện như này chỉ cần hai vợ chồng bọn họ thương lượng xong là được rồi, có cần phải có được sự đồng ý của người khác không? Hoàn toàn không cần thiết.
Bởi vì lần mang thai này không nghịch ngợm làm loạn như Đại Bảo Nhị Bảo lần trước, Giang Cảnh Xuyên lại càng kiên định không hề thay đổi mà tin rằng đây là một tiểu công chúa.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, trước khi Đại Bảo Nhị Bảo được sinh ra, anh nằm mơ, vô cùng trùng hợp là hai bé trai nhỏ trong mơ kia gọi anh là ba mà lúc ấy Tô Yên cũng sinh ra hai kẻ đòi nợ.
Giang Cảnh Xuyên có chút lo lắng nhưng anh không thể nói cho Tô Yên về cảm xúc tiêu cực đáng ngờ này, anh chỉ có thể nói cho Tùy Thịnh nghe.
Tùy Thịnh thở dài một hơi, anh ta đốt một điếu thuốc tỏ vẻ rất hiểu biết: "Phụ nữ mà, đều sẽ như vậy đấy, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Cẩn thận dè dặt chính là thiên tính bẩm sinh của phụ nữ đấy."
Làm sao tiểu công chúa có thể chủ động vào trong giấc mơ chứ?
Điều này quá không cẩn thận rồi!
Nếu đặt ở tình huống bình thường, Giang Cảnh Xuyên chắc chắn sẽ không tin vào chuyện hoang đường này nhưng bây giờ không phải lúc bình thường mà là rất bất thường, anh nghe lời Tùy Thịnh nói lại cảm thấy vô cùng có đạo lý, xem như đã hơi an tâm rồi, cho dù nói thế nào, mặc dù anh không nằm mơ thấy tiểu công chúa như ít ra cũng không nằm mơ thấy tiểu tử thối, đấy đã là một tin tức rất tốt rồi.
Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Đại Bảo Nhị Bảo rất đáng khen, mặc dù hai cậu cũng rất không hài lòng khi Giang Cảnh Xuyên giúp hai cậu tắm nhưng cũng không làm loạn, quan trọng nhất là khi bảo bảo trong bụng Tô Yên dần lớn lên theo năm tháng thì Đại Bảo Nhị Bảo cũng phải đi nhà trẻ.
Ba Giang và mẹ Giang vì lý do an toàn cho các cháu mà cố ý lấy bản danh sách của các học sinh mới ở nhà trẻ từ chỗ viện trưởng, sau khi đã cẩn thận kiểm tra, hai người phát hiện bối cảnh gia đình của những người bạn nhỏ tương lai của Đại Bảo Nhị Bảo vô cùng sạch sẽ, điều này làm cho bọn họ yên tâm hơn rất nhiều nhưng mà Tô Yên vẫn cho rằng ba mẹ chồng không cần phải lo lắng như vậy, người có thể đi học ở nhà trẻ kia chủ yếu đều không giàu thì sang.
Trước khi Đại Bảo Nhị Bảo đi nhà trẻ vẫn có rất nhiều người chú ý và quan tâm, Tô Yên cũng mới biết được chuyện này, đừng nói là nhà trẻ, sau này lên tiểu học rồi trung học đều phải qua tầng tầng lớp lớp xét duyệt, những chuyện này đều phải biết rõ ràng, không riêng gì Đại Bảo Nhị Bảo, Tô Yên nghe nói gia đình của những đứa trẻ khác đi học cũng như vậy, bởi vì đều là con cái của hào môn thế gia, sợ nhất là phải trải qua cảm giác bị bắt cóc.
Ngoài việc lo lắng con gái bảo bối vào trong mơ ra, Giang Cảnh Xuyên còn gặp một chuyện khiến mình bực bội.
Trước khi Tô Yên mang thai, hai nhà đã thương lượng xong, tên chính là do Giang Cảnh Xuyên chọn còn nhũ danh là từ bên Tô gia.
Giang Cảnh Xuyên nghĩ rằng ông Giang là phần tử trí thức, Tô gia cũng có thể xem như là thư hương môn đệ, bọn họ chọn tên chắc chắn sẽ vô cùng có ý nghĩa mà lại dễ nghe, ngàn lần không nghĩ tới rằng, bên Tô gia sau mấy tháng thương lượng đã cho ra một nhũ danh —— Tiểu Bảo.
Lúc nghe thấy cái tên như thế, Giang Cảnh Xuyên thật sự ngơ ngác, anh da đen mặt dấu chấm hỏi.
Mọi người đang làm gì vậy chứ?
Tiểu Bảo? Tại sao hết lần này tới lần khác đều chọn nhũ danh như vậy?
Ông Tô nói rằng: "Cho dù là bé trai hay bé gái thì khi nghe đến nhũ danh này đã biết là anh trai em trai hoặc là anh trai em gái, tên không cần phải hay biết bao, chỉ cần thuận miệng là được. Khỏi cần phải nói, Đại Bảo Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo, vừa nghe thấy tên đã biết là người một nhà rồi."
Giang Cảnh Xuyên oán thầm: Cẩu Thặng và Cẩu Đản nghe cũng giống là cùng một nhà đấy :)
Sau khi ba Giang nghe thấy thì cười đến híp cả hai mắt, tay vỗ vỗ chân: "Phải là như vậy chứ, nhũ danh thì nào cần đến cái tên nào hay ho chứ, chỉ cần nghe mà dễ nhớ là được. Ba thấy cái tên Tiểu Bảo rất được đấy chứ."
Cho dù không quá hài lòng với nhũ danh này, Giang Cảnh Xuyên cũng không cãi lại trực diện, dù sao cũng là ông nội của vợ mình, xem như lặng lẽ chấp nhận nhũ danh này vậy.
Buổi tối, Giang Cảnh Xuyên nằm ở trên giường, một tay anh đặt lên trên vùng bụng nhô lên của Tô Yên, anh thấp giọng thở dài nói: "Thật xin lỗi con. Không thể bảo vệ được quyền lợi chọn nhũ danh cho con."
Tô Yên dở khóc dở cười, cô đẩy tay anh ra rồi vui vẻ nói: "Không phải chỉ là nhũ danh thôi sao? Tên gì cũng như nhau thôi mà."
"Thật sao?" Giang Cảnh Xuyên thu tay lại, anh lẳng lặng mà nhìn Tô Yên nói: "Vậy anh cũng chọn được cho em một nhũ danh hay lắm, không thì sau này gọi em là Cẩu Thặng nhé? Hoặc là Cẩu Đản?"
Anh từng có lịch sử đen tối bị người khác gọi là Mao Mao trong một đoạn thời gian rất dài, có lẽ anh sẽ không rất ghét bỏ nhũ danh này nhưng về sau chắc chắn Đại Bảo sẽ kháng nghị, hai con trai thì thôi đi, nếu như con gái gọi Tiểu Bảo cũng không phải là không được nhưng đó là con gái, là con gái đấy, ài!! Sao có thể chọn một nhũ danh tùy tiện vậy chứ?
Tô Yên lập tức bùng nổ, "Anh mới là Cẩu Thặng, anh mới là Cẩu Đản!!"
"Anh nói với em, sau này trong lòng bọn nhỏ, những nhũ danh đã lấy cho bọn nhỏ giống như là Cẩu Thẳng Cẩu Đản trong mắt chúng ta vậy đấy." Lúc Giang Cảnh Xuyên nói lời này thì giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Tô Yên hoài nghi nhìn anh, "Thật sao?"
"Không cần phải nói nhiều, chờ Đại Bảo lên tiểu học, đến lúc đó thì em sẽ biết."
Bây giờ Đại Bảo mới chỉ đủ tuổi đi nhà trẻ, đối với cậu mà nói thì cái nhũ danh Đại Bảo này cũng không tính là gì nhưng sau khi lên tiểu học, ha ha.
Tô Yên lại hỏi tới: "Tên anh chọn cho bảo bảo là gì vậy?"
"Hiện tại còn chưa thể nói cho em biết." Giang Cảnh Xuyên vô cùng thần bí nói: "Chờ khi đứa bé ra đời rồi nói sau."
Tên mà anh chọn thì trai gái đều có thể dùng nhưng nếu như là con gái, ngụ ý sẽ tốt hơn.
"Được rồi." Tô Yên cũng không miễn cưỡng, trước đó Tô Yên từng cùng tham gia với mẹ Giang mấy buổi tụ họp với các phu nhân, mỗi một người đều công khai ám chỉ, bọn họ nói rằng hiện tại đi bệnh viện là đã có thể biết được giới tính của bảo bảo rồi, mỗi lần Tô Yên nghe vậy thì đều cười ha ha cho qua chuyện, điều khiến cô vui mừng là khi cô mang thai Đại Bảo Nhị Bảo, không ai trong Giang gia muốn đi kiểm tra giới tính của bảo bảo cả, cho dù là trai hay gái thì đều là bảo bối của cô và cả Giang gia, lần này cũng giống vậy, không biết giới tính thì mới càng mong đợi hơn, không phải sao?
Lần mang thai này bụng của Tô Yên nhỏ hơn rất nhiều với lần mang thai trước, khi đó cô mang thai song bào thai, lần này lại chỉ có một, cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Năm sau tháng, thỉnh thoảng cô vẫn sẽ dành thời gian tự mình đi đón Đại Bảo Nhị Bảo tan học về nhà.
Nhà trẻ cũng có xe riêng của trường nhưng cũng không có ai muốn ngồi.
Hôm nay, Tô Yên mang theo đồ ngọt mà hai đứa bé thích ăn rồi ra ngoài đến nhà trẻ đón hai đứa tan học, ngồi trên xe, tài xế rất để ý điều chỉnh nhiệt độ trong xe đến mức thoải mái nhất.
Nhà trẻ Đại Bảo Nhị Bảo theo học cách cũng không quá xa với biệt thự, nếu như ngồi xe mà không bị tắc đường thì đi cũng chỉ chừng hai mươi phút đồng hồ.
Bây giờ dì Vương lại không yên tâm khi để một mình Tô Yên đi đón Đại Bảo Nhị Bảo, dì Vương đi theo cùng, bà đỡ Tô Yên vào nhà trẻ.
Vừa vào phòng chờ trong chốc lát thì cô đã thấy cô giáo nhà trẻ dắt Đại Bảo Nhị Bảo ra.
Học phí đóng hàng năm ở nhà trẻ này khiến người khác nhìn vào đều hít một hơi lạnh, thật sự là quá quá quá đắt.
Đương nhiên đắt thì cũng có lý do của nó, các cô giáo còn có nhân viên ở nơi này đều dốc lòng chăm sóc cho các bé, cũng rất có trách nhiệm, Tô Yên cũng có quan hệ không tệ với mấy cô giáo của Đại Bảo Nhị Bảo, sau khi trò chuyện với mấy cô giáo, cô rất yên tâm khi giao các con cho các cô ấy dạy dỗ.
Tô Yên vừa đứng dậy, Đại Bảo Nhị Bảo đã thoát khỏi tay cô giáo, hai cậu chạy nhanh tới bên mẹ.
Dì Vương nhìn thấy hành động này của hai cục cưng thì trái tim cũng đã nhảy lên cuống họng.
Cũng may khi sắp đụng vào Tô Yên, Đại Bảo nắm tay Nhị Bảo, miễn cưỡng ngừng lại, cậu quay đầu nói với em trai: "Không được, ba nói không được."
Đương nhiên Giang Cảnh Xuyên lại mở một cuộc hội nghị giữa những người đàn ông với Đại Bảo Nhị Bảo, bây giờ bụng mẹ đã lớn, không thể va chạm vào mẹ, như vậy sẽ tổn thương đến mẹ còn có cả em gái.
Đại Bảo nhớ kỹ điều này, cậu cũng sẽ thường xuyên nhắc nhở Nhị Bảo.
Nhị Bảo gật gật đầu tỏ vẻ cậu đã biết, hai bảo bối giống như lúc chào tạm biệt mẹ vào buổi sáng, dùng đầu nhẹ nhàng cụng nhẹ vào bụng nhô ra của Tô Yên, gần như không hề dùng lực, sau đó hai cậu đứng lên, vươn ra móng vuốt nhỏ sờ sờ, "Em gái, bọn anh tan học rồi."
Hai bảo bối nói rất nghiêm túc, tựa như đang thật sự nói chuyện cùng với em gái vậy.
Buổi sáng trước khi hai cậu đi học cũng nói một câu như vậy: "Em gái ơi, bọn anh đi học đây, em phải ngoan đấy."
Đúng lúc này, một cậu bé mập mạp đi tới, nó đi theo sau mấy dì, Tô yên nhận ra nó là cháu trai Đường gia, xem như là bạn bè của Đại Bảo Nhị Bảo.
Cậu bé mập cũng muốn vươn tay ra sờ sờ bụng Tô Yên nhưng lại bị Đại Bảo Nhị Bảo ngăn lại, nét mặt của hai cậu vô cùng nghiêm túc: "Em gái tớ không nói chuyện với người lạ đâu."
Điều này là ba Giang và mẹ Giang dạy, không nên nói chuyện với người xa lạ, không được đi theo người lạ. Lâu ngày, Đại Bảo Nhị Bảo đã ghi nhớ trong lòng.
Cậu bé mập không phải là người lạ với hai cậu nhưng là người lạ với em gái.
"Tớ không phải là người lạ." Cậu bé mập dựa vào lý lẽ mà tranh luận, "Tớ cũng là bảo bảo, cũng chui ra từ bụng mẹ tớ đấy."
Đại Bảo nhẹ nhàng nhìn nhìn cậu bé mập, trong chốc lát, cậu bé mập đã sợ hãi, nó buông xuống móng vuốt mập mạp của mình, "Tớ không nói là được mà."
Tô Yên ở một bên sờ sờ cằm, nếu như thật sự là một tiểu công chúa thì bạn trai tương lai của con gái cô thật là xui xẻo.
Cũng không phải sao, bảo bảo còn chưa sinh ra đâu, vậy mà các anh trai đã không cho phép các bạn nhỏ khác nói chuyện với em gái rồi, về sau nếu có người muốn theo đuổi em gái thì còn thế nào nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...