Trông anh rất có tiền nha!!

Tô Yên không nghĩ tới mình còn có thể nhìn thấy chiếc vòng tay kia, sao có thể chứ, trải qua nhiều triều đại như vậy, nhiều năm như vậy, chiếc vòng tay này cứ như vậy không hề phòng bị xuất hiện trước mặt cô.
 
Ở trong mắt Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên đang ngơ ngẩn nhìn cái vòng tay đó, anh nghĩ thầm, chắc là cô thích nhỉ? Nếu không sẽ chẳng nhìn nó chằm chằm như thế.
 
Sau khi người chủ trì buổi đấu giá hô lên giá khởi điểm, Giang Cảnh Xuyên là người đầu tiên giơ bảng.
 
Mọi người ở đây đều biết Giang Cảnh Xuyên. Ở thành phố A chính là như vậy, mỗi giới đều có hiện tượng nâng cao dẫm thấp. Người ngồi đây cũng không thiếu người có hứng thú với chiếc vòng tay này nhưng nhanh chóng cân nhắc một chút, Giang Cảnh Xuyên rất ít khi mang Giang phu nhân ra ngoài, lần này tới tham gia buổi tiệc đấu giá, khỏi phải nghĩ cái vòng tay này hoặc là đưa cho Giang phu nhân, hoặc là đưa cho mẹ Giang Cảnh Xuyên, cho dù đưa cho ai đi chăng nữa thì tranh giành nâng giá cái vòng tay với Giang Cảnh Xuyên vào lúc này thật sự không phải lựa chọn sáng suốt.
 
Ai có thể biết rõ sau này có cơ hội hợp tác hay không chứ?
 
Cho dù là không có cũng chẳng ai muốn đắc tội một người thực lực mạnh hơn mình cả, miễn cho mình lại rước lấy một thân phiền toái.
 
Người chủ trì buổi đấu giá thấy ngoài Giang Cảnh Xuyên thì không còn ai giơ bảng, trong lòng không khỏi toát mồ hôi giùm ban tổ chức.
 
Đây có tình là thua thiệt không? Cái vòng tay này vừa nhìn là biết rất có niên đại, so ra không quý bằng phỉ thúy nhưng dù sao cũng là đồ cổ, hơn nữa chế tác các kiểu cũng rất cũng tinh xảo. Vốn đang cho rằng vòng tay này sẽ làm cho mấy người tranh nhau đấu giá, nào biết Giang Cảnh Xuyên lại là người đầu tiên ra tay, ai dám tranh với anh chứ?
 
Chiếc vòng tay này đương nhiên là rơi vào tay Giang Cảnh Xuyên.
 
Sau khi chấm dứt, Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị nói với Tô Yên một câu nhưng vừa thấy sắc mặt cô không quá tốt thì nôn nóng hỏi: “Em làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?”
 
Người ngoài cũng nhìn thấy một màn này, bọn họ đều tấm tắc khen ngợi trong lòng. Bên ngoài đều nói Giang Cảnh Xuyên quả thật chính là thê nô, vì ở cùng cô vợ này mà đẩy đi hầu hết xã giao có thể đẩy được. Lời đồn đãi này làm Giang Cảnh Xuyên thêm không ít phân lượng. Chẳng qua rất nhiều người cũng chỉ là nghe một chút thôi nhưng lúc này ai nấy đều tin tưởng, nghĩ thầm, xem ra mạng của Giang Cảnh Xuyên chính là vợ của anh, về sau thật sự muốn nhờ Giang Cảnh Xuyên làm cái gì, nói không chừng vợ anh chính là một điểm đột phá.
 
Tô Yên miễn cưỡng nhìn Giang Cảnh Xuyên cười: “Không có việc gì, em muốn đi toilet.”
 
Giang Cảnh Xuyên gọi nhân viên phục vụ đại sảnh tới, bảo cô ấy dẫn Tô Yên đi toilet, còn anh thì ngồi tại chỗ chờ.
 

Tùy Thịnh đi tới, giơ tay lên đấm anh một cái: “Hôm nay xem như tiết kiệm một khoản lớn nhỉ? Tôi và những người khác đều hết giận rồi, ở đây còn có mấy người quen đấy.”
 
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên còn đang lo lắng Tô Yên, nói chuyện cũng chỉ có lệ chút: “Ừm, cảm ơn.”
 
“Ủa, Tô Yên đâu?” Lúc này Tùy Thịnh mới phát hiện Tô Yên không ở đây, thuận miệng hỏi.
 
“Hình như cô ấy có chút không thoải mái, đi toilet.” Giang Cảnh Xuyên biết rõ i kinh nguyệt của Tô Yên như lòng bàn tay, anh nhớ rõ không phải mấy ngày nay nhưng sắc mặt cô tái nhợt như thế là vì sao?
 
Anh quyết định chờ cô ra sẽ mang cô đi gặp bác sĩ.
 
Đối Giang Cảnh Xuyên mà nói, chuyện của Tô Yên không phân biệt lớn nhỏ, chỉ cần cô không thoải mái thì đều là chuyện lớn.
 
Tô Yên ở toilet gần như không đứng lên nổi, cô đỡ tường, nhìn mình trong gương, đột nhiên có chút hoảng hốt.
 
Trên thực tế, sau khi hoàn toàn buông xuống hết thảy quá khứ, cô cũng từng thử tìm mình trong sách lịch sử, muốn nhìn một chút xem sử sách đánh giá mình như thế nào. Vốn dĩ cô đã làm tốt công tác chuẩn bị, nào biết cái gì cũng không có.
 
Không chỉ như vậy, ngay cả triều đại kia cũng không tồn tại. Cô là một người phụ nữ, mặc dù sắp bước lên hậu vị, nhưng sử sách không ghi lại cô cũng không kỳ quái. Chỉ là ngay cả hoàng đế của một triều đại lịch sử cũng không có, như vậy là vì sao đây?
 
Có đôi khi Tô Yên không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc cô có từng tồn tại không? Hay là nói thật ra cô vốn dĩ chính là Tô Yên chân chính, còn tất cả những chuyện ở hậu cung chỉ là phán đoán của cô?
 
Khi biết trong lịch sử thậm chí không có vị hoàng đế Chu Kỳ Nhiên này, khoảng thời gian đó cô gần như bị những suy đoán của mình làm cho phát điên.
 
Sau đó tình cảm với Giang Cảnh Xuyên càng ngày càng tốt, hơn nữa lại sinh hạ Đại Bảo Nhị Bảo, cô mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
 
Cho dù trong lịch sử có ghi lại hay không nhưng đã từng thật sự tồn tại trong tâm trí cô, vậy là đủ rồi.
 

Vốn dĩ cô rất ít khi nhớ tới những việc này nhưng đột nhiên cái vòng tay này xuất hiện ở trước mặt cô, chứng minh cô thật sự là Tô Yên thời cổ đại kia, hết thảy những gì cô đã trải qua cũng là chân thật.
 
Trong đầu toàn bộ là cái vòng tay kia, cô biết trạng thái của mình như vậy là không được, nếu làm Giang Cảnh Xuyên sinh nghi, cô nên giải thích thế nào đây?
 
Tô Yên dứt khoát nhẫn tâm cắn môi dưới của mình một cái, sau khi cảm nhận đau đớn, cô nhìn về phía gương, trực tiếp rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó lấy đồ trang điểm từ trong túi ra trang điểm lại đơn giản. Bận rộn xong, cô lại nhìn về phía gương, nhờ có má hồng và son môi, ít nhất hiện tại sắc mặt cô thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều.
 
Khi Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên đang đứng chờ cô cách đó không xa, trong lòng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
 
Quá khứ chính là quá khứ.
 
Cho dù lấy diện mạo như thế nào xuất hiện trong cuộc sống của cô một lần nữa, cũng đều là quá khứ.
 
Vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên tràn đầy lo lắng, không đợi Tô Yên đến gần anh đã bước lên phía trước giữ tay cô lại, nhíu mày hỏi: “Sao mà tay lạnh như vậy?”
 
Cô cười nói như mọi khi: “Nói nhảm, em vừa mới rửa tay đương nhiên là lạnh rồi. Hơn nữa nhiệt độ điều hòa ở đây rất thấp, anh không cảm thấy sao?”
 
May mắn chính là cô có một sở trường đặc biệt, đó chính là rất biết khống chế tốt cảm xúc của mình, thời điểm cô muốn che giấu, ít nhất Giang Cảnh Xuyên sẽ không nhìn ra.
 
“Chúng ta mau xuống thôi, vừa rồi anh để ý gần đây có trung tâm thương mại, bên trong chắc là có mấy cửa hàng nhỏ như quán cà phê, mua cho em một ly nóng cho ấm lên một chút.” Giang Cảnh Xuyên chặt chẽ nắm lấy tay cô.
 
Dường như anh muốn truyền nhiệt độ của mình cho cô
 
Tô Yên đứng trong thang máy, nhìn sườn mặt anh, nghĩ thầm, cô tuyệt đối không cho phép cuộc sống trước mắt phát sinh bất kỳ biến cố gì, quyết không cho phép.
 

Ngồi trên xe, Giang Cảnh Xuyên đưa cho Tô Yên một cái hộp, khóe miệng chứa ý cười: “Cho em, anh cảm thấy nó rất hợp với em.”
 
Tô Yên nheo mắt, cúi đầu mở cái hộp kia ra, ngón tay mơn trớn vòng tay, còn có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo.
 
Cô nhịn không được mà nhớ tới những chuyện trước kia, từng màn từng màn lướt qua trước mắt cô, thật giống như trở về lúc trước vậy.
 
Năm đó cô ở hậu cung được Thái Hậu che chở, cho dù mang theo hận ý nồng đậm nhưng cuộc sống vẫn tốt hơn đại đa số người. Thẳng thắn mà nói, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới có quan hệ gì với hắn, cũng không nghĩ tới phải làm một người trong hậu cung của hắn, bởi vì Thái Hậu đã nói với cô từ rất sớm, chờ cô lớn lên sẽ cho cô đính hôn với một người trong sạch, chẳng hạn như đại tướng quân, hay chẳng hạn như thế tử nào đó, khẳng định sẽ khiến cho cô không lo cơm áo gạo tiền, vinh hoa phú quý cả đời.
 
Cô rất hài lòng với sắp xếp như vậy. Cô rõ ràng hơn ai hết, chỗ dựa lớn nhất của mình chính là Thái Hậu, có Thái Hậu, sau này cuộc sống của cô sẽ không cần phải lo lắng.
 
Bởi vì trong lòng vẫn luôn ôm ý nghĩ như vậy, cho nên khi Chu Kỳ Nhiên nói với cô, bảo cô chờ hắn, cô còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề.
 
Khi đó cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, vị hoàng đế phía trên vốn một năm chẳng nói chuyện được mấy câu lại thích mình.
 
Quả thực không thể tưởng tượng được, ít nhất khi đó cô cũng không lựa chọn tin tưởng ngay lập tức, mà là cảm thấy hắn hơn phân nửa là nhìn trúng diện mạo của cô, muốn cô trở thành một nữ nhân trong hậu cung của hắn mà thôi.
 
Đang lúc cô không biết làm cách nào ngăn chặn suy nghĩ này của hắn, không đến mấy ngày hắn lại đến tìm cô, kéo cô đến một nơi cực kỳ hẻo lánh rồi cầm cái vòng tay này nhét vào trên tay cô, còn đặc biệt bá đạo giúp cô đeo lên.
 
Thẳng đến lúc này, cô vẫn không tin chữ ‘thích’ trong miệng hắn.
 
Từ không tin tưởng đến hoài nghi, trải qua thời gian một năm.
 
Từ hoài nghi đến tin tưởng, lại tốn thời gian một năm.
 
Mãi cho đến hiện tại, Tô Yên vẫn không xác định mình đối với hắn rốt cuộc là thích hay không thích. Ở trong hoàn cảnh như vậy, khi ở trong lòng còn chôn giấu cừu hận to lớn, những cái đó là hồi ức của cô. Cho tới hiện giờ, cô vẫn không nhớ nổi rốt cuộc mình có từng động tâm một chút nào không.
 
Đối với cô mà nói là bi ai, đối với Chu Kỳ Nhiên cũng vậy.
 
Sau khi cô chết, hắn thế nào? Thật ra không cần lo lắng chút nào, người như hắn, coi giang sơn xã tắc bá tánh vạn dân là tất cả, nhất định sẽ sống thật tốt, tiếp tục làm một hoàng đế vĩ đại. Điều khiến cô không cách nào giải thích chính là, một người như vậy, tại sao trong sử sách lại không hề ghi chép?
 

“Không biết vì sao, anh rất thích cái vòng tay này.” Lời nói của Giang Cảnh Xuyên kéo cô trở về hiện thực.
 
Giang Cảnh Xuyên lấy cái vòng tay từ trong hộp, cẩn thận quan sát: “Cũng không biết triều đại nào, vừa rồi người chủ trì đấu giá cũng không nói rõ ràng.”
 
Tô Yên phục hồi tinh thần lại cười cười: “Anh cũng thích thứ này?”
 
“Ừm, từ cái nhìn đầu tiên đã rất thích.” Giang Cảnh Xuyên nhìn đi nhìn lại cái vòng tay, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
 
Lúc Tô Yên không để ý, anh kéo tay cô trực tiếp đeo lên.
 
Lần này đến lượt Giang Cảnh Xuyên kinh ngạc: “Vừa vặn thích hợp, em không cảm thấy cái này rất hợp với em sao?”
 
Tô Yên có hơi buồn cười, đương nhiên là hợp với cô rồi, cái này vốn dĩ là đồ của cô mà. Chỉ là đáng tiếc, ngay cả người chủ trì bán đấu giá cũng không nói lời nào về lịch sử của nó.
 
Nếu không lấy phương thức như vậy xuất hiện ở trong miệng hậu nhân, nhất định là rất có ý nghĩa.
 
Nếu trong lịch sử có ghi lại, hậu nhân sẽ đánh giá cô thế nào đây?
 
Người vô duyên với hậu vị?
 
Hay chỉ đơn giản là “Tô thị”?
 
Có thể là hồng nhan họa thủy không?
 
Đang lúc trong đầu Tô Yên miên man bất định, Giang Cảnh Xuyên nói một câu, làm cô lại ngơ ngẩn.
 
Giang Cảnh Xuyên kéo tay cô nhìn kỹ, lơ đãng nói: “Luôn cảm giác như cái vòng này được chế tạo riêng cho riêng em vậy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui