Trông anh rất có tiền nha!!

Không khoa trương chút nào khi nói rằng lần này Tô Yên mang thai còn được cưng chiều hơn lần trước.
 
Tại sao vậy chứ? Lần trước khi cô mang thai đã là bảo bối của Giang gia Tô Gia và Tần gia, mà lúc này đây cô mang thai vẫn có được sự chú ý của ba nhà nhưng trong đó lại có nhiều thêm sự quan tâm của hai bá đạo tổng tài tương lai.
 
Sau khi chắc chắn Tô Yên mang thai không bao lâu, Giang Cảnh Xuyên và Đại Bảo Nhị Bảo có một cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông.
 
"Ngồi yên." Giang Cảnh Xuyên nhìn Nhị Bảo xụi lơ ở trên giường, anh nhíu nhíu mày, trầm giọng nói.
 
Người của tiểu tử này như không có xương vậy, Đại Bảo thì ngồi thẳng tắp, chỉ là tầm mắt cậu không đặt trên người ba, không biết cậu đang suy nghĩ gì.
 
Mặc dù Đại Bảo Nhị Bảo đều thích mẹ hơn một chút nhưng mà không thể phủ nhận một điều rằng hai cục cưng này đều có hơi sợ ba, cho nên sau khi Giang Cảnh Xuyên nói lời này, Đại Bảo Nhị Bảo ngồi ngay ngắn ngang hàng ở trên giường chờ ba tuyên bố thi lệnh.
 
Giang Cảnh Xuyên hết sức hài lòng với việc biết nhìn sắc mặt này của các con mặc dù chúng nó còn nhỏ tuổi.
 
Ít nhất hai cậu biết nên nghe lời ai, vậy là đủ rồi.
 
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nói: "Các con đều biết trong bụng mẹ có bảo bảo, đúng không?"
 
Đại Bảo Nhị Bảo đồng loạt gật đầu.
 
Trên thực tế, các cậu là người biết Tô Yên mang thai đầu tiên.
 
"Các con đã không phải là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà này nữa, về sau không thể làm ồn hay nghịch ngợm với mẹ, còn có một điều nữa, có thể mẹ sẽ không giúp các con tắm đâu."
 
Điều này là chuyện đương nhiên, mặc dù trong phòng tắm có thảm chống trượt nhưng hai cục cưng đều tắm trong bồn tắm, nếu như hơi sơ ý rồi trượt chân ngã thì sao?
 
Cũng may Tô Yên cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cô không đợi Giang Cảnh Xuyên nói mà đã chủ động nhắc tới chuyện này.

 
Ngàn lần không nghĩ tới rằng, chuyện này lại không thể nghi ngờ mà nói rằng là sấm sét giữa trời quang với Đại Bảo Nhị Bảo.
 
Đại Bảo trợn tròn đôi mắt, hiện tại cậu đã không thể gào khóc nữa, có lẽ vì biết hành động như vậy là trở ngại với thân phận bá đạo của cậu, cậu chỉ trợn mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên, hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
 
Nhị Bảo lại khác, cậu thật sự không có cách nào chấp nhận sự thay đổi như vậy, cậu cũng mặc kệ ba có trừng mắt nhìn cậu không mà trực tiếp nằm ngửa ra sau, hai tay hai chân giang ra nằm ở trên giường mà bắt đầu gào to: "Không, con không muốn! Con không muốn!!"
 
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hai đứa bé đi ra từ phòng sinh, Giang Cảnh Xuyên thật sự không dám tin rằng hai đứa là anh em ruột thịt, anh càng không thể tin nổi người đang ăn vạ khóc lóc la lối là con trai của mình.
 
"Các con muốn có em gái không?" Giang Cảnh Xuyên không thay đổi sắc mặt hỏi.
 
Anh không phải là người ba sẽ vô điều kiện mà dỗ dành khi con cái không vui, điều này cũng không phù hợp với vị trí đã định của anh.
 
Đại Bảo nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Muốn ạ."
 
Giang Cảnh Xuyên không nói, anh và Đại Bảo lẳng lặng mà cùng nhìn Nhị Bảo đang ăn vạ, trong bầu không khí trầm mặc khiến người khác hít thở không thông này, tiếng của Nhị Bảo càng ngày càng nhỏ, cuối cùng có lẽ cậu cũng đã cảm thấy nhàm chán, cậu lại lần nữa ngồi dậy, hơi sửa sang lại cái áo ba lỗ của mình, cậu gật đầu nói: "Muốn, con muốn."
 
"Được, rất tốt. Vậy chúng ta có thể nói chuyện tiếp, nếu như mẹ giúp các con tắm rửa thì em bé trong bụng có thể sẽ không thoải mái, có thể em sẽ khóc, mẹ cũng sẽ không thoải mái, vậy các con còn muốn mẹ giúp các con tắm nữa không?" Trên thực tế, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên hoàn toàn có thể không cần hỏi đến sự đồng ý của Đại Bảo Nhị Bảo mà trực tiếp ném nhiệm vụ tắm rửa này cho các dì là được nhưng sau khi hai vợ chồng thương lượng xong, cảm thấy hai đứa bé đều sắp đi nhà trẻ, ở một mức độ nào đó mà nói thì hai đứa là cá thể độc lập, chuyện này với hai đứa mà nói là chuyện lớn, chắc chắn phải thương lượng với bọn chúng.
 
Đại Bảo vừa nghe rằng mẹ sẽ không thoải mái, cậu vội vàng lắc lắc đầu: "Không cần đâu."
 
Nhị Bảo hết sức khó khăn trả lời: "Chon cũng không cần đâu."
 
Giang Cảnh Xuyên vô cùng vui mừng, hai đứa bé này không nói tới chuyện khác, tuổi còn nhỏ mà đã biết đau lòng cho mẹ, vậy xem như đã rất tốt rồi.
 
"Được, vậy ngày mai ba bắt đầu tắm cho các con, hy vọng các con có thể phối hợp thật tốt, ở lúc ba đi làm, việc tắm rửa cho các con sẽ do các dì đảm nhiệm."

 
Đại Bảo Nhị Bảo không nói lời nào, hai cậu gục đầu xuống, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.
 
Giang Cảnh Xuyên không để ý đến, dù sao nhìn dáng vẻ thì hai đứa xem như đã đồng ý.
 
Vốn Giang Cảnh Xuyên còn muốn nói thêm với hai cục cưng một chút để cho hai đứa lại không dùng đầu mà ủi ủi vào bụng mẹ nhưng Tô Yên không cho, cô nói thật ra hai đứa nhỏ cũng không dùng sức, hơn nữa với Đại Bảo Nhị Bảo mà nói thì đây là phương thức mà hai đứa chào hỏi em gái, nếu như mạnh mẽ cấm đi, hai đứa chắc chắn sẽ rất đau lòng.
 
Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ, anh cảm thấy Tô Yên nói rất có đạo lý, thấy hai cục cưng phối hợp như vậy, anh quyết định bỏ qua chuyện này, tạm thời cũng không nhắc lại.
 
"Các con phải làm anh trai, biết chưa? Cho nên lúc ba đang làm việc, các con xem như là nam tử hán trong nhà đấy, phải học cách chăm sóc mẹ, không thể chọc mẹ khiến mẹ không vui, chuyện này các con có thể làm được không?"
 
Trên thực tế, Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn vô ý hay hữu ý dạy cho hai đứa trẻ một quan điểm rằng, hai đứa chính là nam tử hán.
 
Nam tử hán rốt cuộc phải thế nào, Giang Cảnh Xuyên nghĩ rằng sau khi bọn trẻ học tiểu học lại dạy sau.
 
Đại Bảo Nhị Bảo không còn thấy xa lạ gì với cái từ này, Giang Cảnh Xuyên nói chuyện cùng bọn trẻ, giọng rất chậm rãi, đủ để cho hai đứa bé tiêu hóa nghe hiểu, một lát sau, có lẽ Đại Bảo Nhị Bảo cũng đã hiểu rõ, hai cậu dùng sức mà gật đầu.
 
"Rất tốt, tới đây." Giang Cảnh Xuyên từ một bên lấy đồ ăn vặt là bánh bích quy mà hai đứa thích ăn ra, anh đặt ở trước mặt bọn chúng, "Thật vui khi chúng ta đã đạt thành nhận thức, điều này cần chúc mừng một chút."
 
Đại Bảo còn đỡ, Nhị Bảo đã không kịp chờ đợi mà vươn móng vuốt mập mạp cầm bánh bích quy nhét vào trong miệng.
 
Tô Yên đứng ở cửa nhìn một màn này thì muốn cười nhưng mà nhiều hơn lại là ấm áp, cô được ba người đàn ông, à, tạm thời coi như là người đàn ông vậy, quan tâm như vậy, thật sự là chuyện may mắn nhất cuộc đời.
 
Cô sờ sờ bụng, cô nghĩ rằng em bé trong bụng còn chưa thành hình, còn chưa có tai, có lẽ sẽ không nghe được tiếng lòng của cô, vậy cô có thể yên tâm lớn mật mà nói thầm trong lòng.
 

Nếu như lần mang thai này là một bé gái, vậy con gái cô sẽ là cô gái hạnh phúc nhất, cô tin là vậy.
 
Sự thật chứng minh, lời nói của Giang Cảnh Xuyên vẫn rất có trọng lượng, Đại Bảo Nhị Bảo rất nhanh đã thực hiện.
 
Hôm nay, Tô Yên đang cùng ngủ trưa với hai đứa nhỏ trên giường lớn trong phòng ngủ, đây là thói quen đã sớm được hình thành, bởi vì buổi tối Giang Cảnh Xuyên có lệnh cấm, hai đứa không thể ngủ cùng mẹ, vậy thì Giang Cảnh Xuyên không thể can thiệp được vào việc ngủ trưa nên ba mẹ con liền dính chung một chỗ.
 
Có thể là do mang thai, Tô Yên cảm giác nhu cầu với thời gian ngủ của mình càng ngày càng lớn.
 
Có đôi khi Đại Bảo Nhị Bảo đều đã tỉnh ngủ, cô còn đang chìm trong giấc ngủ say, đáng vui mừng là khi bọn trẻ tỉnh dậy, thấy mẹ còn đang ngủ thì đều không làm ồn, sẽ rất biết điều ngồi ở trên giường mà tự chơi.
 
Lần này không giống với lần trước, bởi vì Tô Yên uống nhiều nước, cô ngủ cũng không phải quá an ổn, cô luôn muốn đến phòng vệ sinh.
 
Cô mới đi vệ sinh xong lại một lần nữa nằm ở trên giường, còn chưa ngủ lại cô đã cảm giác được hai đứa giật giật, cô nghĩ rằng chắc là bọn trẻ sắp tỉnh ngủ.
 
Vốn dĩ cô muốn mở mắt ra chơi cùng hai đứa bé nhưng nghĩ lại, cô muốn nhìn xem lúc cô đang ngủ thì hai đứa bé đều đang chơi cái gì, vì thế cô tiếp tục nhắm mắt lại.
 
Một lát sau cô chỉ cảm thấy người bên cạnh đang nhúc nhích, cô nghĩ có lẽ hai đứa có hơi nhàm chán, lúc cô đang chuẩn bị mở mắt ra thì cô cảm giác có thứ gì đó đắp lên bụng mình, cô mở hé mắt ra thì nhìn thấy Đại Bảo Nhị Bảo hợp lực đắp chăn nhỏ lên cho cô.
 
Những người khi mang thai đều khá nhạy cảm về cảm xúc, bây giờ Tô Yên xúc động muốn khóc.
 
Đấy là xuất phát từ sự kiêu ngạo của người mẹ.
 
Cô hận không thể chụp được khoảnh khắc này rồi tuyên cáo cho toàn thế giới nghe, các con của cô rất hiểu chuyện.
 
Buổi chiều lúc Giang Cảnh Xuyên trở về, Tô Yên đã không kịp đợi mà kể chuyện này cho anh, "Anh có thể không biết đâu, lúc ấy em thật sự rất cảm động, vừa dậy đã hôn các con chừng mấy lần."
 
Cô thật sự đã hiểu cảm giác của mẹ Giang, dạy dỗ con trai thành một người hiểu chuyện săn sóc lại có phong độ thân sĩ là một chuyện khiến cho lòng mình vui sướng biết bao.
 
Từ một ý nghĩa nào đó, đứa trẻ thật sự là một tấm bằng khen của ba mẹ, thậm chí là một tấm gương.
 
Ba mẹ như thế nào thì đứa trẻ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 
Bởi vì chuyện như vậy, lúc ăn cơm tối Giang Cảnh Xuyên cũng dịu dàng với Đại Bảo Nhị Bảo rất nhiều.
 
Đại Bảo Nhị Bảo cầm lấy bánh màn thầu nhỏ hoặc là những quả dâu tây mà hai cậu thích ăn, chân ngắn nhỏ lạch bạch chạy tới bên cạnh Tô Yên, Đại Bảo vươn tay ra, Nhị Bảo cũng vươn tay theo, hai cậu lại gần bụng của Tô Yên gõ gõ giống như đang gõ cửa vậy, sau đó nói: "Ăn."
 
Mức độ tình yêu cao nhất của Đại Bảo Nhị Bảo bày tỏ cho em gái đó chính là chia đồ ăn mà hai cậu thích cho em.
 
Nhưng mà bây giờ Tô Yên đã có phản ứng thai nghén, cô không muốn ăn uống gì, hiện tại vào bữa tối có thể ăn được một bát cháo của Giang Cảnh Xuyên cũng đã vui mừng đến mức hận không thể đốt pháo bông chúc mừng.
 
Cho nên Tô Yên nhìn thấy đồ ăn trong tay của hai bảo bối, cô rất khó xử.
 
Cô có nên ăn hay không đây.
 
Nếu không ăn, hai bảo bối sẽ có chút không vui.
 
Ăn, cô... Ăn không vào!!
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn ra Tô Yên đang khó xử, anh chuẩn bị giải vây, anh đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Yên, vươn tay ra nhận lấy đồ ăn trong tay hai đứa, sau đó anh bỏ vào trong miệng, nuốt vào.
 
Tô Yên vô cùng cảm kích nhìn Giang Cảnh Xuyên.
 
Đại Bảo Nhị Bảo cũng có chút khó hiểu lại thêm cả phẫn nộ, hai cậu trợn mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên, giận đến nỗi không nói nên lời.
 
Hai cậu cho em gái ăn, ba dựa vào cái gì mà cướp đi chứ?
 
Có phải là việc mà người nên làm không thế?
 
Nhưng mà mặc kệ có tức giận thế nào đi nữa, hai cậu cũng không làm được gì, chỉ có thể giương mắt nhìn trong chốc lát rồi tức giận xoay người trở lại vị trí của mình, tức giận, tựa như cá nóc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui