Khi mùa hè sắp kết thúc, nghênh đón hai tin tức tốt.
Một là bể bơi trong biệt thự đã tu sửa xong, mỗi ngày Đại Bảo Nhị Bảo cơm nước xong liền phải mang phao bơi của bọn chúng chạy tới bể bơi.
Các dì chăm sóc Đại Bảo Nhị Bảo cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn nhỏ có thể tìm được một việc yêu thích thì các dì chỉ càng thêm nhẹ nhàng. Hai đứa nhỏ đều là đại bảo bối của Giang gia, thân thể bọn chúng khỏe mạnh là rất quan trọng, trẻ con bình thường bơi lội đối với cơ thể chỉ có tốt chứ không có hại, quan trọng hơn nữa là, Nhị Bảo thế mà lại gầy đi, ngay cả bác sĩ tới kiểm tra cũng nói thân thể hai cục cưng khỏe mạnh hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều.
Một cái khác chính là tin tốt hàng thật giá thật. Giang Tinh Tinh và Chu Tùy sắp kết hôn. Hai người lúc trước đã đính hôn, không có gióng trống khua chiêng, chỉ là hai nhà thân thích tụ họp bên nhau ăn bữa cơm mà thôi. Thật ra Giang Tinh Tinh còn quá trẻ, ba Giang mẹ Giang đều luyến tiếc cô ấy kết hôn quá sớm. Chỉ là tuổi Chu Tùy không còn nhỏ nữa, cậu ta và Giang Cảnh Xuyên cũng trạc tuổi nhau, con trai nhà Giang Cảnh Xuyên có thể đi mua nước tương rồi mà Chu Tùy còn chưa kết hôn, người Chu gia khó tránh khỏi có chút nóng vội.
“Ôi chao, tuyệt đối đừng bao giờ tìm một đàn ông già.” Giang Tinh Tinh đi xuống khỏi máy chạy bộ, cô ấy đón lấy nước Tô Yên đưa qua thở hổn hển nói.
Gần đây Giang Tinh Tinh đang giảm béo, tập thể hình ăn và uống điều độ đều không hề chậm trễ. Cô ấy nói, ít nhất cũng phải gầy xuống khoảng 5kg, chính vì muốn mặc váy cưới vào có thể xinh đẹp hơn một chút.
Sau khi Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên đấu trí đấu dũng mấy phen, rốt cuộc cũng được thằng nhãi này đồng ý, nói hiện tại muốn chuẩn bị mang thai, chờ Đại Bảo Nhị Bảo được ba tuổi lại sinh thêm đứa nữa. Tô Yên đi kiểm tra toàn diện một chút, thật ra thân thể của cô có hơi yếu, dù sao nguyên thân cũng không phải người thích vận động, sau khi cô đến thì mỗi ngày rèn luyện duy nhất chỉ có đi tản bộ. Lúc này đây Giang Cảnh Xuyên đưa ra yêu cầu, khi thân thể Tô Yên ở trạng thái tốt nhất mới có thể mang thai một lần nữa, nói như vậy, sau này việc hồi phục lên sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đương nhiên Tô Yên không ý kiến gì, cho nên cô và Giang Tinh Tinh cùng nhau tập thể hình.
Nghe được câu nói trẻ con của Giang Tinh Tinh, Tô Yên cười nói: “Nếu Chu Tùy mà nghe được mấy lời này thì em cứ chờ coi.”
“Nghe được thì nghe được, anh ấy là đàn ông già là sự thật, chẳng lẽ em có bôi nhọ anh ấy sao?” Giang Tinh Tinh hoạt động tại chỗ một chút, lúc này mới ngồi xuống: “Nói thật, dựa theo kế hoạch của em, sớm nhất cũng là khoảng 28 tuổi mới kết hôn. Hiện tại trước kế hoạch nhiều năm, nghĩ lại thật sự thấy có chút mệt tim, chưa gì đã phải bước vào nấm mồ tình yêu rồi.”
Tô Yên cẩn thận quan sát vẻ mặt của Giang Tinh Tinh, phát hiện tuy rằng ngoài miệng cô ấy nói như vậy nhưng ý cười trên mặt lại không thể nào che giấu được.
Ai, phụ nữ……
Cuộc liên hôn giữa Chu gia và Giang gia rất được người trong giới chú ý, có người nói sau khi Chu Tùy bám được vào Giang gia thì cũng theo đó mà thuận nước đẩy thuyền.
Nghĩ đến đây, Tô Yên có chút lo lắng hỏi: “Lúc trước chị ra ngoài với mẹ nghe được một ít chuyện vớ vẩn, em và Chu Tùy chắc là không chịu ảnh hưởng chứ?”
Quan hệ giữa cô và Giang Tinh Tinh đã cực kỳ thân thiết, không cần thiết phải che giấu, cô nói như vậy cũng không cần lo lắng Giang Tinh Tinh sẽ tức giận.
Giang Tinh Tinh nghe vậy thì dừng một chút, xua tay nói: “Người ta nói cũng đâu có sai, anh ấy cưới em vốn dĩ chính là chuyện tốt như mộ tổ bốc lên khói xanh*.”
*Mộ tổ bốc lên khói xanh: Trong truyền thuyết, nếu một người đắc đạo thành tiên, thân thể sẽ hóa thành một sợi khói nhẹ, bay lên Thiên giới. Mộ tổ bốc lên khói xanh chính là nói tổ tiên có người đắc đạo thành tiên. Biến thành thần tiên, đương nhiên sẽ phù hộ hậu thế. Người xưa nói ‘mộ tổ bốc lên khói xanh’ có ý là may mắn. Dựa theo cách nói phong thuỷ cách nói, khói xanh là một loại màu khí màu xanh lá, là dấu hiệu của điềm tốt, đại diện cho sự may mắn.
“Những lời này em không thể nói trước mặt Chu Tùy đâu.” Tô Yên nhắc nhở một câu.
“Không phải em nói, là chính anh ấy nói đấy. Chị dâu, chị yên tâm đi, trong lòng em đây hiểu rõ, trong lòng anh ấy cũng hiểu rõ, nhà em cũng chẳng phải tổ chức từ thiện, gả cho anh ấy là chuyện hai bên đều có lợi.”
Nghe Giang Tinh Tinh thản nhiên nói ra như vậy Tô Yên cũng hiểu ra, trong lòng Tinh Tinh rất rõ ràng, cũng phải, trước giờ cô ấy vẫn luôn là một cô gái thông minh.
“Chu Tùy thì càng không cần tức giận, nếu anh ấy bởi vì những lời này mà trong lòng có vướng mắc với em, thì đó chính là do em mắt mù nhìn nhầm người này. Chị dâu, bây giờ em thật sự cảm thấy, một người đàn ông có tiền hay không sẽ liên quan trực tiếp đến lòng độ lượng của anh ta, em tin tưởng Chu Tùy không phải người bụng dạ hẹp hòi, anh ấy cũng không phải người không nghe được lời nói thật.”
Tô Yên cảm thấy Giang Tinh Tinh nói rất đúng, người thật sự sớm chiều ở cùng Chu Tùy là Giang Tinh Tinh, cô tin tưởng Giang Tinh Tinh có mắt nhìn người cơ bản.
“Mấy ngày trước vội vàng chuẩn bị chuyện hôn lễ cũng chưa hỏi chị, em nghe mẹ em nói, chị với anh em lại chuẩn bị muốn có con sao?”
Tô Yên cười gật đầu: “Có dự định như thế, chẳng qua cũng không phải chuyện ngay lập tức, có lẽ phải chờ đến một năm nữa, bác sĩ nói chờ hai ba năm lại có con sẽ tốt hơn.”
“Lại sinh một bé gái cũng khá tốt, em siêu thích con gái luôn, mỗi lần nhìn thấy mấy bộ quần áo dễ thương của bé gái em đều muốn mua, lúc chuẩn bị đặt hàng mới phát hiện em không có cháu gái, thật là.”
Lời này của Giang Tinh Tinh chọc cho Tô Yên cười ha ha: “Không có việc gì, mua xong có thể để lại cho con gái em mà.”
Nói đến đề tài này, Giang Tinh Tinh liền có chút bất đắc dĩ: “Chu Tùy nói thích con gái, em hỏi anh ấy tại sao, anh nói sau khi nhìn Đại Bảo Nhị Bảo liền cảm thấy con gái vẫn tốt hơn, chị nói xem anh ấy nói vậy là có ý gì đây.”
Khụ khụ……
Đại Bảo Nhị Bảo đúng là có chút nghịch ngợm, chọc cho Tùy Thịnh và Chu Tùy đều thảo luận ở đáy lòng, vẫn là con gái thì tốt hơn.
Hai cục cưng lớn lên từng ngày, tính cách cũng càng thêm rõ ràng. Ông Giang vẫn có một ít tư tưởng phong kiến nhưng không phải trọng nam khinh nữ mà là cảm thấy Đại Bảo sinh sớm hơn Nhị Bảo, đây là trưởng tôn, nếu sau này không có gì bất ngờ xảy ra thì phải thừa kế Giang gia. Hiện tại đã có thể nhìn ra một mặt thành thục ổn trọng của Đại Bảo sau này, ông Giang cảm thấy vui mừng, việc giáo dục Đại Bảo Nhị Bảo trong tương lai cũng càng thêm quan tâm.
Trong khi Tô Yên và Giang Tinh Tinh đang thảo luận những chuyện thú vị của hai cục cưng thì Giang gia đã xảy ra một chuyện không hề vui sướng như vậy.
Bởi vì vợ và em gái đi ra ngoài đi dạo phố, Giang Cảnh Xuyên không muốn ở nhà trông con một mình nên anh mang theo Đại Bảo Nhị Bảo tới nhà cũ Giang gia. Dù sao tới nhà cũ, bọn nhỏ cũng sẽ không tìm anh, anh có thể chuyên tâm làm việc trong phòng cũ của mình.
Ba Giang mẹ Giang vốn đang ở bên ngoài, biết tin Đại Bảo Nhị Bảo tới thì hoãn lại bữa tiệc rồi vội vàng chạy về
Đám người giúp việc trong nhà cũ làm cơm trưa cho Đại Bảo Nhị Bảo, mọi người tốn công tốn sức bắt đầu cho ăn.
Mặc kệ là ở trong biệt thự hay là nhà cũ Giang gia thì đều có một phần thực đơn của Đại Bảo Nhị Bảo, bên phía phòng bếp nghiêm túc làm cơm theo thực đơn, có rau có thịt, dinh dưỡng đầy đủ.
Đại Bảo còn đỡ, không quá kén ăn, mặc kệ cho cậu nhóc ăn gì cậu cũng đều ngoan ngoãn ăn xong.
Nhị Bảo lại khác, cậu nhóc cực kỳ cực kỳ cực kỳ kén ăn, chỉ ăn thịt không ăn rau. Nếu có các loại rau như dưa chuột thì còn đỡ, Nhị Bảo sẽ miễn cưỡng ăn hết nhưng nếu là loại rau màu xanh lá cây, muốn cậu ăn hết thì buộc phải mất rất nhiều công sức.
Dù cho Tô Yên nói cho Nhị Bảo rằng ăn rau tốt cho cơ thể thế nào thì cậu nhóc vẫn trước sau kiên trì cho rằng, cậu không phải bò, không cần ăn cỏ.
Ừm….Từ góc độ này, Nhị Bảo cũng là một boy bướng bỉnh.
Nhưng cho dù bây giờ cậu nhóc có quật cường đến thế nào thì cũng chỉ là một nhóc con, mặc kệ cậu phản đối kháng nghị thế nào cũng không có hiệu quả.
Đại Bảo ăn cơm xong từ lâu, đang ngồi trên tấm thảm ở bên cạnh chơi trò chơi phát triển trí tuệ, Nhị Bảo còn đang ríu rít làm nũng với dì cho ăn.
“Cục cưng không muốn ăn.” Nhị Bảo nhìn cái muỗng kia đầy màu xanh lục, vẻ mặt rất chi là chán ghét.
Dì bị chọc cười, xoa xoa đầu Nhị Bảo, nhẹ nhàng uyển chuyển nói: “Cục cưng phải ăn, ăn thì thân thể mới có thể khỏe mạnh. Ngoan nào, ăn một miếng, chỉ ăn một miếng thôi.”
“Không muốn ăn cỏ.” Nhị Bảo chỉ chỉ thịt trong bát: “Muốn ăn thịt cơ.”
“Đây không phải cỏ, đây là rau xanh.”
Những lời này Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên không biết đã nói mấy trăm lần nhưng vẫn không thể thay đổi định nghĩa rau xanh trong lòng Nhị Bảo.
Tuy rằng Nhị Bảo kén ăn nhưng cậu nhóc cũng có một điểm tốt, đó là cậu sẽ không khóc không quấy không chơi xấu, chỉ biết dùng lời lẽ chính đáng nói cho dì, cho dù thế nào thì cậu cũng không ăn loại cỏ này đâu nên đừng lại lãng phí thời gian trên người cậu nữa.
Giằng co hồi lâu, Nhị Bảo cũng có chút phiền nên cậu há miệng ăn thìa rau xanh kia, ngậm ở trong miệng, mơ hồ không rõ nói với dì: “Con khát.”
Đương nhiên là dì sẽ đi vào phòng bếp rót nước ấm cho cậu. Chờ dì vừa đi, Nhị Bảo lập tức phi đôi chân ngắn chạy đến một bồn hoa trước phòng khách, phun rau xanh ra, sau đó lại phi nhanh về chỗ cũ.
Đại Bảo chứng kiến tất cả cũng không nói gì, cậu chỉ lẳng lặng mà nhìn thoáng qua em trai, sau đó tiếp tục chơi món đồ chơi như không có việc gì.
Giống như không có chuyện gì xảy ra.
Khi dì quay lại nhìn thấy Nhị Bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu nhỏ đợi ăn, trong lòng yêu cậu miễn bàn. Ăn xong bữa cơm, Nhị Bảo nhón chân chạy đến bên cạnh Đại Bảo, cậu nhóc cũng không quấy rầy anh trai, chỉ nhìn Đại Bảo chơi món đồ chơi, thỉnh thoảng lại nằm ở bên cạnh ngủ một lát, hai anh em ở chung cực kỳ hòa thuận. Nếu Đại Bảo đặt món đồ chơi sang một bên, Nhị Bảo sẽ đoán ra anh trai không có việc gì thì sẽ bám lấy anh mình cùng nhau trò chuyện, nếu Đại Bảo có việc, Nhị Bảo cũng không dám quấy rầy cậu.
Giang Cảnh Xuyên bận việc xong xuống nhà thấy hai anh em đang nằm trên sô pha xem phim hoạt hình, anh vẫn luôn hoài nghi một chuyện, đó chính là bọn nhóc xem được không? Nghe hiểu được không?
Dì cắt trái cây xong đi tới, nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên thì chào hỏi.
Giang Cảnh Xuyên hỏi: “Hôm nay Nhị Bảo có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
Đây là vấn đề trước mắt làm cho bọn họ đau đầu nhất. Dựa theo ý Giang Cảnh Xuyên, không ăn rau xanh thì không cho cậu ăn cơm, xem thằng nhóc này có thể kiên trì bao lâu, vừa nói ra đề nghị này, vợ anh còn chưa nói gì thì anh đã bị người lớn trong nhà mắng đến máu chó phun đầy đầu.
Dì vừa mới gật đầu đã nghe được một người làm khác đang tưới cây trong bồn hô lên một tiếng.
Giang Cảnh Xuyên nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy người làm đang ngốc nghếch nhìn bồn hoa. Anh sợ là ra chuyện gì thì vội vàng đi tới, vừa nhìn vào bồn hoa, sắc mặt ngay lập tức đen thui.
Mấy miếng cải thìa ở bồn hoa……
Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là như thế nào, dì cho ăn càng đỏ mặt hơn, bà thế mà lại bị một đứa nhỏ đánh lừa, đứa nhỏ này không phải là quá thông minh sao? Vậy mà biết đánh lạc hướng bà, sau đó đi nhổ bỏ rau, đúng là khôn ranh mà!
Giang Cảnh Xuyên đi đến trước mặt Đại Bảo Nhị Bảo, anh biết rõ nhóc con cũng có lòng tự trọng, nếu bị trách mắng trước mặt những người này, Nhị Bảo cũng sẽ có cảm xúc.
Ngay cả khi đối mặt với cậu con trai hai tuổi, Giang Cảnh Xuyên cũng muốn tôn trọng cậu.
“Con đi với ba một chuyến.” Giang Cảnh Xuyên trầm giọng nói, kéo Nhị Bảo đi lên lầu.
Tuy rằng dì cho ăn mắng thầm đứa nhỏ Nhị Bảo này quá gian xảo nhưng bà vẫn cực kỳ thích Nhị Bảo, vừa thấy Giang Cảnh Xuyên như vậy thì biết anh chuẩn bị dạy dỗ Nhị Bảo, tức khắc cũng nóng nảy.
“Tiên sinh!”
Đúng lúc này, ba Giang mẹ Giang đi vào, vừa thấy bầu không khí không đúng lắm, mẹ Giang vội vàng đi qua hỏi Giang Cảnh Xuyên: “Làm sao vậy?”
Vốn dĩ Đại Bảo đã buông món đồ chơi xuống nhưng vừa thấy ông bà nội về, lúc này cậu mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu chơi đồ chơi.
Hai cục cưng này đều biết ông bà nội chính là bắp đùi của mình.
Nhị Bảo nhìn thấy bà nội thì muốn chạy như bay qua nhưng dù vậy cũng không dám tách khỏi ba mình, chỉ có thể vô cùng tủi thân nhìn ba mẹ Giang.
Ba mẹ Giang làm sao chịu được ánh mắt như vậy của cháu trai chứ, ba Giang đi ra phía trước, bế Nhị bảo từ trong tay Giang Cảnh Xuyên lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhắc đến chuyện này Giang Cảnh Xuyên liền phát bực nhưng người làm đều ở chỗ này, anh cũng thật sự không muốn hung dữ với Nhị Bảo, chỉ có thể tận lực bình tĩnh mà nói: “Dì ấy cho nó ăn cơm nhưng nó lại trốn đi nhổ rau xanh vào bồn hoa.”
“Chỉ vậy thôi hả?” Ba Giang suýt nữa cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, ông cảm thấy việc nhỏ như vậy thật sự không cần để ở trong lòng, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, cháu trai bảo bối nhà mình còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, chuyện này hẳn là đáng để chúc mừng.
Mẹ Giang thấy vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên không quá tốt, quyết định không phát biểu thêm ý kiến gì nữa.
“Đây không phải việc nhỏ.” Giang Cảnh Xuyên rất ghét người đầu cơ trục lợi. Hiện tại Nhị Bảo như vậy, anh chỉ cảm thấy chuyện này không ổn. Bản thân chuyện không ăn rau xanh không phải vấn đề gì lớn, bởi vì cũng chẳng mấy đứa con nít có thể thành thật ăn cơm nhưng thằng nhóc có thể giấu dì nhổ rau vào bồn hoa, Giang Cảnh Xuyên thật sự không tiếp thu được hành vi như vậy.
Ba Giang không thèm để ý nói: “Này thì có là gì? Con hồi bé cũng làm không ít loại chuyện thế này đâu.”
Giang Cảnh Xuyên vốn đang ấp ủ một bụng nguyên tắc giáo dục con cái hoàn toàn ngây ngốc, không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Hồi nhỏ con cũng không thích ăn rau xanh, khi đó còn phun ra tay rồi nhét vào trong túi.” Ba Giang chẳng thèm để ý nói.
Mẹ Giang không nói gì, bởi vì thật đúng là có một chuyện như vậy, Giang Cảnh Xuyên còn nhỏ cũng không thích ăn rau xanh.
Mặt Giang Cảnh Xuyên đỏ lên, anh càng tình nguyện tin tưởng đây là ba Giang giải vậy cho Nhị Bảo vô căn cứ. Để phòng ngừa ba mình nói thêm gì nữa, anh đành vội vàng giành trước một bước nói: “Con mặc kệ, con còn có việc.”
Nói xong liền vội vàng lên lầu trở về phòng.
Ba Giang ôm lấy Nhị Bảo hôn một cái, nói thầm: “Con thông minh hơn ba con nhiều, biết ném ở bồn hoa, người bình thường thật đúng là không phát hiện được.”
“Đủ rồi. Ông đừng nói nữa.” Mẹ Giang nghe không nổi nữa: “Về sau đừng nói loại chuyện này trước mặt người khác.”
Cha Giang trì độn gật đầu: “Chuyện này thì có gì sao.”
Bởi vì chuyện này, chờ đến khi Tô Yên tới đây, Giang Cảnh Xuyên cũng chưa hòa hoãn lại, một mình ngồi trong phòng giận dỗi.
Tô Yên tắm rửa thay quần áo thoải mái xong, cô ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nói: “Làm sao vậy? Hôm nay anh không vui à?”
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, anh vui vẻ hoặc là không vui, cô vẫn có thể cảm giác được.
Nghe được vợ hỏi như vậy, Giang Cảnh Xuyên cũng mở máy hát: “Ba anh thật sự là quá nuông chiều Nhị Bảo, em biết không, hôm nay Nhị Bảo lại dám giấu dì nhổ rau vào bồn hoa, anh muốn dạy dỗ nó một chút mà ba anh còn không cho.”
Không hề nhắc tới chuyện hồi nhỏ mà ba Giang nói đến.
Tô Yên suy nghĩ một chút, mặc kệ chuyện này trong lòng cô có phải việc nhỏ hay không, hiện tại chồng tức giận, ít nhất lúc này cô cũng phải đứng về phía anh, bèn nói: “Chờ lát nữa về nhà, anh muốn dạy dỗ Nhị Bảo thế nào cũng được, làm việc này quả thực là không đúng rồi.”
Giang Cảnh Xuyên nghe xong câu này trong lòng thoải mái rất nhiều, ít nhất trong chuyện giáo dục con cái này, anh không phải lẻ loi một mình.
Rất nhanh đã đến ngày hôm nay Giang Tinh Tinh và Chu Tùy kết hôn, có bốn hoa đồng, Đại Bảo Nhị Bảo còn có hai bé gái bên phía nhà Chu Tùy.
Đại Bảo Nhị Bảo vốn dĩ rất bảnh trai, lúc trước trắng trẻo mập mạp, hiện tại gầy đi một ít, hoàn toàn chính là tiểu soái ca.
Hai bé gái còn lại là con gái của các bạn Chu Tùy, bốn đứa trẻ đều trạc tuổi nhau.
Hai bé gái, một bé là Bối Bối, một bé nữa là Lạc Lạc, hai đứa đều rất xinh đẹp đáng yêu.
Tô Yên nhìn mà thích không chịu được, nghĩ đến nếu mình và Giang Cảnh Xuyên sinh một bé gái, chắc là cũng đáng yêu như thế nhỉ.
Giang Cảnh Xuyên luôn luôn rất nghiêm khắc với Đại Bảo Nhị Bảo nhìn thấy hai bé gái nhỏ thì không nỡ nói chuyện lớn tiếng. Tùy Thịnh thì càng khỏi phải nói, ôm hai bé gái chẳng chịu buông tay, nghe hai bé mềm mại gọi ‘chú ơi’, Tùy Thịnh hưởng thụ miễn bàn.
Đại Bảo Nhị Bảo nhìn thấy Tùy Thịnh thì trực tiếp kêu: “Chạ chạ chạ!”
Tùy Thịnh tái mặt rồi.
Anh ta lén gọi Tô Yên qua một bên, xoa tay nói: “Cô về nhà có thể thương lượng với hai đứa nhà cô được không, sau này gọi tôi là ba nuôi không được sao?”
Tô Yên tỏ vẻ đã hiểu.
Bọn họ là người nhà mẹ đẻ, đương nhiên là muốn gây khó dễ Chu Tùy một phen. Khi Giang Tinh Tinh muốn đi ra ngoài, Tùy Thịnh gọi cô lại, đặt một chiếc chìa khóa vào trong tay Giang Tinh Tinh, vô cùng nghiêm túc nói: “Tinh Tinh, đây là cho em.”
Giang Tinh Tinh cúi đầu vừa thấy, hốc mắt đã đỏ nhưng vẫn cố chống đỡ nói: “Căn nhà sao? Rất hào phóng à nha.”
Tùy Thịnh nhún nhún vai: “Lúc trước em nói muốn mua một căn hộ ở đó, anh thấy bắt đầu phiên giao dịch nên đã mua một căn.”
Giang Tinh Tinh nhìn người đàn ông cô ấy đã yêu nhiều năm, nội tâm sớm đã không còn sự rung động lúc trước, cô ấy nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cười với anh ta: “Vậy chờ đến khi anh kết hôn, có phải em cần phải tặng một món lớn hơn không?”
Bản thân đề tài này người khác sẽ không dám tùy tiện nhắc tới nhưng Giang Tinh Tinh sẽ không kiêng dè, Tùy Thịnh nghe xong cũng không tức giận: “Đấy là đương nhiên, ít nhất cũng phải là một cái biệt thự.”
“Em thua rồi.”
Tùy Thịnh không tiếp tục ba hoa với cô ấy nữa, nâng tay lên vỗ vỗ bả vai cô ấy, thấp giọng nói: “Tinh Tinh, chúc em hạnh phúc.”
“Vâng.”
Giang Tinh Tinh xoay người, nhìn thấy Chu Tùy mặc tây trang đứng cách đó không xa đang mỉm cười nhìn mình, cô ấy cũng nhìn cậu ta cười, tình nồng ý mật và ăn ý giữa hai người, người khác cũng có thể cảm nhận được.
Khi Giang Tinh Tinh khoác tay ba Giang đi trên thảm đỏ, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đều nín thở ngưng thần, không vì cái gì khác, chỉ sợ cục cưng nhà mình rớt dây xích ngay lúc này, nào biết Đại Bảo và Bối Bối đều cực kỳ nghiêm túc nâng váy cưới Giang Tinh Tinh, Đại Bảo mặc một bộ tây trang trẻ em khí chất ngời ngời khỏi phải nói, Bối Bối bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn sang cậu, chờ đến khi Đại Bảo nhìn qua, cô bé lại vội vàng thu hồi tầm mắt.
Nhị Bảo và Lạc Lạc một tay kéo lẵng hoa cố sức rải hoa, khi Nhị Bảo nhìn thấy mẹ nhà mình còn nhếch môi cười.
Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đã tham gia rất nhiều hôn lễ, mỗi một lần nhìn thấy chú rể nói lời thề với cô dâu đều sẽ không nhịn được hai mắt nhìn nhay sau đó hiểu ý cười.
Giang Cảnh Xuyên nhéo nhéo tay Tô Yên, tiến bên tai cô nói: “Anh còn nợ em một hôn lễ.”
Vốn dĩ đã nói ngày kỉ niệm kết hôn sẽ bổ sung một hôn lễ kiểu Trung Quốc nhưng khi đó không đợi đến ngày kỷ niệm kết hôn Tô Yên đã mang thai, sau đó lại luôn xảy ra mấy chuyện lặt vặt linh tinh.
Tô Yên nhìn anh một cái, hờn dỗi nói: “Em còn tưởng rằng anh quên mất rồi cơ.”
Chuyện này Giang Cảnh Xuyên đúng là mấy hôm không nhắc tới, cô cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì mỗi ngày ở bên Giang Cảnh Xuyên cô đều cảm thấy hạnh phúc như trong hôn lễ.
“Anh nào dám quên, đã cho người bắt đầu chuẩn bị rồi, anh chỉ sợ qua một thời gian nữa, nếu em lại mang thai thì không biết phải chậm trễ bao lâu.”
Ở bên nhau càng lâu thì càng cảm thấy tiếc nuối hôn lễ khi đó thất thần.
Đây cũng là một chấp niệm trong lòng Giang Cảnh Xuyên, anh còn muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa, khi đó bọn họ đều cam tâm tình nguyện muốn cùng đối phương thiên hoang địa lão.
Chu gia và Giang gia đều là xí nghiệp lớn ở thành phố A, hai nhà liên hôn khẳng định cực kỳ náo nhiệt. Mãi cho đến khuya hôn lễ mới kết thúc, Giang Cảnh Xuyên không phải người có thể uống rượu nhưng trong ngày em gái gả chồng cũng muốn cùng khách khứa uống rượu thoải mái. Tô Yên thấy anh cũng không phải một chốc là có thể kết thúc, đành phải mang hai thằng nhóc về ngủ trước, dù sao hai đứa đều đã mệt nhọc.
Nhị Bảo kéo tay Tô Yên, cái đầu nhỏ trực tiếp dựa vào trên người cô sắp ngủ gật, Đại Bảo còn cố chống đỡ. Khi ba người chuẩn bị đi ra ngoài, một người lớn dắt tay Bối Bối gọi bọn họ lại.
Tô Yên không biết người kia là ai nên cũng không biết chào hỏi như thế nào chỉ có thể nói ‘chào cô’, đối phương cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền nói: “Tôi là cô của Bối Bối, con bé nói có chuyện nhất định phải qua đây.”
Bối Bối trắng trẻo mập mạp, một đôi mắt to ngập nước, mặc một bộ váy công chúa màu trắng, trên tóc còn đeo một cái vương miện nhỏ, cô bé vừa thấy Đại Bảo liền không biết nói cái gì.
Lúc này Nhị Bảo cũng gian nan mà mở mắt, luôn miệng kêu phải về nhà.
Cô Bối Bối xấu hổ không thôi, kéo tay Bối Bối, ý bảo cô bé nói nhanh lên.
Đại Bảo rất bình tĩnh nhìn Bối Bối, cuối cùng thấy Bối Bối vẫn không nói chuyện, cậu nhóc cũng không vội, cũng không thúc giục cô bé.
Bối Bối có chút ngượng ngùng tiến lên, thử kéo tay Đại Bảo, thấy cậu nhóc không tránh đi thì nhỏ giọng nói: “Anh, sinh nhật…… Em……”
Bối Bối cố sức nghĩ xem phải dùng từ gì, cuối cùng vẫn là cô của Bối Bối nhìn không nổi nữa, nói với Tô Yên: “Sắp tới là sinh nhật Bối Bối, con bé muốn mời hai đứa tới.”
Tô Yên có chút kinh ngạc nhưng trong lòng hy vọng hai thằng nhóc con có thể kết bạn nhiều hơn, bèn nói với Đại Bảo nói: “Em gái Bối Bối sắp sinh nhật, muốn con đi qua chơi cùng, cục cưng có muốn đi không?”
Đại Bảo liếc mắt nhìn Bối Bối một cái, gật đầu.
Bối Bối cực kỳ hạnh phúc, khi rời đi với cô mình thì lưu luyến không rời, liên tục nhìn về phía Đại Bảo, còn ngại ngùng vẫy tay chào tạm biệt cậu nhóc.
Cứ như vậy, Đại Bảo thu hoạch được một fangirl đầu tiên trong cuộc đời. _(:3” ∠)_
Về phần Nhị Bảo thì…… Bởi vì lúc cậu nhóc rải hoa cũng không hoàn toàn để ý đến tâm trạng của Lạc Lạc nữ sĩ, cho nên mất đi cơ hội thu hoạch fangirl :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...