Ngây người ở sơn trang hai ngày liền, Tô Yên thấy Tần Huyên đã khôi phục dáng vẻ lúc trước, hoàn toàn không nhìn ra cô ấy đã từng bị tổn thương tình cảm.
Cô từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên ngồi ở bàn làm việc đang nói chuyện video với ai đó, vẻ mặt nghiêm túc, Tô Yên thở dài một hơi, đi đến phòng bếp của căn hộ pha cho Giang Cảnh Xuyên một ly trà. Chờ đến khi cô quay lại, Giang Cảnh Xuyên đã kết thúc video trò chuyện, lúc này cô mới đặt chén trà ở một bên, đi đến phía sau dịu dàng bóp vai cho anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi, anh đã ở cùng bọn em mấy ngày, không biết chồng chất bao nhiêu công việc rồi đấy.”
Giang Cảnh Xuyên đưa tay xoa nhẹ mu bàn tay trên lưng anh của cô, trấn an cười nói: “Thật ra vẫn ổn, anh ở công ty cũng chỉ thuận tiện hơn chút thôi nhưng ở đây thì thanh tịnh hơn.”
Tô Yên còn muốn nói gì, Giang Cảnh Xuyên liền đánh gãy lời cô: “Nếu thật sự có chỗ nào bất tiện, thì có lẽ là…… buổi tối không thể phục vụ em.”
Lời này rất là nội hàm, ngược lại Tô Yên nháy mắt đã hiểu, oán hận đấm anh một cái.
Thật đúng là có chút không tiện, dù sao Đại Bảo Nhị Bảo cũng ở trong phòng. Nghĩ đến con trai cũng ở đây, Giang Cảnh Xuyên thật sự là không hề có chút tâm tư nào, hoàn toàn là có chướng ngại.
Tô Yên cũng có suy nghĩ của riêng mình. Tuy rằng Đại Bảo và Nhị Bảo rất ngoan, buổi tối ngủ cũng không quấy nhưng hai thằng nhóc này buổi tối chưa 9 giờ đã ngủ, buổi sáng thức dậy rất sớm, dậy xong còn phải gọi mẹ. Mỗi lần Giang Cảnh Xuyên bận công việc đến khuya, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị hai đứa nhóc đánh thức. Tô Yên đau lòng con trai, cũng đau lòng chồng, cho nên quyết định thu dọn đồ đạc về nhà ngay lập tức.
Buổi tối trước ngày rời đi, Tô Yên cố ý đi vào phòng Tần Huyên, muốn tâm sự với cô nàng.
Tần Huyên cũng biết luôn sẽ có một cuộc nói chuyện như vậy, hai chị em ngồi trên tatami trong phòng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Thẳng thắn mà nói, Tô Yên không có tình cảm với người Tô gia và người Tần gia, dù sao rất ít khi tiếp xúc, hơn nữa những người này đều không phải thân nhân thật sự của cô, chỉ là cô trở thành Tô Yên, đương nhiên là phải tiếp nhận trách nhiệm thuộc về nguyên thân nhưng có chút thái độ là nhất định phải ghi rõ.
Là cô em họ chẳng mấy tiếp xúc quan trọng hay là chồng quan trọng, đương nhiên không cần nói cũng biết.
“Tiểu Huyên, từ khi chị kết hôn chúng ta rất ít ở bên nhau, có lẽ tình cảm trở nên phai nhạt, cho nên lúc này em yêu đương cũng không nói cho chị biết.”
Tô Yên rất am hiểu kỹ xảo trò chuyện với người khác, xem này, cô vừa mở miệng, sắc mặt Tần Huyên ngay lập tức trở nên hoảng loạn, vội vàng kéo tay cô nói: “Chị, không phải như chị nghĩ đâu, chỉ là…… em không biết nói với chị thế nào, bình thường chị lại bận……”
“Tiểu Huyên, chị cũng từng ở độ tuổi của em, suy nghĩ bây giờ của em chị cũng từng có, cho nên, chúng ta thẳng thắn tâm sự một chút đi.”
Tần Huyên vội vàng gật đầu lia lịa: “Chị, chị hỏi gì em cũng nói cho chị hết.”
Đáng tiếc trong lòng Tô Yên không phải rất hứng thú với những chuyện về tâm tư tình cảm của Tần Huyên, cô trầm mặc một lát, nói: “Tiểu Huyên, bây giờ em cũng không còn nhỏ, qua một hai năm nữa là có thể tốt nghiệp rồi đi làm, em lại là em gái chị, cho nên chị sẽ không quanh co lòng vòng với em nữa. Em biết chuyện lần này của em, anh rể em phải tốn bao nhiêu tâm tư và nhân mạch mới có thể áp xuống và cho em chỗ dựa không? Không nói cái khác, vợ Lý Kiếm cũng không phải ăn chay, cô ấy cũng biết chuyện em và Lý Kiếm, nhà cô ấy đã phá sản, đầu trọc chẳng sợ bị nắm tóc, nếu cô ấy rêu rao chuyện này ra ngoài, sau này em muốn làm người kiểu gì đây?”
Tần Huyên ngẩn ra, cô ấy hoàn toàn không nghĩ chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, có chút không biết làm sao nhìn Tô Yên.
“Cho nên anh rể em phải đi thu xếp chuyện này, bên trong phải bỏ ra cái gì chị cũng không biết, còn có Lý Kiếm, em cho rằng chỉ cần nói chia tay không liên lạc là có thể giải quyết ư? Không phải, bởi vì em là em của chị, là em vợ của Giang Cảnh Xuyên. Nếu anh rể em không làm gì cảnh cáo Lý Kiếm, người khác sẽ coi thường em và chị. Tiểu Huyên, Lý Kiếm không như những chàng trai trong trường học của em, tâm tư hắn ta rất sâu, lần này anh rể em và Tùy Thịnh đã xuất ra không ít lực, bọn chị lo lắng em chịu ảnh hưởng cho nên cố ý đưa em tới đây giải sầu, em biết vì sao bọn chị phải làm như vậy không? Bởi vì em là em họ của chị.”
Tô Yên nói làm trong lòng Tần Huyên tràn ngập áy náy, cô ấy không dám ngẩng đầu.
“Rất nhiều lời người trong nhà cũng đã nói với em, chị gả đến Giang gia, không nói cái khác, mỗi người trong nhà nhiều ít đều sống thoải mái hơn, có phải không?”
Tần Huyên nhẹ nhàng gật đầu.
Xác thật, chị họ trở thành Giang phu nhân, mỗi người trong nhà đều chiếm được lợi ích nhất định.
“Nếu nói như vậy, chúng ta có phải nên cố hết sức không gây thêm phiền toái cho Giang gia và anh rể em không? Tiểu Huyên, lời này của chị rất tàn nhẫn nhưng chị cảm thấy cần phải nói cho em nghe, chị và mỗi người Tô gia và Tần gia đều khác nhau, chị là con dâu Giang gia, còn sinh hai đứa nhỏ, hơn nữa tình cảm với anh rể em rất tốt, cho nên cho dù là anh rể em hay là những người khác Giang gia, bọn họ coi chị là người một nhà, nhưng đối với các em thì kiên nhẫn có hạn, Tiểu Huyên, chuyện lần này anh rể em giúp em giải quyết, chúng ta có phải nên rút ra nhiều bài học kinh nghiệm không?”
Tô Yên biết lời này của mình thật sự tàn nhẫn, nói không chừng còn đổi mới tam quan của Tần Huyên nhưng cô nói chính là sự thật, Tần Huyên hiểu sớm hơn một ngày đối với cô ấy chỉ có tốt, không có hại.
Trên đời này ai sẽ chùi đít cho cô ấy mà không chút oán hận chứ?
Chỉ có người thân thôi!
Nhưng Giang Cảnh Xuyên là người thân của cô ấy sao? Giang gia là hậu thuẫn của cô ấy sao?
Không phải!
Đạo lý đơn giản như vậy, vì sao Tần Huyên lại không hiểu đây? Thật sự cho rằng Giang Cảnh Xuyên gọi cô ấy là em họ thì xem cô ấy là người thân ư? Giang Tinh Tinh gây phiền toái cho Giang Cảnh Xuyên anh cũng không vui, huống chi là Tần Huyên, chỉ vì Tần Huyên là em họ của cô, cho nên Giang Cảnh Xuyên mới không nói gì.
Nếu Tần gia tài đại khí thô, đi ra ngoài ai ai cũng đều tâng bốc Tần Huyên, thì cô ấy vẫn cứ ngốc bạch ngọt như vậy Tô Yên cũng chẳng ý kiến gì.
Thế nhưng Tần gia suy cho cùng cũng chỉ là một gia đình khá giả, nếu Tần Huyên vẫn tiếp tục như thế, Tô Yên cũng không muốn quan tâm cô ấy nữa, cô đau lòng chồng nhà mình.
Trừ khi thực sự có thực lực không coi ai ra gì, nếu không mặc kệ là ai thì cũng phải thông thấu một chút, hiểu chuyện một chút.
Tần Huyên nghe xong lời này nước mắt liền rơi xuống, không ngừng xin lỗi. Cô ấy không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, cũng không biết anh rể phải làm nhiều chuyện như vậy. Nhìn Tần Huyên khóc đến thương tâm, Tô Yên nghĩ thầm, lần này cô ấy nên thật sự rút ra bài học, lần sau trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng suy nghĩ thật kỹ.
Tô Yên thở dài một hơi, cô đưa tay ôm cô ấy vào trong ngực, giọng điệu dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều: “Tiểu Huyên, chị chỉ sợ sau này em đầu rơi máu chảy, như vậy thật sự không đáng. Em trở về xin lỗi ba mẹ và ông ngoại, mấy ngày này bọn họ vì em mà phiền lòng không ít, sau đó học tập thật tốt, đừng lại làm người trong nhà lo lắng cho em nữa, biết không?”
Tần Huyên liều mạng gật đầu.
Chờ sau khi trấn an Tần Huyên xong xuôi, nhìn cô ấy ngủ say, lúc này Tô Yên mới trở lại phòng mình. Đại Bảo Nhị Bảo đã ngủ, Giang Cảnh Xuyên nhìn thấy cô tiến vào, cười hỏi: “Cô giáo Tô lên lớp xong rồi đấy à?”
Bởi vì là vợ chồng, cho nên Tô Yên muốn làm chuyện gì anh đều rõ.
Tô Yên trừng anh một cái, Giang Cảnh Xuyên thấy hai đứa nhỏ ngủ đến không biết trời đất là gì, đoán chừng phá tung căn nhà bọn chúng cũng không thèm tỉnh, lúc này anh mới yên tâm lớn mật kéo Tô Yên, để cô ngồi lên đùi mình, anh vòng tay qua eo cô, thấp giọng hỏi: “Có phải em chọc cho con bé khóc rồi không?”
“Vâng.” Tô Yên ôm cổ Giang Cảnh Xuyên, hơi cúi đầu, chạm trán mình vào trán anh, cứ im lặng như vậy trong chốc lát cô mới kéo ra khoảng cách, cô nâng tay lên xoa xoa mặt anh, trong giọng nói toàn bộ đều là áy náy: “Thật ngại quá, lại gây phiền toái cho anh rồi.”
Giang Cảnh Xuyên khép hờ con mắt, hưởng thụ bàn tay dịu dàng của cô vuốt ve trên mặt mình: “Giữa chúng mình không cần phải nói cái này.”
“Em không muốn coi nỗ lực anh bỏ ra cho em và người nhà em là lẽ đương nhiên.” Tô Yên nhè nhẹ nói: “Cảnh Xuyên, mỗi một lần anh đối tốt với em, em đều ghi tạc chúng vào trong lòng, anh biết không, trên thế giới này, thứ em không muốn lãng phí nhất chính là tình cảm của anh.”
Sao cô có thể yêu cầu anh đối tốt với cô và người nhà cô vô điều kiện chứ?
Phải nói thế nào đây,thật ra ở trong lòng cô, đối với cô mà nói, trên thế giới này chỉ có anh và hai đứa nhỏ mới là người nhà cô quý trọng nhất.
Giang Cảnh Xuyên nghe xong lời này trong lòng nổi lên từng cơn gợn sóng, cảm giác rất kỳ quái. Mấy năm gần đây, anh không những không cảm thấy mệt mỏi, mà ngược lại càng thêm yêu cô.
Anh may mắn biết bao, trên thế giới này có người hiểu được những nỗ lực của anh, hiểu những điều tốt đẹp của anh, hơn nữa còn rất trân quý.
Chuyện may mắn nhất là gì, có lẽ chính là mình nỗ lực mình bỏ ra được người ta nhớ kỹ.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, hai người ôm nhau, thân ảnh quấn quýt bên nhau chiếu rọi lên bức màn. Tô Yên dựa vào trên người Giang Cảnh Xuyên nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy cực kỳ giống như hai người ôm nhau dịu dàng quyến luyến trong đêm động phòng hoa chúc.
Ngày hôm sau, đưa Tần Huyên đến cửa tiểu khu, cô ấy đi xuống đi vài bước rồi lại quay trở lại, trịnh trọng cúi người trước Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đang ngồi trong xe.
“Chị, anh rể, cảm ơn mọi người.” Tần Huyên không nói gì thêm, cũng không đảm bảo, lại lần nữa xoay người đi vào trong, sống lưng thẳng tắp.
Tô Yên thấy vậy trong lòng cũng rất dễ chịu, ít nhất Tần Huyên không ngu ngốc, nếu không thì mới khiến cho người ta đau đầu.
Đại Bảo ngồi trong ngực Giang Cảnh Xuyên rất là u buồn, Nhị Bảo trông cũng mặt ủ mày chau. Ngay từ đầu Tô Yên cho rằng hai thằng nhóc này sinh bệnh, sợ hãi vội vàng tìm bác sĩ trong sơn trang tới xem, bác sĩ nói không có bệnh nào hết. Đang lúc Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên chẳng hiểu mô tê gì thì rất nhanh họ đã hiểu ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Lúc đi qua bể bơi hai cục cưng đều hận không thể khóc.
Xem ra là không nỡ xa bể bơi đây mà _(:3” ∠)_
Giang Cảnh Xuyên nhìn vẻ mặt giống y như thất tình của hai thằng con cũng thật là cạn lời, anh đành phải thương lượng với Tô Yên một chút, tu sửa bể bơi ở biệt thự, con trai đều thích nghịch nước, hơn nữa, đi bơi cũng không có hại gì, Đại Bảo có thể rèn luyện thân thể, Nhị Bảo có thể nhân cơ hội giảm béo, quả thực là một công đôi việc.
Chuyện Tần Huyên xem như giải quyết ổn thỏa. Tô Yên biết trong chuyện này Tùy Thịnh cũng bỏ ra không ít sức lực, cô bèn nói với Giang Cảnh Xuyên gọi Tùy Thịnh đến nhà ăn cơm.
Tuy rằng ngoài miệng Giang Cảnh Xuyên ghét bỏ nhưng trong lòng cũng có ý định này. Nói với Tùy Thịnh xong, thằng nhãi này cũng chẳng thèm khách khí, nói thẳng: “Không cần hôm nào, hôm nay tôi rảnh.”
Buổi chiều liền đi qua đây.
Lúc Tùy Thịnh đến đây mang theo không ít quà cáp, đương nhiên là không phải cho Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên. Đại Bảo Nhị Bảo đều rất thích Tùy Thịnh, ôm quà mà vui tươi hớn hở, đến nước miếng cũng chảy ra.
“Tôi nói cho hai người biết, lúc tôi tới đây đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, ôi trời hoa hồng kia nở đẹp ơi là đẹp nhé, vốn dĩ tôi muốn mua một bó, nhưng nghĩ lại thì thấy không biết đưa cho ai mới được. Đại Bảo Nhị Bảo là nhóc nghịch ngợm chẳng thể thích hoa, nếu đưa cho Tô Yên, tôi sợ bị Cảnh Xuyên phế mất, còn nếu cho dì Vương thì…… cay mắt tôi quá.” Tùy Thịnh làm mặt quỷ cười nói với Tô Yên: “Nghĩ tới nghĩ lui, không phải là thiếu một tiểu công chúa cho tôi đi mua hoa sao?”
Mặt Tô Yên đỏ lên, xem như Tùy Thịnh nói ra tiếng lòng cô. Đại Bảo Nhị Bảo cũng sắp hai tuổi, lúc ấy bác sĩ cũng nói, sản phụ sinh mổ muốn tiếp tục mang thai cũng phải đợi ít nhất hai năm sau, lúc này cũng gần đến thời gian rồi.
Trước khi mang thai, Tô Yên ước gì tốt nhất không phải sinh con, cô không muốn bị bất kỳ ai ràng buộc. Nhưng sau khi sinh hai nhóc con, nhìn bọn chúng lớn lên từng ngày, cô thật sự muốn sinh thêm một đứa, tốt nhất là sinh một bé gái, như vậy cuộc đời đã viên mãn, có trai có gái thật là tốt biết bao.
Chỉ là từ sau khi cô sinh, Giang Cảnh Xuyên không hề nói đến việc muốn có thêm đứa nữa.
Giờ phút này Tùy Thịnh nhắc đến chuyện đó là tốt nhất, chỉ xem Giang Cảnh Xuyên nói thế nào. Tùy Thịnh và Tô Yên cùng nhau nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên đang ngồi ghế trên uống trà, người nào đó cảm nhận được ánh mắt bèn không nhanh không chậm mà nói: “Không biết phòng bếp chuẩn bị thế nào rồi, anh đi xem.”
Tùy Thịnh ‘chậc’ một tiếng, loại chuyện này làm gì cần Giang Cảnh Xuyên nhọc lòng chứ, rõ ràng là muốn trốn tránh đề tài.
Ánh mắt Tô Yên ảm đạm, trong lòng có chút không thoải mái.
Hôm nay dì làm bếp làm đồ ăn cực kỳ phong phú, bởi vì lát nữa Tùy Thịnh còn phải lái xe nên không uống rượu, đồ uống chính là nước ô mai ướp lạnh dì Vương tự tay làm.
Tô Yên nâng ly lên, cô nhìn Tùy Thịnh cười nói: “Tùy Thịnh, chuyện lần này cảm ơn anh nhiều, nhờ có anh mà sự việc mới có thể giải quyết thuận lợi như vậy.”
Trước kia đã nghe Giang Cảnh Xuyên nói qua, người như Tùy Thịnh đặc biệt trọng cảm tình, hai người quen biết rất nhiều năm, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã biết nhau, tình cảm không phải sâu đậm bình thường, cho nên mỗi lần Giang Cảnh Xuyên có việc, Tùy Thịnh luôn là người đầu tiên xông lên phía trước hỗ trợ.
Chẳng qua Tô Yên vẫn cảm thấy, chuyện lần này là của em họ cô, mặc kệ thế nào cô cũng phải cảm ơn Tùy Thịnh thật tốt.
Tùy Thịnh cũng cầm lấy ly chạm vào ly của cô một chút, cợt nhả nói: “Thật sự muốn cảm ơn tôi thì một bữa cơm ngược lại không đủ.”
“Vậy…. Hai bữa cơm?” Tô Yên trả lời.
“Chị, chị gái, không cần gì khác, chỉ cần nếu cô ấy có đối tượng thì nói cho tôi một tiếng là được.” Lúc Tùy Thịnh nói lời này vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ là Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đều biết, không biết Tùy Thịnh ấp ủ bao lâu mới có thể nói ra.
Tô Yên hào phóng gật đầu, hiện tại cô và Đồng Viên thỉnh thoảng cũng sẽ liên lạc, ngày nào đó Đồng Viên có đối tượng, nói cho Tùy Thịnh một tiếng cũng không có vấn đề gì.
Tùy Thịnh có vẻ rất cao hứng, ăn liền một lúc hai bát cơm còn chưa đủ, đeo bao tay dùng một lần đang gặm móng heo, lúc này cũng chưa dám để cho Đại Bảo Nhị Bảo ăn cùng, nếu không như này có được tính là ngược đãi trẻ em không? Chỉ là Đại Bảo Nhị Bảo cơm nước xong, lúc này hai cục cưng lủi nhanh như cá trạch, ở ngay dưới mí mắt các dì đi vào phòng ăn nhìn Tùy Thịnh gặm móng heo gặm đến thơm ngon cực kỳ, Nhị Bảo trông mà thèm không chịu nổi.
Ba bước cũng làm hai bước mà nhanh thoăn thoắt chui vào dưới chân Tùy Thịnh, đang định bò lên đùi Tùy Thịnh, vừa thấy sắp trượt xuống, Nhị Bảo không nói hai lời liền nhéo phần eo mềm trên eo anh ta, Tùy Thịnh đau đến mức kêu thảm thiết.
Tùy Thịnh vội vàng dùng lực, kéo lấy Nhị Bảo, Nhị Bảo ngồi trên đùi Tùy Thịnh, gót chân nhỏ đạp một cái làm Tùy Thịnh hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng tháo bao tay xuống, bế Nhị Bảo đứng dậy xoay hai vòng, sau đó lại đặt nhóc gấu xuống: “Tiểu tổ tông của ba ơi! Ba mẹ con ở đằng kia, vì sao cứ phải tra tấn ba thế hả??”
Đại Bảo vươn đôi chân ngắn nhỏ bạch bạch bạch chạy tới, vốn dĩ chuẩn bị bảo Tùy Thịnh xoa tóc ngắn của mình. Nhưng chắc là liếc thấy dầu mỡ trên tay anh ta, Đại Bảo đành lẳng lặng cân nhắc một chút, sau đó xoay người ngoan ngoãn đến bên mẹ, đầu chôn trên đùi Tô Yên mà rầm rì.
Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên thấy Tùy Thịnh tới thì hai vợ chồng đi ra ngoài tản bộ, dứt khoát giao hai cục cưng cho anh ta.
Chờ đến khi hai người trở về, đi vào nhìn thấy một màn như thế này ——
Tùy Thịnh đang quỳ rạp trên mặt đất, Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi trên lưng anh ta, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang kêu: “Chạ!”
Tùy Thịnh làm trâu làm ngựa còn chưa đủ, còn sợ hai cục cưng này rơi xuống nên vẫn luôn lo lắng đề phòng. Tuy rằng trên mặt đất trải thảm rất dày nhưng anh ta vẫn không khỏi lo lắng. Tùy Thịnh van xin hai tổ tông này đủ kiểu, thuyết phục từng nhóc một, nào ngờ hai thằng nhóc này lúc này vừa nhìn đã biết là sinh đôi, tức giận dậm chân không chịu, một hai phải cùng nhau cưỡi ngựa hồng trần làm bạn.
Nhìn thấy cặp ba mẹ Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên vừa phủi đít bỏ chạy đã về, Tùy Thịnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Đến mau đến mau, mang tiểu tổ tông nhà cậu xuống khỏi lưng tôi đi!”
Đại Bảo Nhị Bảo nghe hiểu được Tùy Thịnh nói, tức giận đến mức nắm chặt nắm tay nhỏ, móng vuốt mập mạp biến thành bánh bao nhỏ đấm lên người Tùy Thịnh: “Chạ chạ chạ!!”
Không chạ không được!
Chúng ta muốn xem trăng ngắm sao, còn muốn đàm luận triết lý nhân sinh cùng thi từ ca phú!
Thật vất vả mới dỗ dành được hai tiểu tổ tông, cuối cùng cũng cam lòng xuống ngựa, Tùy Thịnh mệt đến tê liệt ngã xuống sô pha, trực tiếp cos ông chú Cát Ưu.
Tô Yên rót cho Tùy Thịnh một cốc nước rồi đưa cho anh ta, Tùy Thịnh uống vài hớp xong, xua xua tay, dáng vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Được rồi, đời này không muốn sinh con trai nữa.”
Giày vò người ta quá mà!
Giang Cảnh Xuyên cười nhạo một tiếng: “Nói cứ như cậu có con trai ấy.”
Mặc dù anh tán đồng với Tùy Thịnh nhưng nói gì thì nói đây vẫn là con trai của anh, mặc kệ thế nào, khuyết điểm này anh vẫn phải bảo vệ.
Trước khi Tùy Thịnh rời đi lại nói một lần: “Hai người mau sinh một công chúa nhỏ đi, cầu xin hai người đấy, thương xót tôi với, bây giờ tôi cực kỳ cực kỳ thích bé gái, hôm nay tôi đặt lời nói tại nơi đây, nếu sinh công chúa nhỏ thì tôi có thể nuôi con bé, đảm bảo nuôi thành công chúa chân chính luôn.”
Giang Cảnh Xuyên mắng: “Ai muốn cậu nuôi hả, phắn ngay.”
Hôm nay thằng nhãi này đến đây là muốn gây sóng gió đây mà, rõ ràng biết anh không dám lại để cho Tô Yên sinh con. Cái hay không nói lại nói cái dở. Tô Yên vẫn luôn muốn sinh con, bình thường không đề cập tới còn được, hôm nay Tùy Thịnh đề ra vài lần, cuối cùng bị hại là ai? Còn không phải anh sao, khỏi cần phải nói, đêm nay lại phải tiêu hao một phen công phu dỗ dành vợ rồi.
Tùy Thịnh còn muốn lắm mồm thêm hai câu, nào biết Nhị Bảo lại muốn chạy tới, trong miệng còn kêu: “Muốn nâng lên cao! Nâng lên cao!”
…… Tổ tông lại tới hại anh.
Tùy Thịnh chẳng dám nói gì nữa, giày cũng chưa đổi xong đã vội vàng xông ra ngoài.
Anh ta sợ hai cục cưng này lắm rồi, theo chân chơi cùng hai bọn chúng thật sự là vừa vui sướng vừa thống khổ.
Đại Bảo Nhị Bảo đều vọt lại đây, vốn dĩ định kêu nâng lên cao nhưng nhìn thấy ba ba nhà mình thì đành xám xịt xoay người bỏ đi, nhịp bước đồng đều, phản ứng nhanh chóng giống hệt nhau.
Buổi tối tắm rửa cho Đại Bảo Nhị Bảo xong, hai vợ chồng trở lại phòng ngủ. Giang Cảnh Xuyên rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Tô Yên rất suy sút.
Anh thở dài một hơi, khi Tô Yên sắp xếp lại tủ mỹ phẩm của mình đến lần thứ ba, anh bước tới, từ sau lưng ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Vợ à, đừng không vui.”
Tô Yên không nói câu nào, cô tiếp tục sửa sang lại son môi của mình.
“Trò chuyện với anh nhé.” Đầu Giang Cảnh Xuyên đặt trên đầu cô, giọng điệu vậy mà lại có một tia khẩn cầu.
Tô Yên ừm một tiếng, trong tay còn đang đùa nghịch cây son mới, mí mắt rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Không phải anh nói muốn con gái sao? Bây giờ không muốn à?”
Quả nhiên là bởi vì việc này, Giang Cảnh Xuyên đã quyết định, ngày mai sẽ đi tẩn cho Tùy Thịnh một trận.
“Không phải anh không muốn.” Giang Cảnh Xuyên kiên nhẫn mà chậm rãi nói: “Anh cho rằng chúng ta có hai đứa nhỏ là đã đủ rồi, trước kia anh vẫn luôn cảm thấy sinh con chỉ hơi đau một chút, lúc em mang thai Đại Bảo Nhị Bảo vất vả biết bao chứ? Lúc nôn nghén không ăn được gì, ngày nào cũng nôn khan đến khóc. Khi đó anh cũng đã hối hận. Trước khi em sinh, ngày nào cũng không ngủ được vì bụng quá nặng, chân cũng vừa sưng lại vừa chuột rút, lúc sau càng không phải nói, lúc sinh con xong em tỉnh lại cử động một chút là đau đến không chịu được. Vợ, so với con gái, anh càng không muốn em vất vả khó chịu như thế.”
Tô Yên nghe Giang Cảnh Xuyên nói những lời trước kia anh chưa từng nói, mũi cô chua xót, hốc mắt suýt chút nữa thì đỏ.
Trước kia cho dù anh nói lời âu yếm thế nào, ngoài mặt cô vẫn luôn xúc động, lúc này anh chỉ nói đau lòng cô, cô đã cảm thấy cái gì cũng đều đáng giá.
“Nhưng mà, Đại Bảo Nhị Bảo rất dễ thương, mỗi lần nhìn thấy bọn chúng em đều cảm thấy đau đớn và vất vả đều là đáng giá.”
Anh biết không? Trước nay cô vẫn luôn sợ già. Từ thời cổ đại, mỗi lần soi gương cũng đều lo lắng. Cô biết lấy sắc thờ người sẽ không lâu dài, cô vẫn luôn biết nhưng cô vẫn cứ sợ, chờ đến khi tóc bạc trắng không còn dung nhan, người khác có còn trước sau như một kiên nhẫn với cô hay không, cho nên cô rất sợ già. Thế nhưng, cho đến khi sinh con, cô lại không sợ nữa, bởi vì cô biết, cô già đi một tuổi, con của cô sẽ lớn lên một tuổi.
Giang Cảnh Xuyên biết Tô Yên muốn có một đứa con gái đến nhường nào, mỗi lần nhìn thấy người khác khoe trang phục mẹ con trên Weibo cô đều nói rất hâm mộ, mỗi lần đi ra ngoài dạo phố, nhìn thấy quần áo bé gái nhỏ dễ thương cô đều không nhích được chân, sau đó dùng ánh mắt trông mong nhìn anh.
“Để anh suy xét một chút được không?” Giang Cảnh Xuyên lựa chọn đầu hàng trước.
Mặc dù Tô Yên không quá hài lòng với câu trả lời của anh nhưng còn tốt hơn nhiều so với ngay từ đầu đã từ chối như chém đinh chặt sắt, như vậy là đủ rồi.
Chờ đến khi Tô Yên một lần nữa vui vẻ đi pha sữa bò, Giang Cảnh Xuyên đi vào phòng Đại Bảo Nhị Bảo, nhìn thấy này hai thằng nhãi này ngủ đến cực kỳ ngon lành. Tư thế ngủ của Nhị Bảo tương đối phóng khoáng, cái chăn đang đắp trên bụng bị cậu nhóc một chân đá văng ra, Giang Cảnh Xuyên bất đắc dĩ dém chăn lại cho cậu.
Giang Cảnh Xuyên xoa xoa Đại Bảo, lại xoa xoa Nhị Bảo, trong giọng nói tràn đầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đều tại các con hết.”
Anh cũng muốn tiểu công chúa mà!
Nào ngờ một lúc tới liền hai kẻ thù, ngẫm lại cảm thấy tâm thật chua xót _(:3” ∠)_
Đang lúc tràn đầy các loại cảm xúc trong lòng, Đại Bảo Nhị Bảo mỗi đứa thả một cái rắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...