Trông anh rất có tiền nha!!

Cuộc phẫu thuật của bà Giang rất thành công, chỉ có điều là đã lớn tuổi nên di chứng sau đột quỵ còn phải chờ theo dõi thêm.
 
Giang Cảnh Xuyên và ba Giang gần như là ở lại bệnh viện. Tô Yên và mẹ Giang còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, cho nên thời gian mỗi ngày ở bệnh viện không quá nhiều.
 
Hôm nay, bác sĩ nói bệnh tình của bà Giang xem như khá ổn định nên Tô Yên bèn muốn đưa Đại Bảo Nhị Bảo đến bệnh viện thăm bà. Lúc trước không mang hai đứa nhỏ đi, một là bởi vì tình huống có chút nguy cấp, dẫn bọn nhóc theo ngược lại còn thêm phiền, hai là mấy ngày trước hai đứa trẻ có chút không thoải mái, sợ là đưa tới bệnh viện đi sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Hiện tại bà Giang đã ổn định, Đại Bảo Nhị Bảo làm chắt trai nói thế nào cũng phải tới thăm.
 
Đại Bảo Nhị Bảo vừa mới ngủ trưa dậy, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ nhỏ, phía dưới mặc quần lót rộng thùng thình. Người vừa mới ngủ dậy lúc nào cũng có chút mơ màng, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng vậy. Hai cậu để chân trần dẫm lên thảm dày, vẻ mặt ngốc nghếch vịn ghế nhìn mẹ chọn quần áo cho mình.
 
Nhị Bảo vừa dậy đã đòi uống sữa bò, đôi chân ngắn nhỏ lạch bà lạch bạch chạy tới hai tay ôm bình sữa bắt đầu tập trung tinh thần tu tu.
 
Giang Tinh Tinh một tay vuốt cằm, híp mắt nhìn hai thằng cháu trai nhỏ nhà mình, vui mừng nói: “Xem như hôm nay em đã biết cái gì gọi là ‘ngực tấn công, mông phòng thủ’ nha.”
 
Tô Yên cũng theo tầm mắt cô nàng nhìn qua. Nửa người dưới của hai cục cưng gần như trần trụi, từ bên cạnh nhìn qua thật đúng là cái bụng nhỏ hơi lồi, cái mông nhỏ vểnh lên. Cô cũng vui vẻ theo, buông quần áo trong tay xuống đi đến trước mặt Đại Bảo Nhị Bảo, vén áo bọn nhỏ lên, vỗ vỗ lên bụng nhỏ của Đại Bảo: “Này này này, dưa hấu chín chưa?”
 
Đại Bảo ôm bụng, hơi khom lưng, cười rất chi là vui vẻ: “Chưa chín chưa chín, không được hái.”
 
Tô Yên lại vỗ vỗ cái bụng còn lồi hơn của Nhị Bảo: “Cái này thì sao, chín chưa?”
 
Nhị Bảo kiêu ngạo ưỡn ra phía trước, cái bụng nhỏ càng thêm rõ ràng, cậu giơ móng vuốt lên vô cùng khí phách vỗ vỗ lên bụng mình: “Chín rồi!”
 
Vẻ mặt kia miễn bàn ra oai bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu.
 
Giang Tinh Tinh nhìn một màn này cười đến mức trực tiếp tê liệt ngã xuống sô pha. Nếu không để tâm đến các nhân tố khác, thật ra người lớn còn thích chơi đùa cùng trẻ con hơn, bởi vì ngôn ngữ trẻ con của bọn chúng, bởi vì tâm tư của bọn chúng là đơn thuần nhất. Cô ấy xoa xoa cái bụng còn chưa rõ ràng của mình rồi lại nhìn hai cháu trai đáng yêu, khóe miệng cong cong.
 
Trong mấy ngày nay bà nội bệnh nặng, có vẻ như cảm giác của mỗi người với sinh mệnh càng thêm rõ ràng.
 

Mặc dù không cách nào tránh khỏi quy tắc sinh lão bệnh tử của tự nhiên, hơn nữa còn phải từ từ nhìn từng người thân rời khỏi thế giới này nhưng vẫn cảm thấy may mắn, bởi vì còn sẽ có tân sinh mệnh tân thân nhân đi vào trên thế giới này.
 
Sau khi Tô Yên chơi trò dưa hấu chín chưa với Đại Bảo Nhị Bảo một hồi thì kéo bọn chúng đi đến trước tủ quần áo trước, cô chỉ chỉ quần áo mình vừa mới chọn cho bọn nhỏ, ngồi xổm xuống hỏi: “Hôm nay mặc áo quần này đi thăm bà cố được không?”
 
Thật ra chỉ cần không phải yếm đỏ thì trên cơ bản Đại Bảo Nhị Bảo đều không có ý kiến gì.
 
Thật là thẳng nam.
 
Khi Tô Yên cởi quần lót của Đại Bảo Nhị Bảo, cuối cùng hai cục cưng cũng ý thức được trong phòng này còn có những người khác.
 
Đại Bảo có chút ngượng ngùng khom lưng che lại nửa người dưới của mình, Nhị Bảo vốn dĩ không cảm thấy có gì đó nhưng lúc này cũng học bắt chước anh mình khom lưng.
 
Giang Tinh Tinh ngẩn ra, hô lên: “Làm gì vậy làm gì vậy?”
 
Đại Bảo Nhị Bảo không nói gì, cuối cùng vẫn là Tô Yên kéo bọn nhóc ra phía sau mình, lúc này mới giải thích: “Mấy hôm trước anh trai em dạy bọn chúng, hừm…… Nửa người dưới chỉ có thể cho ba mẹ nhìn. Khụ khụ, em hiểu mà.”
 
Giang Tinh Tinh mất cả nửa ngày vẫn chưa định thần lại. Tô Yên tranh thủ lúc cô nàng còn đang ngây ngốc nhanh chóng thay quần dài cho Đại Bảo Nhị Bảo.
 
Bên trên vẫn mặc áo ba lỗ, bên dưới mặc quần dài, sau đó lại thay dép xăng đan, dáng vẻ này của Đại Bảo Nhị Bảo đi ra ngoài nom chẳng khác gì con cái nhà bình thường.
 
Đây cũng đúng là điều mà Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên muốn thấy, con trai vẫn là không cần nuôi dưỡng quá quý giá.
 
Ngồi ở trên xe đến bệnh viện, Tô Yên dặn dò hai cục cưng: “Đến bệnh viện rồi, cho dù không thích, cho dù không muốn ở lại đó thì cũng đừng khóc đừng nháo, có biết chưa?”
 
Đại Bảo Nhị Bảo rất thông minh, hai cậu đã có thể nghe hiểu được rất nhiều câu, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

 
“Bởi vì bệnh viện có rất nhiều người bị thương, các con mà làm ồn thì sẽ ảnh hưởng đến bọn họ nghỉ ngơi đấy.” Tô Yên lại bổ sung một câu.
 
“Vâng ạ ~” Hai cục cưng mềm mại đáp.
 
Giang Tinh Tinh nghĩ đến chuyện vừa rồi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô ấy nói với Tô Yên: “Sao anh em lại dạy bọn chúng cái này, bọn chúng còn nhỏ như vậy, đã biết cái gì đâu chứ.”
 
Tô Yên xoa đầu Đại Bảo, quay đầu cười cười với Giang Tinh Tinh: “Anh của em nói là phải cẩn thận dạy bảo bọn chúng từ nhỏ, còn nói chờ bọn chúng hơi chút hiểu chuyện một chút còn muốn dạy phải bảo vệ con gái, không thể bắt nạt con gái, thật ra thì ngẫm lại thấy cũng đúng.”
 
Cô cảm thấy ở phương diện giáo dục con cái này Giang Cảnh Xuyên khẳng định là hiểu biết hơn cô rất nhiều, chỉ cần anh làm đúng cô đều sẽ phối hợp.
 
Giang Tinh Tinh giống như suy tư gật đầu: “Mấy ngày trước Chu Tùy cũng nói với em rồi, nếu cái thai này là con gái thì phải bồi dưỡng cho con ý thức tự bảo vệ mình từ nhỏ."
 
“Nói đến chuyện này, mấy ngày nay hôm nào em cũng chạy đến bệnh viện, cơ thể chịu nổi không? Ba tháng đầu thật sự phải cẩn thận đấy.” Tô Yên vẫn có chút lo lắng cho Giang Tinh Tinh, chẳng qua cũng không thể khuyên Giang Tinh Tinh ở nhà nghỉ ngơi, dù sao tình huống lúc này của bà Giang quả thật là rất nguy hiểm.
 
Giang Tinh Tinh xua tay, mấy ngày nay cô ấy tiều tụy hơn rất nhiều: “Em không đi xem thì buổi tối sẽ không ngủ được, chỉ lo lắng vừa mở mắt ra bà nội đã……”
 
Câu nói kế tiếp cũng không nói nên lời.
 
Đại Bảo Nhị Bảo cũng cảm nhận được tâm trạng cô mình có chút không đúng, Nhị Bảo trực tiếp xoay đầu nhếch miệng cười với Giang Tinh Tinh, lộ ra mấy cái răng nhỏ xíu trắng tinh: “Heo heo, heo heo!”
 
Năng lực học tập của Đại Bảo rất mạnh, cậu bé luôn nghe thấy ba mẹ và ông bà nội gọi Tinh Tinh, thấy dáng vẻ sắp khóc của Giang Tinh Tinh thì vội vàng hô: “Tinh Tinh, không khóc, không khóc.”
 
“Không phải Tinh Tinh, cũng không phải heo heo, là cô.” Để xua tan không khí căng thẳng, Tô Yên lại một lần nữa sửa đúng cách đọc cho hai cục cưng
 

Giang Tinh Tinh hít mũi, nhìn về phía Đại Bảo Nhị Bảo đang gấp đến mức cặp lông mày nhàn nhạt cũng xoắn lại một chỗ, không khỏi bật cười: “Được rồi, cô không khóc không khóc.”
 
Đại Bảo Nhị Bảo giống như không yên tâm nhìn chằm chằm Giang Tinh Tinh một lúc lâu, phát hiện cô ấy không khóc mới yên tâm chơi đồ chơi trên tay mình.
 
“Lo cho ông nội quá, mấy hôm nay không không ăn được gì, trông già hơn cả mấy tuổi.” Tô Yên thở dài nói.
 
Bà Giang và ông Giang là vợ chồng từ khi còn rất trẻ*, cùng dìu dắt nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu lần này bà Giang xảy ra chuyện gì, chỉ sợ người đầu tiên ngã xuống chính là ông Giang.
 
Nguyên văn 少年夫妻: Đối tượng kết hôn là mối tình đầu của một người, một tình yêu cổ tích, điển hình là mối tình chỉ có một lần trong đời.
 
“Ngày hôm qua lúc em tản bộ cùng ông nội, ông hỏi em hết lần này đến lần khác, có phải bà nội thật sự sẽ tốt lên hay không, em mới biết được mấy ngày trước ông đã rất cố gắng chống đỡ. Tối hôm qua em nói chuyện này cho Chu Tùy, anh ấy nói mọi người đều phải trải qua chuyện như vậy, dù sao trong lòng em vẫn rất khó chịu, chỉ là mặc kệ thế nào, lần này xem như bà nội đã vượt qua, hy vọng bà có thể khoẻ lên.”
 
Tô Yên chỉ gật đầu, không nói gì thêm, mọi người đều biết, đột quỵ không phải chuyện nhỏ, đặc biệt là đối với người già. Tuy rằng cấp cứu thành công nhưng sau này có thể khỏe mạnh không thật sự khó nói.
 
Nhưng mà chỉ cần bà nội còn một hơi thở, chỉ cần bà còn ở đây thì đối với ông nội, hay đối với mỗi người Giang gia mà nói, đều là tin tức tốt nhất.
 
Xe vừa mới dừng ở bãi đỗ xe bệnh viện thì điện thoại di động của Tô Yên liền vang lên, là Giang Cảnh Xuyên gọi tới.
 
Cô nghe máy, giọng nói của anh rất buồn, cũng có một chút nặng nề nói không nên lời:  "Vợ, em đến bệnh viện chưa?”
 
Tô Yên cảm nhận được giọng điệu của anh có chút bất thường, giống như đang đè nén cái gì đó, không khỏi sững sờ một lát: "Vâng, tới rồi, làm sao vậy? Là bà nội đã xảy ra chuyện gì sao?”
 
Lời này vừa nói ra, Giang Tinh Tinh cũng có chút khẩn trương nhìn sang.
 
Hiện tại không một ai có thể chịu nổi bất kỳ một tin tức xấu nào nữa.
 
Giang Cảnh Xuyên đứng ở bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ nhìn bà Giang đang nằm ở trên giường, trong mắt nhất thời là cảm xúc không thể nói rõ, cuối cùng toàn bộ cảm xúc đều hóa thành một tiếng thở dài: “Em mau lên đây đi, bà nội nhớ em.”

 

Tô Yên càng thêm mê mang: “Làm sao vậy?”
 
“Em yên tâm, bà nội không có việc gì, vừa mới tỉnh lại, bà nói muốn gặp em.”
 
Tô Yên càng không hiểu ra sao, chuẩn bị đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, bỗng nhiên Giang Cảnh Xuyên chen trước nói: “ Vợ, nếu, anh nói là nếu, nếu lát nữa bà nội có gì thất thố, em…… em đừng để ý.”
 
Đây là có ý gì?
 
Thế nhưng lúc này không có thừa thời gian nghĩ chuyện khác. Hai người Tô Yên và Giang Tinh Tinh ôm Đại Bảo Nhị Bảo đi vào bệnh viện, đi tới phòng bệnh của bà Giang.
 
Những thân thích khác của Giang gia đều đã giải tán, lúc này cũng không tiện vây quanh chỗ này gây thêm phiền, cho nên lúc này trong phòng bệnh của bà Giang đều là người trong nhà.
 
Ông Giang chống quải trượng đứng ở một bên, khi thấy Tô Yên đi vào, cảm xúc trong mắt ông phức tạp nhưng cũng là yêu thương như trước.
 
Có lẽ Đại Bảo Nhị Bảo cũng ý thức được bầu không khí có chút không thích hợp, thấy ba và ông bà nội cũng chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng.
 
Giang Cảnh Xuyên đón lấy Đại Bảo từ trong ngực Tô Yên, thấp giọng dặn dò: “Mắt bà nội có hơi kém, em lại gần một chút cho bà nhìn xem, bà nhớ em.”
 
Tô Yên theo bản năng nhìn về phía mẹ Giang ở bên cạnh, phát hiện cảm xúc trên mặt bà cũng có chút kỳ quái.
 
Đây là một ý thức bản năng, không phải nguy hiểm, mà là ngưng trọng không nói nên lời.
 
Cô chậm rãi, từng bước một đi đến gần giường bệnh, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, đưa tay nắm lấy bàn tay có chút thô ráp do mạch máu lồi lên của bà Giang, vốn dĩ còn có chút nghi hoặc, nhưng ngay lập tức an tâm hơn rất nhiều.
 
Bà lão này đã cho cô tình thương dào dạt.
 
Bà Giang hơi mở mắt, khi nhìn thấy Tô Yên, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cực kỳ cố sức cười cười. Không biết có phải do nguyên nhân bị bệnh hay không mà bà lão có chút nói không nên lời, chỉ há miệng giống như đang gọi cô, Tô Yên cẩn thận phân biệt khẩu hình của bà một chút, có hơi nghi hoặc, bởi vì hình như bà Giang không phải gọi tên cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui