Hôm nay Tô Yên mang Đại Bảo Nhị Bảo giao cho ba mẹ Giang chăm sóc, buổi chiều cô tới Giang thị tìm Giang Cảnh Xuyên, chuẩn bị buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Chờ Giang Cảnh Xuyên bận rộn xong cũng sắp 5 giờ, ngồi trên xe, Giang Cảnh Xuyên hỏi: “Ăn ở đâu? Vẫn chỗ cũ à?”
Chỗ cũ mà Giang Cảnh Xuyên nói là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố A, mỗi lần anh mang Tô Yên ra ngoài ăn cơm đều là đến nhà hàng trước kia anh từng ăn. Không nói đến hương vị, tóm lại giá cả và điều kiện là số một số hai.
Tô Yên lắc đầu, cô mở giao diện Weibo, cười nói với Giang Cảnh Xuyên: “Một blogger ẩm thực em theo dõi đề cử một nhà hàng, nghe nói hương vị đặc biệt ngon, chỉ là cần phải xếp hàng. Nếu bây giờ chúng ta qua đó thì chắc là không cần xếp hàng quá lâu.”
Từ sau khi Tô Yên biết chơi Weibo, mỗi ngày cô không nhất định một hai phải đắp mặt nạ nhưng chắc chắn phải lướt Weibo.
Cô cảm thấy thứ này thật sự là chơi rất vui, theo dõi mấy tác giả truyện cười cũng rất thú vị. Chơi lâu rồi sẽ chú ý đến các blogger làm đẹp và blogger ẩm thực, lần này blogger ẩm thực mà cô theo dõi post ảnh lên mạng quá là hấp dẫn người khác, khiến cho Tô Yên có cảm giác nếu không đi ăn thì nhất định sẽ hối hận, cho nên tạm thời quyết định tới tìm Giang Cảnh Xuyên ăn cơm.
Giang Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua, anh cũng không có ý kiến gì: “Vậy em mở chỉ đường giúp anh đi, bây giờ chúng ta qua đó.”
Thật ra Giang Cảnh Xuyên không để ý đến chuyện ăn cái gì lắm, anh có thể mang Tô Yên đi ăn quán nướng trong phố ăn vặt, cũng có thể đi nhà hàng cao cấp.
Hiện tại Đại Bảo Nhị Bảo cũng đã được hai tuổi. Trước đó, Tô Yên vẫn luôn đặt trọng tâm ở trên người con cái, sau khi cô nhận thấy được Đại Bảo Nhị Bảo dần dần học được cách tự suy nghĩ, cũng biết tự mình chơi đồ chơi, cô liền thu hồi một ít tầm mắt đặt ở trên người Giang Cảnh Xuyên.
Tình cảm vợ chồng là cần phải được hâm nóng, cô và Giang Cảnh Xuyên, hai người một nhàn rỗi một bận rộn, cô là người nhàn rỗi, cho nên không ngại chủ động làm chuyện hâm nóng tình cảm này một chút nào
Hiện tại xem ra hiệu quả vẫn cực kỳ không tệ, hiện tại cô không cần Giang Cảnh Xuyên chủ động nhắc nhở, mỗi cuối tuần đều tự giác cùng Giang Cảnh Xuyên ra ngoài tận hưởng một đêm thế giới hai người. Tuy rằng Đại Bảo Nhị Bảo dính cô, nhưng cũng không phải kiểu không thấy cô thì sẽ khóc lóc ầm ĩ.
Có đôi khi Giang Cảnh Xuyên nói muốn uống trà chiều, cô cũng sẽ đến Giang thị cùng anh làm việc rồi uống trà chiều, sau đó tan tầm hai người cùng nhau về nhà chơi với con.
Tô Yên giúp Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị tốt chỉ đường xong rồi bắt đầu trò chuyện với anh: “Đúng rồi, hôm nay còn chiếu một bộ phim không tệ, em xem thời gian, khoảng 9 giờ 40 chiếu một lần, chỗ chúng ta ăn cơm chỗ kia vừa lúc có rạp chiếu phim, đến lúc đó có thể đi xem, anh thấy thế nào?”
“Anh có một đề nghị.” Giang Cảnh Xuyên thấy Tô Yên chủ động thu xếp hẹn hò cũng có chút hưng phấn.
“Anh nói đi.”
“Nếu không hôm nay chúng ta không cần trở về, đi đến căn hộ kia của anh đi? Chỉ hai người tụi mình thôi.”
Thẳng thắn mà nói, hiện tại mỗi ngày Giang Cảnh Xuyên đều nghĩ đến thế giới hai người, trước kia khi chưa có con thì cảm thấy có con sẽ tốt hơn một chút nhưng chờ sau khi có rồi mới hiểu được mình mất đi cuộc sống như thế nào.
Bất kể bây giờ bọn họ sắp xếp bao nhiêu cuộc hẹn hò thế giới hai người, thì so ra vẫn kém thế giới hai người chân chính trước kia.
Chẳng qua thế giới bốn người cũng có cái vui của thế giới bốn người.
Tô Yên vừa định mở miệng nói gì đó thì bị Giang Cảnh Xuyên mỉm cười cắt ngang: “Em nói cái gì tẩy trang còn có mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm linh tinh, anh có hai cách giải quyết.”
“Ồ, anh nói đi.” Nếu anh có cách giải quyết ổn thỏa, cô cũng không ngại tối hôm nay ở bên ngoài qua đêm đâu.
“Một, ăn cơm xong, chúng ta đi trung tâm thương mại bên cạnh mua một bộ.”
Tô Yên nhăn mày: “Anh lắm tiền quá bỏng tay rồi đúng không? Hơn nữa, nhãn hiệu em dùng ở cửa hàng đó không chắc có quầy chuyên doanh.”
Giang Cảnh Xuyên lại một lần vì vợ nhà mình cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà mà cảm động không thôi.
“Hai, bây giờ anh cho trợ lý qua nhà mình lấy.”
“Lúc này tan tầm rồi, anh bảo anh ta đi không phải là phiền người ta sao?”
“Cho nên anh sẽ nói với cậu ta, cho cậu ta tiền làm thêm giờ.”
“Tiền làm thêm giờ là bao nhiêu thế?”
Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ: “Chắc là không đắt bằng một cây son của em.”
Cuối cùng Tô Yên không tình nguyện gật đầu: “Vậy được rồi.”
So với mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm lần nữa, bỏ số tiền chưa bằng giá của một cây son môi sẽ dễ làm cô tiếp thu hơn một chút.
Thật ra cũng có thể cho người làm trong biệt thự đi, thế nhưng bây giờ trong nhà có hai đứa nhỏ, chuyện cần làm cũng rất nhiều. Hơn nữa người làm trong biệt thự ngoại trừ dì chăm sóc Đại Bảo Nhị Bảo, dì Vương và quản gia thì trên cơ bản giờ này cũng đều tan tầm hết rồi.
Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dáng đau lòng của Tô Yên, anh không khỏi trêu ghẹo: “Tham tiền.”
“Nếu em mà phá của thì chỉ có anh khóc thôi.” Tô Yên tức giận nói.
Tuy rằng Giang gia có tiền nhưng Tô Yên cũng không muốn tiêu tiền vào những thứ cô cho rằng không cần thiết.
“Cũng đúng, cần phải khen thưởng, cho nên loại son mới trên Weibo của em, anh mua cho em nha.”
Hai mắt Tô Yên sáng lên: “Thật không?! Ôi chao, cả bốn cây bốn màu luôn!”
“Mua cho em hết.”
Buổi tối hôm nay, bởi vì những lời này của Giang Cảnh Xuyên mà tâm trạng Tô Yên quả thật tốt muốn bay lên. Thật ra cô cũng không thiếu tiền, số dư trong thẻ cũng đủ tiếu ngạo giang hồ nhưng con người ta là có tâm lý như vậy, tự mình mua và người khác tặng, hai loại cảm giác vui sướng này không giống nhau.
Tô Yên nhìn sườn mặt Giang Cảnh Xuyên, nghĩ thầm, mấy người đó trên Weibo quả nhiên nói đúng không sai, cái gì mà những lời âu yếm như anh yêu em, anh cần em đó, tất cả đều chẳng bằng một câu mua mua mua làm rung động lòng người.
Cứ nói cô nông cạn cũng được, dù sao cô cảm thấy Giang Cảnh Xuyên càng nhìn càng đẹp zai.
Rẽ trái rẽ phải đi vào nhà hàng blogger ẩm thực nói, chỉ là giờ này là giờ mọi khi nhân viên văn phòng tan sở nhưng đã có lác đác một vài người đợi trước cửa nhà hàng, cũng may là không nhiều lắm, Giang Cảnh Xuyên đi đến chỗ nhân viên phục vụ lấy số chờ.
Bởi vì nhà hàng này ở ngay bên đường nên mọi người đều ngồi bên chờ ở bên ngoài, hoàn cảnh như vậy Giang Gảnh Xuyên cũng không thấy khó chịu. Chỉ là khi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi cách Tô Yên rất gần đang hút thuốc, anh không nhịn được nhíu mày.
Tô Yên ngửi thấy mùi khói cũng không khỏi cau mày.
Những người gần đó cũng có ý kiến với cô gái trẻ, thế nhưng cũng không dám nói cái gì.
Cuối cùng vẫn là Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị đi ra phía trước, Tô Yên sợ anh chọc phải phiền toái sẽ chịu khổ, cô kéo anh lại, hạ giọng nói: “Anh làm gì đấy?!”
Giang Cảnh Xuyên cười vỗ vỗ tay cô: “Không có việc gì, em yên tâm.”
Tô Yên đành phải buông tay anh ra.
Giang Cảnh Xuyên đi đến trước mặt cô gái trẻ, mỉm cười mở miệng: “Tiểu thư, có thể làm phiền cô một chuyện không?”
Cô gái trẻ tuổi ngẩn ra một chút, không ngờ Giang Cảnh Xuyên lại tới nói chuyện với cô: “Chuyện gì?”
Giang Cảnh Xuyên chỉ chỉ Tô Yên, giọng điệu ôn hòa trước sau như một, vẻ mặt cũng không có một chút miệt thị và châm chọc ghét bỏ nào, cực kỳ bình thường, cực kỳ tự nhiên: “Vợ tôi mang thai, cục cưng còn rất nhỏ, có thể phiền cô……”
Anh còn chưa nói hết câu sau, cô gái trẻ tuổi liền đỏ mặt, vội vàng bóp tắt tàn thuốc, giọng nói tràn đầy áy náy: “Ngại quá ngại quá……”
Thật ra cô ấy rất ít khi hút thuốc ở nơi công cộng, chẳng qua vừa mới chia tay bạn trai nên thật sự khó chịu, cũng không chú ý tới người bên cạnh.
“Cảm ơn cô.” Câu cảm ơn này của Giang Cảnh Xuyên hết sức chân thành, làm cho cô gái trẻ tuổi càng đỏ mặt hơn.
Rõ ràng người làm không đúng là cô ấy thế nhưng người này lại cảm ơn cô lễ phép như vậy.
Đương nhiên Tô Yên cũng nghe thấy Giang Cảnh Xuyên nói. Tuy rằng trong lòng có chút tức giận nhưng vẫn không nhịn được phối hợp với anh, đưa tay ra xoa xoa bụng nhỏ, nhìn cô gái trẻ tuổi cười áy náy.
Khi Giang Cảnh Xuyên xoay người, anh không nhìn thấy hâm mộ trong ánh mắt cô gái trẻ.
Cô gái cúi đầu tiếp tục chơi di động, lần này là nói chuyện phiếm với bạn tốt.
“Tớ vừa mới gặp được một cặp vợ chồng, là kiểu siêu cấp có tu dưỡng ấy! Không phải tớ vừa chia tay tra nam nên trong lòng có chút không thoải mái sao, hút thuốc ngay trước cửa nhà hàng. Người đàn ông qua đây nói nhờ tớ giúp, vợ anh ấy vừa mới mang thai, thật sự, thái độ đặc biệt chân thành. Sau đó tớ lại nhìn vợ anh ấy, vợ anh ấy còn cười với tớ nữa, cảm giác áy náy lắm ý…… Làm sao đây, so với bọn họ, tớ cảm thấy mình đúng là một đứa cặn bã QAQ”
“Tớ đã bảo cậu cai thuốc rồi mà……”
“Ui, tớ đi ăn cơm đây, bái bai.”
“…………”
Cô gái trẻ tuổi lấy số trước, lúc cô ấy đi vào, đi ngang qua Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên bên này bèn cố ý ngừng lại, lấy ra một cái kẹo que trong túi đưa cho Tô Yên, nhỏ giọng nói: “Cái này cho cô, bé cưng đều thích ăn.”
Tô Yên ngẩn ra, nhận lấy, cười đến mi mắt cong cong: “Cảm ơn cô nha.”
Cô gái trẻ còn rất cao hứng nhưng cũng không nói gì đã vội vàng đi vào nhà ăn.
Tô Yên cầm kẹo que, trong lúc nhất thời cũng dở khóc dở cười.
“Cô ấy không phải người xấu đâu.” Tô Yên thấp giọng nói.
Giang Cảnh Xuyên đưa tay ra xoa tóc cô: “Chưa nói cô ấy là cô gái xấu, hút thuốc hoặc là không hút thuốc đều là hành vi cá nhân, trừ khi là ảnh hưởng đến người khác, nếu không không ai có tư cách và lập trường đi chỉ trích người khác, anh đoán có lẽ hôm nay cô ấy có chút không vui.”
“Vâng.” Tô Yên gật gật đầu.
Cô yêu nhất điểm này của Giang Cảnh Xuyên, anh cũng không đứng ở điểm cao về đạo đức hoặc quyền lợi để phê phán người khác, cho dù là anh nhìn không quen, anh cũng sẽ không nói ra.
Bởi vì ở trong lòng anh, đó là cách sống của người khác, anh không có tư cách khoa tay múa chân, trừ khi hành vi của người ta ảnh hưởng đến mình.
“Em còn tưởng anh sẽ trực tiếp tiến lên bảo cô ấy đừng hút
thuốc nữa đấy.” Thật ra không phải, Tô Yên biết anh sẽ không làm như vậy, lúc này cũng chỉ nói nói vậy thôi.
Giang Cảnh Xuyên liếc xéo cô một cái, không trả lời.
“Đúng rồi, sao anh lại nói em mang thai? Rõ ràng không có mà!” Câu này Tô Yên sợ bị người khác nghe thấy, giọng cô rất nhỏ.
“Chẳng lẽ phải nói là anh mang thai à?” Giang Cảnh Xuyên hoàn toàn không cảm thấy mình có chỗ nào không đúng.
Tô Yên bị anh trêu chọc, phì cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...