Trông anh rất có tiền nha!!

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này đã xảy ra vài chuyện.
 
Một là đã chọn được nhà trẻ cho Đại Bảo Nhị Bảo, có thể nói là trải qua rất nhiều lần sàng lọc, nghe nói giáo viên và điều kiện ở nhà trẻ này đều xếp top đầu trên cả nước, giám đốc ở đây và ba Giang còn có chút giao tình, cho nên Giang gia cũng yên tâm cho Đại Bảo Nhị Bảo đi học ở nhà trẻ này.
 
Thứ hai là Giang Tinh Tinh cũng mang thai ngoài ý muốn.
 
Đây là tin lớn, Chu Tùy sắp sung sướng đến phát điên rồi. Giang Tinh Tinh trộm oán giận với Tô Yên, cô ấy căn bản còn chưa chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ, hoàn toàn là ngoài ý muốn, chẳng qua lời này cô ấy không dám nói với Chu Tùy, bởi vì cậu ta rất là vui. Nếu lúc này nói mấy lời đó thì như đang dội nước lã lên đầu Chu Tùy, vẫn là không nên đi khiêu chiến tâm trạng của người sắp làm ba vậy.
 
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Tô Yên không có việc gì đều đến chỗ Giang Tinh Tinh khai sáng cho cô ấy, sau đó nói cho cô ấy một ít kinh nghiệm. Bởi vì thời gian ở bên Giang Tinh Tinh quá nhiều, thời gian chia cho Giang Cảnh Xuyên liền ít đi, cho nên hôm nay, Giang Cảnh Xuyên muốn Tô Yên cùng anh đi tham dự một buổi tiệc đấu giá. Lúc anh nói lời này, thái độ là hoàn toàn không cho phép từ chối, Tô Yên cũng đành phải gật đầu đáp ứng.
 
Nghe nói là đồ cổ có chút niên đại, Tô Yên đương nhiên chả hứng thú với mấy thứ này. Dù sao trước kia ở cổ đại mỗi một đồ vật cô dùng đều là đồ cổ đối với hiện tại.
 
Giang Cảnh Xuyên không nghĩ như vậy, anh nghe nói lần này sẽ bán đấu giá cây trâm và vòng ngọc thời cổ, nghe nói đều là thượng phẩm. Hiện tại ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên thích tất cả những thứ cổ xưa, nếu không làm sao cô lại hứng thú với thêu thùa, thư pháp và đàn cổ chứ. Đúng lúc Lễ Tình Nhân cũng sắp đến, anh muốn chọn một vài thứ cô thích làm quà tặng cô.
 
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đến cửa hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh gần đó đi dạo giết thời gian.
 
Bác sĩ nói lúc trước Tô Yên khôi phục sau sinh rất tốt, hiện tại thời gian cũng đã đến, nếu muốn sinh con thì không có vấn đề gì. Vì đứa nhỏ này, cho dù là Tô Yên hay là Giang Cảnh Xuyên thì đều đã chuẩn bị đã lâu, trạng thái thân thể khỏe mạnh vẫn luôn được duy trì. Trong khoảng thời gian này Giang Cảnh Xuyên cũng đang tích cực cày cấy, hai vợ chồng đều cực kỳ mong chờ một bé gái, cho nên đi dạo của hàng này cũng theo bản năng mà đi xem quần áo và đồ dùng cho bé gái.
 
Hai vợ chồng cũng đã thương lượng qua, hiện tại Đại Bảo Nhị Bảo cũng đã biết băn khoăn một số chuyện. Mặc dù bọn chúng còn rất nhỏ nhưng chuyện trọng đại như sinh con này vẫn phải tranh thủ sự đồng ý của Đại Bảo Nhị Bảo. Nếu như Đại Bảo Nhị Bảo không đồng ý, bọn họ cũng sẽ xét suy xét, dù sao cũng phải suy nghĩ đến tâm trạng của con trai.
 
Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cấm bất kỳ kẻ nào nói mấy câu thiếu đạo đức đại loại như “Ôi chao ba mẹ muốn sinh em trai em gái, chắc là sau này sẽ không thích con như thế nữa đâu” trước mặt Đại Bảo Nhị Bảo.
 
Đúng vậy, hai vợ chồng đều nhất trí cho rằng những lời này, cho dù chỉ là trêu chọc trẻ con, cũng không thể phủ nhận là rất thiếu đạo đức.
 
Cho dù có em trai em gái nhỏ, tình yêu của bọn họ đối với Đại Bảo Nhị Bảo sẽ không giảm bớt, cũng sẽ không thay đổi.

 
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, cũng chẳng có người nào dám nói điều này trước mặt Đại Bảo Nhị Bảo.
 
Có một buổi tối, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên tắm rửa sạch sẽ cho hai cục cưng xong, rất nghiêm túc tổ chức một buổi tọa đàm, hai vợ chồng hỏi: “Nếu mẹ muốn sinh cho các con một em trai hoặc là em gái, các con có đồng ý không?”
 
Nhưng mà kết quả là…… vui buồn lẫn lộn.
 
Đại Bảo Nhị Bảo đều tỏ vẻ không có ý kiến gì nhưng có một tiền đề, phải là em gái.
 
Hai thằng nhóc này hăng hái mà nhìn chằm chằm bụng Tô Yên hét lên: “Em gái, em gái! Muốn em gái!”
 
Hoàn toàn bỏ qua khả năng sinh em trai.
 
Cũng bởi vì nhất cử nhất động của hai tiểu tử này, mà Giang Cảnh Xuyên cho rằng giữa anh và hai đứa con vẫn có khả năng liên minh.
 
Có lẽ Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên vĩnh viễn sẽ không biết, mấy ngày nay Tùy Thịnh không có việc gì cũng sẽ tới xem Đại Bảo Nhị Bảo, thừa dịp bọn họ không ở nhà đã tẩy não hai đứa nhóc đủ kiểu.
 
—— Đại Bảo, Bối Bối đáng yêu không?
 
Đại Bảo vẫn rụt rè gật đầu một cái.
 
—— Nếu con có em gái, em gái sẽ đáng yêu hơn Bối Bối đó nha.
 
—— Nhị Bảo, Lạc Lạc có xinh không?
 

—— Xinh! Xinh! Xinh!
 
—— Vậy ba nuôi nói cho con nha, nếu con có em gái, em gái chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn Lạc Lạc.
 
Ai ai cũng muốn một công chúa nhỏ. Tùy rằng ba Giang mẹ Giang chưa nói cái gì nhưng ngẫu nhiên nhìn Bối Bối và Lạc Lạc cũng sẽ không tự giác mà xúc động, nếu trong nhà có một bé gái thì tốt biết bao.
 
Giang Cảnh Xuyên thì càng không cần phải nói. Trước khi Đại Bảo Nhị Bảo được sinh ra, anh cũng đã tỏ thái độ, thậm chí còn cả ngày không có việc gì sẽ cùng Tùy Thịnh ngồi lì một chỗ cầu nguyện.
 
Quần áo của bé gái đặc biệt đáng yêu, vốn dĩ Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên chỉ định qua đây xem một chút giết thời gian, cũng không nhịn được mua mấy cái váy nhỏ
 
Khi hai người trở lại trên xe, nhìn túi lại nhịn không được xúc động: “Hy vọng không phải lãng phí tiền bạc.”
 
Trong nhà đồ dùng bé gái đã đủ nhiều, nếu lần mang thai tiếp theo vẫn là con trai, mấy thứ kia cũng chỉ có thể tặng người khác, nếu người khác không cần thì đành phải phải ném đi. Tuy rằng không phải rất nhiều tiền nhưng ngẫm lại vẫn có chút đau lòng.
 
Giang tiên sinh và Giang phu nhân thốt ra câu xúc động như vậy, bác trai tài xế nghe xong khóe miệng giật giật, Giang gia còn để ý mấy đồng tiền này hả?
 
Đi vào đại sảnh của buổi đấu giá, có thể nhìn thấy không ít người quen, Tùy Thịnh chính là một trong số đó.
 
Tùy Thịnh nhìn thấy Tô Yên thì bắt đầu làm mặt quỷ: “Chờ lát nữa người nào đó lại muốn vung tiền như rác tranh thủ nụ cười của mỹ nhân đây mà.”
 
Tô Yên cũng biết Giang Cảnh Xuyên vì cô nên mới đến tham gia buổi tiệc đấu giá này. Thật ra cô rất muốn nói với Giang Cảnh Xuyên không cần tiêu tiền mua những thứ mà trước đây đặt trong cung cô cũng chẳng thèm liếc qua này.
 
Chỉ là lời nói đến bên miệng vẫn phải lý trí nuốt trở vào, đây là tâm ý của Giang Cảnh Xuyên, vẫn nên phối hợp với anh thôi.
 

Giang Cảnh Xuyên trợn mắt liếc Tùy Thịnh một cái, không chút lưu tình phản kích: “Ít nhất tôi còn có mỹ nhân để lấy lòng, cậu thì sao, cậu đến làm gì?”
 
Tùy Thịnh và Đồng Viên có lẽ thật sự không có khả năng. Về chuyện với Đồng Viên, anh ta cũng không nhắc đến với ai nữa, cũng không lại thông qua Tô Yên dò hỏi tình hình gần đây của Đồng Viên. Em gái theo đuổi Tùy Thịnh không phải ít, dù sao nghiêm túc mà nói thì Tùy Thịnh vẫn là một cao phú soái rất có mị lực lại không cặn bã, đàn ông như vậy đến nơi nào cũng không thiếu người yêu. Có thể là rõ ràng quyết tâm của con trai, hiện tại ba mẹ Tùy cũng không hề thúc giục Tùy Thịnh, dù sao anh ta cũng đã bảo đảm, nếu 35 tuổi còn chưa tìm được người thích hợp để kết hôn, không cần người khác nhắc nhở, anh ta tự giác đi tìm người mang thai hộ, bảo đảm sinh cho Tùy gia một người thừa kế.
 
Mọi người đều biết, đây là nhượng bộ lớn nhất của Tùy Thịnh, ba mẹ Tùy cũng biết, cho nên hiện tại cũng lười nói anh ta.
 
Cũng không biết có phải đã nhìn ra hay không, hiện tại Tùy Thịnh cho người ta cảm giác không giống như trước kia.
 
Trước đây tuy rằng Tùy Thịnh cũng thích nói giỡn nhưng có đôi khi cũng sẽ toát ra một mặt thương cảm và cô đơn nhưng hiện tại thì không.
 
Giang Cảnh Xuyên từng hỏi Tùy Thịnh có phải đã hoàn toàn buông xuống rồi không, Tùy Thịnh trả lời thế này, chưa nói tới buông hay không buông, chỉ có thể nói là đã nghĩ thấu triệt.
 
Nghe được Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, Tùy Thịnh chẳng tức giận chút nào, ngược lại còn đắc ý dào dạt nói: “Mỹ nhân của tôi ấy à? Không phải là còn chưa sinh ra sao?”
 
Chấp niệm của Tùy Thịnh đối với công chúa nhỏ, chỉ sợ ngay cả Giang Cảnh Xuyên cũng chẳng bằng.
 
Hiện tại Tô Yên rất thích nghe nói như vậy, trong mắt tràn đầy ý cười: “Sao anh biết là mỹ nhân thế.”
 
“Tôi có dự cảm, mỹ nhân của tôi chắc chắn còn đẹp hơn cô.” Tùy Thịnh cười càng vui vẻ: “Tôi không phải muốn đến chọn một vài thứ, giữ lại để sau này lấy lòng công chúa của tôi sao?”
 
Tùy Thịnh thật sự không còn gì để nói với Đại Bảo Nhị Bảo, ngay cả anh ta cũng đã nói, cho dù là con trai ruột nhà anh ta thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
 
Khi anh ta biết Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên chuẩn bị mang thai lần nữa thìbắt đầu tích cực chuẩn bị quà gặp mặt cho cục cưng tiếp theo.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy thì dặn dò: “Nếu là đồ chúng tôi coi trọng, cậu đừng có mà lấy.”
 
Tùy Thịnh fuck một tiếng: “Cậu tưởng tôi ngu đấy à? Yên tâm, tôi cũng chỉ tới góp vui thôi.”
 
Rất nhanh buổi đấu giá liền bắt đầu.

 
Đều nói đồ tốt giữ lại đến cuối cùng, vài món đồ vừa mới bắt đầu đấu giá kia đừng nói là Tô Yên, ngay cả Giang Cảnh Xuyên cũng không cảm thấy hứng thú.
 
Tô Yên rất là khó hiểu nhìn những món đồ kia, những cái đó ngay cả cung nữ ở hậu cung của cô cũng thằng thèm, tại sao bây giờ lại có thể đấu giá?
 
Nhìn phú nhị đại nào đó tốn một số tiền lớn mua mấy thứ không thu hút như vậy, Tô Yên đau thịt giùm anh ta quá. Cô liếc mắt nhìn kỹ vẻ mặt của phú nhị đại kia, phát hiện đối phương còn rất cao hứng, cô tỏ vẻ càng thêm không hiểu thế giới này.
 
Giang Cảnh Xuyên cũng chú ý tới ánh mắt của cô, kéo cánh tay cô thấp giọng nói bên tai: “Vậy mà em nhìn người đàn ông khác quá ba giây, coi anh như không tồn tại đấy à?”
 
Tô Yên nhất thời hạn hán lời, cô không biết nên giải thích như thế nào, cũng không thể nói rằng xem người kia ngu ngốc nhiều tiền trông như thế nào chứ?
 
Cũng may Giang Cảnh Xuyên chỉ nói giỡn cô mà thôi, anh cũng không có tiếp tục truy hỏi.
 
Buổi đấu giá tiến hành rất thuận lợi. Tô Yên cẩn thận quan sát, mấy vị cô hay nhìn thấy trong yến hội kia cũng giống Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên, không đấu giá bất cứ thứ gì, đoán chừng cũng đang đợi cái gọi là áp trục chăng?
 
Mặc dù là không có mấy người đấu giá nhưng giá cả vẫn rất cao. Tô Yên hận không thể đấm ngực dậm chân, nếu cô biết có chuyện xuyên qua như vậy, nếu có thể mang theo những món châu báu trang sức của mình thì tốt rồi.
 
Thật ra sau khi xuyên đến, Tô Yên cũng xem qua mấy bộ phim xuyên không nổi tiếng, ấn tượng sâu nhất là một bộ phim đời đầu, nữ chính mang rất nhiều đồ vật, còn không quên hái một chiếc lá cây, nói đây chính là lá cây thời nhà Minh, không biết đáng giá bao nhiêu.
 
Lúc ấy chỉ cảm thấy khôi hài, hiện tại ngẫm lại, nếu để cho cô xuyên qua một lần nữa, đừng nói là lá cây, ngay cả bùn cũng hận không thể bốc một nắm.
 
Nếu có thể đem trang sức lúc trước đến đây, vậy cô cũng là phú bà vang dội rồi \(^o^)/~
 
Đang lúc Tô Yên viển vông nghĩ mình có được trang sức châu báu ngày trước, đột nhiên người chủ trì buổi đấu giá tăng cao âm lượng, Giang Cảnh Xuyên bên cạnh cũng thấp giọng nhắc nhở cô: “Em nhìn chiếc vòng tay kia xem, có thích không? Anh thấy cũng không tệ lắm.”
 
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lên, vị trí của bọn họ gần sát, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chiếc vòng tay được bày ở trên kia. Tức khắc đại não cô trống rỗng, bên tai đều không nghe được bất cứ âm thanh gì.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui