Trông anh rất có tiền nha!!

Sau một đợt im lặng, Giang Cảnh Xuyên khó khăn quay đầu nhìn dưới bụng Tô Yên, anh thấp giọng hỏi: "Em... Cái đó của em tới chưa?"
 
Anh vẫn nhớ khá rõ kỳ kinh nguyệt của vợ mình, theo lý mà nói thì vào tuần trước thân thích phải tới quét dọn rồi, lúc hỏi đến vấn đề này, tim của Giang Cảnh Xuyên cũng nhảy lên đến cuống họng.
 
Tô Yên giật mình, cô chậm rãi lắc đầu: "Chưa có."
 
Sau khi cô biết chu kỳ sinh lý của thân thể này, cô đều rất rõ khi nào dì cả sẽ đến, cô cũng vẫn luôn để trong lòng.
 
Chỉ là trong khoảng thời gian này bà Giang bệnh nặng, mỗi ngày cô phải đi qua chăm sóc bà, đương nhiên cô sẽ không rảnh mà bận tâm đến những chuyện nhỏ như thế, bây giờ bị hai con trai làm trò như vậy, cô mới giật mình dì cả đến chậm.
 
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, cả hai đều hít vào một hơi lạnh.
 
Chẳng lẽ lại thật sự... Lại mang thai?
 
Đại Bảo Nhị Bảo còn không biết ba mẹ đang nói gì, hiện tại các cậu chỉ lo nghĩ đến em gái trong bụng mẹ, phương thức biểu hiện sự yêu thích của trẻ em có hạn, các cậu chỉ muốn giữ lại một phần thức ăn mình thích rồi cho em gái ăn, nhưng mà em gái hình như xấu hổ, luôn luôn không để ý tới các cậu QAQ, "Buổi trưa có thịt ăn có thịt ăn." Nhị Bảo cố gắng suy nghĩ một chút, cậu lại dùng đầu mà ủi vào bụng của Tô Yên, "Anh có thể chia cho em một chút xíu."
 
Đại Bảo trầm mặc chốc lát, cậu kéo kéo Nhị Bảo, "Có thể em ấy đang ngủ."
 
Nói bóng gió là không nên quấy rầy em gái.
 
Điều này nếu đặt trong tình huống bình thường, Tô Yên chắc chắn đều sẽ đặt toàn bộ tâm tư lên người Đại Bảo Nhị Bảo, cô sẽ cảm thấy hai con trai thật sự đáng yêu chết mất nhưng mà bây giờ cô vẫn còn trong mơ hồ.
 
Giang Cảnh Xuyên quyết định thật nhanh, "Đi, hiện tại đi bệnh viện kiểm tra."
 
Chuyện như này không thể qua loa được, cũng không muốn vì không biết có mang thai hay không mà khó chịu.
 
Dù sao Tô Yên cũng từng sinh hai đứa bé rồi, lúc này cho dù cô biết mình có thể mang thai cũng không đến mức ruột gan rối bời, chỉ là dù trong lòng nghĩ rằng không chắc sẽ mang thai nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười ngây ngốc.
 
Sau khi giao Đại Bảo Nhị Bảo cho các dì thì Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cùng đi ra ngoài rồi chạy tới bệnh viện.
 
Ngồi ở ghế phụ, Tô Yên lại một lần nữa không chịu được mà xoa lên bụng mình, không coi ai ra gì mà cười ha ha.

 
Trong khoảng thời gian bọn họ chuẩn bị cho quá trình mang thai thì đúng là có mấy lần không dùng biện pháp tránh thai, ai cũng không nghĩ tới một lần đã trúng nhưng là người từng trải, trong lòng Tô Yên cũng biết rõ khả năng mang thai vẫn rất lớn.
 
Giang Cảnh Xuyên biết vì sao Tô Yên lại vui vẻ như vậy, lúc đang đợi đèn đỏ, anh vươn tay ra sờ bụng cô, cười nói: "Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn."
 
Mặc dù đã làm ba nhưng bây giờ anh vẫn sẽ vì một sinh mệnh nhỏ chưa biết có tồn tại không mà mừng rỡ như điên.
 
"Nếu thật sự có thì tốt quá." Tô Yên lại lẩm bẩm trong lòng một tiếng, đương nhiên nếu như là con gái thì không còn gì có thể tốt hơn, ý thức được mình không nên có kiểu tâm lý này, Tô Yên lại nói thầm trong lòng, bảo bối, con là con trai thì mẹ cũng yêu con giống vậy moa moa.
 
Rất hiếm khi mà hai vợ chồng không nói rằng mình sẽ hy vọng một đứa con gái, mặc dù biết rằng trong bụng đã có em bé, có lẽ bảo bảo cũng chưa thành hình nhưng họ vẫn sẽ cảm thấy nếu như bảo bảo là một bé trai, nếu mà biết ba mẹ có tư tưởng như vậy, có lẽ bé sẽ rất đau lòng.
 
Rất nhanh đã đến bệnh viện, trước đó Tô Yên sinh con ở bệnh viện này, sau khi Đại Bảo Nhị Bảo sinh ra, ông Giang đầu tư cho bệnh viện một khoản cho nên bây giờ Tô Yên trực tiếp được hưởng thụ đãi ngộ cấp VIP kim cương.
 
Sau khi kiểm tra một loạt, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên ngồi trong hành lang, hai người cùng xem bản báo cáo kiểm tra, đều không nói gì.
 
Đột nhiên Giang Cảnh Xuyên thấp giọng nói: "Vợ ơi, em nhéo anh một cái đi."
 
"Hả?" Tô Yên cũng ngơ ngác sững sờ.
 
Thật sự mang thai, chỉ là trước mắt bảo bảo còn rất rất nhỏ, mới chừng khoảng một tháng, cẩn thận tính lại, chắc là lần trải qua thế giới hai người kia, lần đó qua đêm trong chung cư của Giang Cảnh Xuyên ở trước kia, cũng vì tạm thời quyết định tới đó cho nên không chuẩn bị áo mưa.
 
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, cả hai đều phì cười, mi mắt cong cong, thật là vui mừng.
 
Các y tá đi ngang qua nhìn thấy cảnh như vậy đã không còn cảm thấy kinh ngạc, phần lớn sau khi những người kiểm tra mang thai xong đều có vẻ mặt như vậy.
 
Thấy Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn cười ngây ngô, trong lòng Tô Yên ngọt ngào, cô nhắc nhở: "Chúng ta đến chỗ bà nội trước đi, đây là tin tốt, người già đều thích nghe."
 
Mang thai lần này có chút khác với lần trước, lần trước là lần đầu tiên được làm mẹ, tâm tình sẽ kích động hơn một chút, lần này lại có vẻ ổn định hơn.
 
Giang Cảnh Xuyên gật đầu liên tục: "Ừ, em nói đúng."
 

Dọc theo đường đi Giang Cảnh Xuyên cũng không nói lời nào, thật ra anh đã tưởng tượng ra cô công chúa nhỏ nhà mình lên tiểu học.
 
Đi vào bệnh viện nhân dân, hai người Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên vừa vào phòng bệnh đã nhìn thấy ông Giang cùng ba Giang và mẹ Giang đều đang ở đây, trong lòng đều có chung một ý nghĩ, thật là trùng hợp, bọn họ không cần phải cố ý đến nhà cũ Giang gia thông báo tin tức tốt này.
 
Bà Giang nằm ở trên giường, bà trực tiếp gọi Tô Yên tới: "Bà thấy mặt trời bên ngoài chói chang như vậy, con có nóng không? Đến đây, uống nước nào."
 
Ông Giang liếc nhìn Giang Cảnh Xuyên rồi lại nhìn sang Tô Yên, ông hỏi: "Hai con đều vui vẻ như vậy, có chuyện tốt gì sao?"
 
"Vẫn là ông nội tinh mắt." Giang Cảnh Xuyên đỡ Tô Yên ngồi xuống một bên ghế sô pha, anh nói với bà Giang còn có ông Giang: "Con có một tin tức tốt, bà nội phải nhanh khỏe hơn đấy, sau này Tiểu Yên không thể thiếu được sự chỉ dẫn chăm sóc của bà đâu."
 
Mẹ Giang nghe lời này đã nhận ra có điều không bình thường, bà vội vàng hỏi: "Con có ý gì vậy? Sao thế?"
 
"Mẹ, mẹ lại phải làm bà nội rồi." Lúc Giang Cảnh Xuyên nói lời này, anh vẫn luôn cố gắng khống chế vẻ mặt và giọng nói của mình không nên quá hưng phấn, dù sao ông nội và ba cũng đang ở đây.
 
Lúc lời này được thốt ra, bầu không khí trong phòng bệnh đều như sôi trào lên.
 
Bà Giang kịp phản ứng đầu tiên, bà cười híp mắt nhìn Tô Yên, bà không nói gì nhưng trong ánh mắt đều tràn ngập yêu thương.
 
"Thật sao?" Hiển nhiên ba Giang có chút không dám tin, ông vốn đang lật báo, lúc này tờ báo trực tiếp rơi trên mặt đất, bộ dạng của ông cũng rất tức cười.
 
Điều này cũng không thể trách ba Giang lại biểu hiện như thế, mặc dù mọi người đều biết Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên dự định sẽ có thêm một bảo bảo nữa nhưng chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy.
 
"Vâng. Chuyện này nhờ có Đại Bảo Nhị Bảo nhắc nhở, khó trách mấy ngày nay hai đứa luôn thích ủi vào bụng con, có thể là đang chào hỏi Tiểu Bảo nhỉ?"
 
Giang Cảnh Xuyên nghe thế thì không ưng, anh nhắc nhở: "Không nên gọi là Tiểu Bảo."
 
Lần mang thai này nói không chừng là một cô công chúa nhỏ đấy, lấy nhũ danh cho hai con trai qua loa lấy lệ cũng thôi đi, con gái bảo bối của anh không thể gọi bằng cái tên như vậy!
 
Ba Giang bất mãn trừng mắt nhìn con trai nhà mình một cái nhưng mà ông cũng không tiện nói gì, dù sao lúc trước đã đồng ý, tên chính do Giang Cảnh Xuyên chọn, nhũ danh thì cho bên Tô gia chọn.

 
"Thật kỳ lạ, Đại Bảo Nhị Bảo còn biết trước các con à?" Sau sự ngạc nhiên mừng rỡ, mẹ Giang rất kinh ngạc với chuyện này.
 
"Điều này có là gì, giữa anh trai em gái có thần giao cách cảm là chuyện rất bình thường." Thật ra ngay cả ba Giang cũng không phát hiện, trong tiềm thức của ông cũng cảm thấy lần mang thai này chắc chắn là cháu gái, nếu không thì cũng đâu có tự tin nói chuyện như vậy, hoàn toàn không hề cân nhắc tới khả năng là cháu trai.
 
Đại Bảo Nhị Bảo đã sớm cảm ứng được sự tồn tại của em gái sao? Thật sự có chuyện thần giao cách cảm này sao?
 
Vậy có lẽ bí ẩn này chưa có lời giải đáp.
 
Sau khi người một nhà đã cao hứng xong, ông Giang nhớ tới điều gì đó rồi lại dặn dò một câu: "Vẫn như lần trước, ba tháng sau lại nói."
 
Tuổi tác càng lớn lại càng cảm thấy những tập tục dân gian sẽ không làm hại đến người nhà với tình huống trên, vẫn đáng để tin tưởng.
 
"Ba phải chuẩn bị lì xì." Ba Giang vui mừng khấp khởi nói.
 
Mặc dù nói đã có hai đứa bé nhưng gia nghiệp của Giang gia lớn, có ai ngại nhiều thêm một đứa bé đâu chứ?
 
Lúc trước khi Đại Bảo Nhị Bảo ra đời, ông đã đắc ý được hơn mấy tháng tròn, có thể nói là danh tiếng vô lượng trong nhóm bạn bè hồi trẻ.
 
Khi Tô Yên đang nói chuyện trời đất với bà Giang, Giang Cảnh Xuyên cầm điện thoại đi ra phòng bệnh, anh đang chuẩn vị thông báo cho trợ lý một tiếng rằng chiều nay anh cũng sẽ không đến, anh thấy Tùy Thịnh gửi mấy tin wechat đến.
 
Tùy Thịnh: "Chiều nay tôi rảnh, tôi sẽ đi qua chơi với Đại Bảo Nhị Bảo một chút."
 
Tùy Thịnh: "A? Gửi tin nhắn cho Tô Yên rồi, tại sao cô ấy không trả lời lại vậy?"
 
Tùy Thịnh: "Người đâu rồi?"
 
Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ, mặc dù trong nhà cũng đã nói rồi, chưa được ba tháng sẽ không nói cho người ngoài nhưng quan hệ của anh và Tùy Thịnh tốt như vậy, xem như nói cho anh ta thì cũng không sao.
 
Lần trước mang thai để cho Tùy Thịnh thiết kế phòng trẻ em, chia làm phòng cho bé trai và bé gái, bây giờ Đại Bảo Nhị Bảo đều ở trong phòng bé trai, phòng bé gái còn trống, hy vọng lần này có thể cần dùng đến.
 
Giang Cảnh Xuyên suy tư một lát, rất nhanh anh đã nhắn lại: "Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"
 
Tùy Thịnh: "Cũng không phải rất muốn nghe đâu."
 

Giang Cảnh Xuyên: "À, vậy hôm nay cậu đừng đến."
 
Lúc này Tùy Thịnh đang ngồi ở trong phòng làm việc, anh ta nhìn thấy tin này, trong lòng muốn đánh chết Giang Cảnh Xuyên.
 
Có con thì giỏi lắm à?
 
Ừ... Đúng là giỏi lắm, bởi vì anh ta rất thích Đại Bảo Nhị Bảo.
 
Tùy Thịnh bị dọa sợ trả lời: "Được rồi, tin xấu trước đi."
 
Giang Cảnh Xuyên: "Hôm nay tôi và Tiểu Yên muốn ra ngoài ăn riêng, cho nên cậu qua thì chăm sóc hai đứa đi."
 
... Đây đúng là tin xấu.
 
Thật ra Đại Bảo Nhị Bảo vẫn có hơi dính người, lúc Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên không có ở đây, các cậu rất có mắt nhìn mà dính vào người thân mật nhất ngoài ba mẹ.
 
Nếu như Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên ở đây, hai cục cưng còn thu liễm một chút, cũng không quá dính Tùy Thịnh, nếu bọn họ không có ở đây, từ khi Tùy Thịnh bắt đầu vào cửa đến khi đi về thì phải không ngừng làm trâu làm ngựa cho hai đứa.
 
Tùy Thịnh: "À, buổi chiều có thể tôi có chút việc, không chắc có thể đi qua được. Đúng rồi, tin tốt thì sao?"
 
Đừng nói là Giang Cảnh Xuyên, bây giờ Giang gia biết Tô Yên lại có bánh bao nhỏ thì đều hận không thể nhanh chóng nói cho tất cả mọi người.
 
Giang Cảnh Xuyên gửi liên tiếp mấy icon đắc ý, sau đó anh mới trả lời: "Tôi lại sắp được làm ba."
 
Tùy Thịnh: "Mọe nó mọe nó! Tốc độ này của mấy người không phải quá nhanh à? Không phải nói nhiều, lần này tôi cũng muốn làm ba nuôi."
 
Giang Cảnh Xuyên: "Vậy cậu phải hiến máu rồi."
 
Thật ra Giang Cảnh Xuyên cũng như đang nói nhảm, Tùy Thịnh từng nói không chỉ một lần, sau khi Đại Bảo Nhị Bảo ra đời, số tiền anh ta tiêu tốn cho hai bảo bối cũng có thể mua một căn phòng ở thành phố A.
 
Tùy Thịnh: "Lần này phải là công chúa nhỏ, nếu không tôi trực tiếp ăn shit cho cậu xem!!"
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn tin nhắn này, anh không nhịn cười được: "Đã chụp màn hình, cậu tự cầu phúc đi nhé."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui