Mặc dù trong lòng Tô Yên kinh ngạc nhưng cô cũng không biểu hiện gì trên mặt, cô vẫn nắm tay bà Giang, ôn hòa nói: "Bà nội, thân thể bà đã tốt hơn chút nào chưa ạ?"
Bà Giang nhìn Tô Yên, trong mắt bà khôi phục lại một chút tỉnh táo, vẫn là thương yêu như trước, bà chậm rãi gật nhẹ đầu.
"Đại Bảo Nhị Bảo tới đây nào." Tô Yên quay đầu gọi Đại Bảo Nhị Bảo.
Hai cục cưng đương nhiên nhớ bà Giang, hai đứa đều ngoan ngoãn đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn thẳng đến bà cố nằm ở trên giường bệnh.
Bà Giang và ông Giang vô cùng cưng chiều Đại Bảo và Nhị Bảo, chỉ cần hai anh em đến nhà cũ Giang gia, ngay cả thư phòng ba Giang cũng không thể tùy tiện đi vào nhưng ông Giang đều mang hai đứa vào, tùy cho các cậu vui chơi.
Thật ra trẻ con đều có hơi sợ bệnh viện, Tô Yên kêu Đại Bảo một tiếng, Đại Bảo đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu rồi cậu đi lên phía trước, vươn bàn tay nhỏ bé của cậu nắm lấy tay bà Giang, gọi một tiếng giòn tan: "Bà cố ạ!"
Nhị Bảo nghịch ngợm hơn Đại Bảo một chút, có lẽ cậu rất sùng bái người anh này, có lúc Đại Bảo làm gì, trong lòng Nhị Bảo cũng không biết là ý gì nhưng cậu cũng sẽ làm theo, thấy anh làm như vậy, Nhị Bảo cũng nằm ở mép giường không ngừng gọi bà cố, trong chốc lát bầu trông khí trong phòng bệnh vốn an tĩnh cũng bắt đầu trở nên sôi động.
Ông Giang và ba Giang nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự vô cùng hài lòng từ trong mắt đối phương.
Vừa là với Tô Yên cũng là với hai đứa bé.
Bà Giang nhìn hai chắt trai. bà cũng trở nên vui vẻ hơn, bà hết sức khó khăn mà gật nhẹ đầu sau đó nghiêng mắt nhìn những đồ ăn người khác đưa tới đặt trong phòng bệnh, mẹ Giang lập tức hiểu được bà có ý gì, vì không để bà Giang phí sức giải thích ý của mình, bà vội vàng tiến lên, đỡ lấy Đại Bảo và Nhị Bảo rồi nói với bà Giang: "Mẹ, con biết, đợi lát nữa con sẽ lấy đồ ăn mà Đại Bảo và Nhị Bảo thích ăn tới, mẹ cứ yên tâm đi."
Bà Giang nghe vậy cũng yên tâm, có lẽ là mệt mỏi, trước khi bà nhắm mắt lại vẫn không quên nhìn Tô Yên mấy lần, thấy cô vẫn còn ở đây, lúc này bà mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Tô Yên nghe được lời của mẹ Giang nói thì tâm tình rất là phức tạp, với người già mà nói cho dù bà có tiền hay không có tiền thì tình yêu thương của bà với cháu đều như nhau, đều muốn dành tất cả những gì tốt nhất của mình cho các cháu.
Cô đột nhiên nghĩ đến lúc cô vừa tới thế giới này, mỗi lần cô đến nhà cũ Giang gia, mục đích của cô là ôm đùi của hai ông bà mà mỗi lần bà nội đều sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị rất nhiều đồ cô thích ăn, còn đưa đồ trang sức cho cô, sau khi có Đại Bảo Nhị Bảo thì phương thức bày tỏ tình yêu thương của bà Giang và ông Giang vẫn không hề thay đổi.
Khi bà Giang ngủ, ông Giang cũng nhớ Đại Bảo Nhị Bảo nên ông mang theo hai đứa đi sang một bên chơi.
Vốn Tô Yên muốn kéo Giang Cảnh Xuyên qua một bên nói chuyện, hỏi anh vừa rồi nói trong điện thoại là có ý gì thì ba Giang đi tới, ông thấp giọng nói: "Tiểu Yên, con ra đây với ba một chút."
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên, có lẽ anh muốn nói gì, bờ môi mấp máy mấy lần, ánh mắt đầy phức tạp, cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Tô Yên đi theo ba Giang vào vườn hoa nhỏ trong bệnh viện, bây giờ người ở đây cũng không phải rất nhiều.
"Bên cạnh bệnh viện có quán cà phê, chúng ta cũng có thể đến đó." Ba Giang vẫn không quá quen đơn độc ở cùng với con dâu, ông không nhịn được nói.
Tô Yên khoát khoát tay: "Không cần đâu ạ, ba, nơi này rất tốt, nếu có chuyện gì chúng ta cũng thuận tiện trở về."
Nghe Tô Yên nói lời này, trong lòng ba Giang bùi ngùi mãi thôi, từ trước ông không quá để ý tới con dâu, bây giờ đã sống chung nhưng thông tình đạt lý như vậy cũng chính bởi vì ông đều nhìn thấy mọi biểu hiện của Tô Yên cho nên lúc này ông mới chủ động giải thích nghi ngờ cho cô, nếu là vào lúc trước ông vốn sẽ không nói.
"Tiểu Yên, vừa rồi con cũng phát hiện chứ?" Ba Giang trầm mặc chốc lát, ông chủ động nói tới đề tài này.
Vừa rồi ông cũng đang chú ý đến nhất cử nhất động của Tô Yên và mẹ mình, ông nghĩ, lấy chỉ số thông minh của con dâu nhà mình thì có lẽ cô cũng đã phát hiện ra được điều khác lạ rồi, không, nói chính xác là có lẽ cô đã sớm phát hiện được điều bất thường, chẳng qua cô nhịn không nói mà thôi.
Tô Yên có lẽ cũng đoán được ba Giang gọi cô ra ngoài là vì gì cho nên cô nghe thấy ba Giang chủ động hỏi vấn đề này thì cũng không kinh ngạc, cô nhẹ gật gật đầu.
"Bà nội gọi là tên của em gái ba, à, nói chính xác là em gái nuôi." Một tay ba Giang vịn vào cây trúc, ông ngẩng đầu nhìn về phía cây đại thụ ở trong bệnh viện, ông thở dài một hơi thật sâu, "Em ấy tên là Niệm Bắc, không phải là em gái ruột của ba mà là con gái của người bạn tốt nhất của mẹ ba, bởi vì phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên đã giao phó con gái duy nhất cho ông bà nội, không phải ruột thịt nhưng lại hơn cả ruột thịt, ba không gạt con, ông bà còn tốt với em ấy hơn cả ba, bọn họ vẫn luôn coi em ấy là con gái ruột, về sau, Niệm Bắc cũng xảy ra chuyện cho nên đã ra đi, lúc em ấy ra đi còn chưa đầy mười sáu tuổi."
Thẳng thắn mà nói, khi Tô Yên phát hiện bà Giang không phải đang gọi tên cô, cô đã mơ hồ đoán được sẽ có một câu chuyện như vậy, khi ba Giang nói ra đi, cô cũng không lộ ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Chuyện này mẹ con cũng từng hỏi ba nhiều lần, ba không nói không phải muốn giữ bí mật mà là nói ra bà ấy có thể cũng sẽ cảm thấy ba đang bịa chuyện."
Mặc dù ba Giang đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn có thể nhìn ra được bộ dạng lúc trẻ của ông, bề ngoài của ông không hề đẹp trai, thậm chí có thể nói là bình thường nhưng mà kỳ quái là ông đứng cùng với mẹ Giang có vẻ ngoài và khí chất đều tuyệt vời thì cũng không hề kém cạnh, hai người trông còn rất xứng đôi.
Tô Yên nghe được lời này của ba Giang, cô không nhịn được cười một tiếng.
Thấy bầu không khí vẫn rất thoải mái, Tô Yên cũng không quá bất ngờ, trong lòng ba Giang cũng ổn định hơn nhiều nên ông nói tiếp: "Sau chuyện này có lẽ con cũng biết một chút, trong một lần ông nội của con vô tình cứu ba của ba nhưng đó cũng là chuyện trước khi con ra đời, lúc ấy ba của ba cho ông nội con một ít tiền coi như là quà cảm ơn, sau đó vẫn chưa từng liên lạc với nhau, trùng hợp là ngày mà ba mẹ của ba vừa tảo mộ cho Niệm Bắc trở về thì gặp một nhà các con, ngày đó cũng đúng là sinh nhật con tròn tuổi, nghe đến đó có lẽ con cũng đoán được, những điều này cũng không coi vào đâu, lúc mẹ ba ôm con, phát hiện phần eo của con có vết bớt... "
Tô Yên vẫn luôn nghe ba Giang kể câu chuyện từ trong lòng ông thì cô bỗng nhiên giật mình.
Hoàn toàn chính xác, phần eo cô có một vết bớt, không, phải nói rằng trên người của nguyên thân có một vết bớt.
"Chắc con cũng đoán được rồi, trên người Niệm Bắc cũng có, vị trí cũng không khác nhau. Con phải hiểu người đời trước, bọn họ sẽ tin chuyện kiếp trước kiếp này, ban đầu ba cũng không thể hiểu được, bọn họ tốt với con, tốt với Tô gia, ba không hề có ý kiến gì nhưng bọn họ khăng khăng muốn con đến Giang gia, điểm này ba vẫn không thể hiểu."
Nói tới nói lui, chính là di tình.
* 移情: sự thay đổi của tình yêu (thành ngữ); để thay đổi cảm xúc của một đến một tình yêu.
Bà Giang và ông Giang chuyển dời toàn bộ áy náy với Niệm Bắc lên Tô Yên, có lẽ bọn họ cũng không tin chuyện chuyển thế như này nhưng bọn cần gấp một lối ra để mà gửi gắm, cánh cửa này chính là Tô Yên.
Thấy Tô Yên cũng không nói chuyện, ba Giang lại nhịn không được nói bổ sung: "Cứ việc nói bọn họ không phải là thuần túy thích con ngay từ đầu nhưng ba tin rằng sống chung lâu như vậy, bọn họ thật sự thích con."
Tô Yên nhẹ gật đầu: "Ba, con biết ạ."
Một người thích mình thật lòng hay giả ý, cô có thể tự mình phân biệt được, đúng như ba Giang nói vậy, ban đầu bà Giang và ông Giang xem cô là Niệm Bắc mà yêu thương nhưng đã lâu như vậy, bọn họ thích cô không còn vì là di tình mà là thật.
Cho dù là ba Giang hay là Tô Yên thì ai cũng không quen ở riêng đơn độc với nhau, hai người nói chuyện rõ ràng rồi trở về phòng bệnh.
Giang Cảnh Xuyên thấy Tô Yên liền kéo cô tới một lối đi an toàn, trong không khí đều là mùi nước khử trùng dành riêng cho bệnh viện, trong mắt Giang Cảnh Xuyên có lo lắng có nóng nảy, hôm nay anh cũng mới biết nguyên nhân ông nội bà nội thích Tô Yên, anh sợ Tô Yên sẽ suy nghĩ tiêu cực.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên không thể nhịn được cười cười, cô giơ tay lên sờ sờ cánh mũi anh, "Anh yên tâm đi, cũng đâu phải chuyện lớn gì đâu, anh cho rằng em sẽ không tiếp nhận được sao?"
Từ nhỏ cô cũng biết, tất cả tình cảm trên cõi đời này đều không phải là vô duyên vô cớ, bao gồm tình thân, ba mẹ người nhà sở dĩ hết lòng vì mình mà không giữ lại chút nào không phải bởi vì đó là đứa trẻ là thân nhân của họ sao? Đó không phải là không có nguyên do.
Tình yêu cũng khỏi phải nói, thứ này quá phức tạp nhưng từ những gì cô đã trải qua thì cũng không phải vô duyên vô cớ.
Bà Giang và ông Giang thích cô đương nhiên cũng có nguyên nhân, có thể là bởi vì cô khôn khéo, có thể là bởi vì ông nội cô cứu ông Giang một lần, cũng có thể là vì giống như ba Giang nói vậy, coi như ban đầu bọn họ xem cô là Niệm Bắc nhưng với cô mà nói, lý do này cũng không khác gì với việc ông nội cô đã cứu ông Giang, không có gì là không thể tiếp nhận.
Đây là chuyện rất kỳ quái, bởi vì cô không có ý muốn độc chiếm bà Giang và ông Giang cho nên cô cũng không ngại, nếu như ngay từ đầu Giang Cảnh Xuyên xem cô như một người nào đó mà thích, cô chắc chắn sẽ cực kỳ để ý.
Giang Cảnh Xuyên không biết nói cái gì cho phải, Tô Yên thấy bốn phía không có ai, cô chủ động ôm lấy eo anh, hơi ngửa đầu lên hôn nhẹ lên cằm anh, "Em sẽ vẫn thích và tôn trọng ông bà nội như trước kia, giữa em và bọn họ không có bất kỳ biến hóa nào, em cam đoan."
Dù sao ở bên nhau lâu như vậy, về điểm này thì Giang Cảnh Xuyên vẫn tin tưởng Tô Yên, anh cười rồi vươn tay ra xoa xoa tóc cô, "Ừ, em ngoan nhất."
Tô Yên trở lại phòng bệnh, bà Giang còn chưa tỉnh lại còn ông Giang thì nắm tay Đại Bảo Nhị Bảo, ánh mắt ông nhìn Tô Yên có chút tránh né, Tô Yên nín cười, chẳng lẽ là ông cảm thấy áy náy?
Cô đi lên phía trước, kéo lấy tay ông Giang cười ngọt ngào nói: "Ông nội, ông mau ngồi xuống đi, chăm hai đứa trẻ cũng rất mệt rồi."
Ông Giang sửng sốt mấy giây rồi nhanh chóng hiểu ý của Tô Yên, trong chốc lát mặt mày ông hớn hở, "Được được được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...