Trông anh rất có tiền nha!!

Ăn xong một bữa cơm, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đều cực kỳ thoải mái.
 
Quả nhiên là giống như blogger ẩm thực nói, cửa hàng này làm ăn phát đạt không phải là không có lý do, hương vị đặc biệt ngon. Tô Yên thích nhất là bánh dày đường đỏ, ăn lại muốn ăn, tuy rằng cô thích ăn đồ ngọt nhưng mỗi lần ăn một chút sẽ cảm thấy có chút ngấy, nhưng bánh dày đường đỏ ở cửa hàng này thì không, cô ăn liên tục vài cái cũng không thấy gì.
 
Giang Cảnh Xuyên thích nhất là cá hầm ớt, rất cay, anh lại uống một ngụm nước ô mai đặc biệt của nhà hàng này, hai chữ —— thoải mái.
 
Khi hai người gọi món ăn đều hình thành một thói quen, đó chính là gần như không xem giá cả, cho nên lúc tính tiền, người phục vụ nói bọn họ tiêu hết hai trăm tệ, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đều sợ ngây người. Bọn họ gọi vài món, lúc này còn thừa không ít nhưng mà chỉ mất có hai trăm tệ?
 
Mãi cho đến khi đi ra khỏi nhà hàng, Tô Yên còn dương dương đa nói: “Sau này ăn cơm cứ để em sắp xếp đi. Lúc trước anh đưa em đi đến mấy nhà hàng đó, mỗi món đắt ơi là đắt, còn chẳng được ăn thoải mái như chỗ này. Giang Cảnh Xuyên, anh cần phải thừa nhận một điều, anh không tiết kiệm bằng em đâu.”
 
Nhà hàng đắt cũng có lý do của đắt nhưng chỉ vì yếu tố giá cả mà những điểm của nhà hàng này đã được phóng đại.
 
Đương nhiên Giang Cảnh Xuyên sẽ không tranh cãi chuyện nhỏ như vậy với cô, anh chỉ cười xoa đầu cô, ừ một tiếng: “Đúng đúng đúng, Giang phu nhân biết cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà nhất.”
 
Dọc theo đường đi Tô Yên vẫn duy trì tâm trạng phấn chấn. Đi vào rạp chiếu phim, nói đến cũng khéo, vừa lúc đến giờ chiếu phim. Hai người vội vội vàng vàng mua vé xem phim và đồ uống đi vào, vừa mới ngồi xuống phim đã bắt đầu chiếu.
 
Mặt khác bên kia, Đại Bảo Nhị Bảo lại một lần nữa phát hiện ba mẹ bọn nhóc lại bỏ rơi bọn nhóc, đã có chút chết lặng.
 
Ngay từ đầu Đại Bảo Nhị Bảo còn có chút cảm xúc, bởi vì người tắm rửa cho bọn nhóc không phải mẹ, buổi tối còn không có hôn ngủ ngon. Đương nhiên Đại Bảo Nhị Bảo cũng không đến mức bởi vì chuyện này mà náo loạn, chỉ là tâm trạng sẽ không tốt, trẻ con sẽ biểu hiện tâm trạng không tốt như thế nào đây?
 
Đại Bảo là ngồi ở bồn tắm buồn bực không lên tiếng.
 
Nhị Bảo từ chối chơi vịt vàng nhỏ trong bồn tắm.
 
Ở trong lòng bọn chúng, đây là mức độ kháng nghị cao nhất nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, ngược lại các dì còn hết sức vui mừng, bởi vì hai cục cưng không náo loạn, còn ngoan ngoãn mà tắm rửa như vậy, sao có thể không vui được cơ chứ?
 
Nhưng mà trẻ con cũng giống như người lớn, cùng một chuyện xảy ra nhiều lần, cũng dần dần chết lặng.

 
Lúc này Đại Bảo Nhị Bảo chính là như vậy, có vẻ đã đoán được hôm nay ba mẹ sẽ không trở lại, bọn chúng cũng không thèm để ý, vẫn cứ nên tắm rửa thì tắm rửa, nên chơi vịt vàng nhỏ thì chơi vịt vàng nhỏ, không bị ảnh hưởng một chút nào.
 
Mãi cho đến khi nhìn hai đứa nhỏ ngủ, mẹ Giang mới cảm khái với với Giang Tinh Tinh: “Con không biết mẹ đau lòng bọn nhỏ đến nhường nào đâu, quá ngoan, cũng may là chị dâu và anh trai con giáo dục rất tốt, mẹ thật sự lo bọn chúng sẽ sai lệch.”
 
“Mẹ, mẹ đúng là nghĩ nhiều quá rồi.” Trong khoảng thời gian này Chu Tùy đi công tác, Giang Tinh Tinh không muốn đi theo, vì thế cô ấy bèn dọn về nhà ở.
 
Mẹ Giang hoàn toàn không cảm thấy mình buồn lo vô cớ, bà kéo tay Giang Tinh Tinh thấm thía nói: “Chuyện này con phải ghi nhớ trong lòng, không nói cái khác, lúc con và anh con còn nhỏ ngày nào mẹ cũng lo lắng, chỉ sợ các con cũng học những thói xấu kia, đừng có bản lĩnh giống nhau mà không học được, ngược lại toàn học được thói quen xấu. Chị dâu con là người trong sạch, anh con giáo dục Đại Bảo Nhị Bảo mẹ cũng yên tâm. Việc dạy dỗ con cái này mặc kệ có tiền hay là không có tiền, đầu tiên phải dạy làm người cái đã.”
 
Có lẽ chính bà cũng không phải xuất thân từ hào môn thế gia, trước kia bởi vì xinh đẹp cũng được không ít phú nhị đại theo đuổi, những người phú nhị đại đó đã để lại cho bà ký ức thật sự không tính là tốt đẹp, cho nên bà sợ con cháu mình cũng trở thành những kẻ phiền phức đáng ghét như vậy.  
 
Giang Tinh Tinh ngáp một cái: “Mẹ, coi như mẹ không yên tâm con, chẳng lẽ cũng không yên tâm Chu Tùy sao?”
 
Mẹ Giang nghĩ đến phẩm chất của con rể nhà mình, bà gật đầu nói: “Nói cũng phải, đứa nhỏ này được dưỡng thành tính cách gì cũng có liên quan trực tiếp đến cha mẹ.”
 
Thật ra những gì mẹ Giang lo lắng ba Giang cũng từng có, như hào môn thế gia chân chính, sợ nhất là đứa nhỏ lớn lên lệch lạc.
 
Bởi vì những đứa trẻ này, về sau về sau đều là trụ cột của gia đình, làm gì có ai hy vọng dạy ra một con sâu mọt, liên lụy toàn bộ gia tộc chứ?
 
Ngày hôm sau Giang Cảnh Xuyên đưa Tô Yên đến nhà cũ Giang gia xong, anh đến cửa cũng chẳng vào, chạy thẳng đến công ty đi làm.
 
Tô Yên vừa đi vào nhà cũ đã nhìn thấy Giang Tinh Tinh đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi cùng Đại Bảo Nhị Bảo. Giang Tinh Tinh nhìn thấy Tô Yên, lại nhìn ra đằng sau cô, không phát hiện Giang Cảnh Xuyên mới hỏi: “Anh em không về cùng ạ? Không phải chứ.”
 
“Anh ấy đưa chị đến cửa rồi đi làm luôn.”
 
Giang Tinh Tinh quả thực không thể tin được lỗ tai mình: “Tính tự giác của anh em thật đúng là khiến cho người ta kinh ngạc cảm thán, vậy mà còn chạy đi làm, nếu là em thì hôm nay em chẳng đi đâu, phải ở nhà nghỉ ngơi mới được.”

 
Đúng lúc ba Giang đi tới thì nghe được một câu như vậy thì giơ tay cốc đầu Giang Tinh Tinh: “Đây cũng là nguyên nhân ba không cho con làm tổng tài.”
 
Trước kia Giang Tinh Tinh cũng nói đùa như vậy, nói trong nhà trọng nam khinh nữ, nếu không vì sao người thừa kế Giang thị không phải cô ấy mà lại là anh trai chứ.
 
Giang Tinh Tinh nghe vậy thè lưỡi, bộ dạng như một cô gái nhỏ. Tô Yên nhìn rất là hâm mộ, có một người ba yêu thương mình thật là tốt, cho dù đã kết hôn sinh con, ở trước mặt ông vẫn có thể làm bé gái cả đời.
 
Mặc dù Đại Bảo Nhị Bảo có chút chết lặng và bất mãn đối với hành vi dễ dàng bỏ lại mình của mẹ nhưng mà khi nhìn thấy Tô Yên, toàn bộ bất mãn đều ném ra sau đầu. Hai cục cưng giống như đại bác nhỏ vọt vào lòng Tô Yên, dùng cái đầu y như trái kiwi cọ cọ bụng nhỏ Tô Yên, ríu ra ríu rít không ngừng.
 
“Mẹ ơi con nhớ mẹ! Nhớ mẹ! Nhớ mẹ!” Tình cảm của Nhị Bảo luôn luôn phong phú để lộ ra ngoài, cậu không ngừng cọ Tô Yên, ngửi mùi hương trên người mẹ liền cực kỳ an tâm.
 
Đại Bảo rất ít khi nói nhớ cô với Tô Yên, lúc này cũng có chút ngại ngùng, chỉ ra hiệu cho Tô Yên ngồi xổm xuống.
 
Tô Yên sẽ phối hợp toàn bộ yêu cầu hợp lý của con trai. Cô theo lời Đại Bảo nói ngồi xổm xuống, sau đó Đại Bảo liền ghé vào người cô, ở bên tai cô dùng âm thanh cậu nhóc cho rằng rất nhỏ nhưng thực tế mọi người đều có thể nghe được nói: “Con nhớ mẹ, mẹ không nói cho người khác nha.”
 
Đại Bảo nói câu này xong, lỗ tai đều đỏ, làm bộ như không có việc gì từ trên người Tô Yên đi xuống, tiếp tục như không có việc gì chơi đồ chơi.
 
Hành vi này ở trong mắt Giang Tinh Tinh chỉ có thể dùng hai từ khái quát vô cùng nhuần nhuyễn —— muộn tao*.
 
*Muộn tao: Kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
 
Thật là muộn tao!
 
Muộn tao chính là dấu hiệu của tổng tài bá đạo!

 
Bởi vì một buổi chiều thêm một buổi tối không gặp, Đại Bảo Nhị Bảo đặc biệt dính Tô Yên, ngay cả lúc xem TV cũng mỗi đứa chiếm một bên, kéo cánh tay Tô Yên ngoan ngoãn ngồi.
 
Giang Tinh Tinh nhìn mà hâm mộ cực kỳ: “Em mà có đứa con đáng yêu như vậy thì tốt rồi.”
 
Người mẹ nào cũng đều thích nghe lời khen ngợi con mình, cho dù mấy lời này có nghe hàng trăm hàng nghìn lần cũng không thấy chán.
 
Đại Bảo Nhị Bảo cũng nghe ra cô ấy đang khen mình, hai đứa phản ứng hoàn toàn khác nhau.
 
Nhị Bảo nhìn Giang Tinh Tinh cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh: “Heo heo cũng đáng yêu.”
 
“Ây! Không phải heo heo, là cô!”
 
Tô Yên thấy Giang Tinh Tinh lại xù lông, không khỏi bất đắc dĩ nói: “ Bây giờ nó phát âm còn chưa rõ ràng lắm, về sau sẽ từ từ tốt hơn.”
 
“Thật không?” Giang Tinh Tinh không dưới một lần nghi ngờ, tên nhãi ranh Nhị Bảo này không chuẩn chính là cố ý, 'heo heo' không phải phát âm khó hơn 'cô cô' sao? Vì sao nhóc biết kêu heo heo mà không biết kêu cô cô?
 
Lúc này vẫn là không nên so đo với thằng nhãi con làm gì.
 
Còn Đại Bảo thì chỉ rụt rè cười cười, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
 
Tô Yên và Giang Tinh Tinh* xem một bộ phim đô thị hiện đại, bộ phim này có vấn đề về logic nhưng cũng may giá trị nhan sắc của nam nữ chính đều online cho nên vẫn có thể xem tiếp.
 
*Chỗ này bản gốc tác giả viết nhầm là Giang Cảnh Xuyên nên mình sửa lại cho đúng hoàn cảnh. 
 
Hiện tại Đại Bảo và Nhị Bảo cũng xem không hiểu TV, hai cục cưng người nào chơi đồ chơi của người nấy, người lớn và cục cưng không quấy rầy lẫn nhau, ở chung rất chi là hài hòa.
 
Nhưng mà vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Đại Bảo Nhị Bảo không biết từ khi nào đã buông đồ chơi trong tay xuống, bắt đầu nhìn chằm chằm TV, lâu lâu lại ầm ĩ một cái, ồn ào đến mức làm cho người ta không thể xem TV.

 
Đại Bảo ủn Tô Yên, Nhị Bảo ủn Giang Tinh Tinh.
 
Hai người phụ nữ hoàn toàn ngơ ngác, không biết đây là bọn nhóc muốn làm gì.
 
“Không! Không xem!” Nhị Bảo chỉ vào TV dùng hết sức lực uống sữa hét.
 
Đại Bảo cũng gật đầu tán thành.
 
Chẳng lẽ là phim truyền hình này quá nhàm chán? Đến mức trẻ con cũng có ý kiến? Khổ nỗi hiện tại trong cái nhà này hai cục cưng là lợi hại nhất, ai cũng phải nhường bọn chúng cho nên Giang Tinh Tinh đành phải lấy điều khiển từ xa chuyển kênh khác, kênh này đang phát quảng cáo, Đại Bảo Nhị Bảo cũng dừng lại.
 
Đương nhiên Tô Yên và Giang Tinh Tinh sẽ không xem quảng cáo, vì thế lại chuyển kênh, vừa lúc đang phát một bộ phim cổ trang, tuy rằng màu sắc có chút lóa mắt người ta nhưng vẫn có thể giết thời gian.
 
Vốn dĩ tưởng rằng Đại Bảo Nhị Bảo sẽ thích màu sắc rực rỡ, đúng lúc trang phục của diễn viên bên trong cũng là màu sắc rực rỡ, nào biết hai cục cưng này lại bắt đầu náo loạn.
 
Sau khi thử mấy lần, trong đầu Giang Tinh Tinh hiện ra một phỏng đoán không thể tưởng tượng nổi. Cô nhìn về phía Tô Yên, phát hiện đối phương cũng ngơ ngác: “Chị dâu, chị nói xem, bọn chúng không phải là……”
 
Tô Yên bình tĩnh tiếp nhận câu nói dang dở: “Chắc là bọn chúng thích xem quảng cáo?”
 
Đã đoán được rồi, Giang Tinh Tinh và Tô Yên cũng không cố ý chọc hai tiểu bảo bối nữa, ngoan ngoãn chuyển đến một kênh đang phát quảng cáo, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm Đại Bảo Nhị Bảo. Quả nhiên, chúa giày vò người khác Đại Bảo Nhị Bảo an tĩnh lại, tập trung tinh thần xem TV.
 
Vì thế, kế tiếp, Giang Tinh Tinh và Tô Yên không ngừng chuyển kênh, không phải vì xem TV, mà là vì xem quảng cáo, hai người cũng xem say sưa.
 
Tô Yên lấy điện thoại ra, mở giao diện WeChat gửi cho Giang Cảnh Xuyên một tin nhắn: “Giang tiên sinh, có chuyện này không biết có nên nói cho anh không.”
 
Giang Cảnh Xuyên rep tin nhắn rất nhanh: “Cái gì?”
 
Tô Yên gửi một bức ảnh, bức ảnh hai trái kiwi xếp hàng nghiêm túc xem quảng cáo trên TV: “Về sau có lẽ nhà của chúng ta mở TV chỉ có thể xem quảng cáo :)”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui