Tô Yên vui vẻ rạo rực cài hoa vào bên tai tự sướng vài tấm, sau đó lại chia ra đăng lên vòng bạn bè và Weibo. Xong xuôi cô mới phát hiện hoa này là con trai nhà mình hái mà chưa được người ta cho phép, hơn nữa, nghe nói giống hoa này cực kỳ quý báu. Giang Cảnh Xuyên cực kỳ đau đầu, giống hoa này còn quý hơn anh nghĩ, có lẽ phải tốn khá nhiều công sức mới có thể tìm được rồi trả cho bạn mình.
Mặc dù cậu ấy sẽ không chỉ vì một chậu hoa mà so đo với anh nhưng anh cũng không thể bình thường như không xảy ra chuyện gì được, nên trả thì nhất định phải trả, nên xin lỗi cũng nhất định phải xin lỗi.
Tô Yên nhìn Đại Bảo Nhị Bảo đã sớm quên vụ này, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Chỉ cần hai đứa nhóc này lớn thêm một chút thì đã dạy dỗ bọn chúng thật tốt rồi nhưng hiện tại bọn nhóc nhỏ như vậy, nói câu hơi dài là bọn chúng nghe không hiểu, nên dạy dỗ thế nào mới được đây?
Thật sự làm người ta đau đầu quá.
Mặc kệ thế nào, bữa cơm này vẫn phải ăn. Tô Yên cũng không lo lắng Giang Cảnh Xuyên sẽ phát giận với Đại Bảo Nhị Bảo trước mặt người ngoài, cho nên cơm chiều vẫn vô cùng hài hòa vui vẻ.
Bơi lội đúng là thật hao phí thể lực, Tần Huyên vừa mới ăn xong cơm chiều liền la hét muốn đi ngủ. Tô Yên thấy cô ấy thật sự rất mệt nên cũng không miễn cưỡng, còn mình thì đi theo Giang Cảnh Xuyên mang Đại Bảo và Nhị Bảo trở về phòng.
Vừa về đến phòng, Tô Yên liền cảm giác rõ ràng khí áp xung quanh Giang Cảnh Xuyên hạ thấp xuống không ít.
Anh kéo hai đứa nhỏ đi, Đại Bảo có chút không hài lòng với hành động của anh, thế nhưng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thần sắc Giang Cảnh Xuyên, cậu nhóc cũng có thể phân tích ra ba mình đang tức giận, cho nên không dám nói gì.
Nhưng thật ra Nhị Bảo không biết nhìn ánh mắt người khác như Đại Bảo, cậu nhóc không ngừng kêu mẹ. Tô Yên đưa mắt ra hiệu cho Nhị Bảo đến nỗi mí mắt cũng sắp run rẩy nhưng cậu nhóc vẫn không get được ý của cô.
Tô Yên biết tâm trạng Giang Cảnh Xuyên không tốt, đương nhiên không phải là bởi vì phải đền người khác một chậu hoa, mà là anh rất gai mắt với loại hành vi này của hai đứa con trai. Mặc dù anh biết hai đứa đều rất nhỏ nhưng trong tam quan của Giang Cảnh Xuyên, anh chán ghét tất cả những người gây rắc rối cho người khác, bao gồm cả con mình. Sở dĩ lúc trước vẫn không phát giận là bởi vì anh vẫn luôn khắc chế, có lẽ trong lòng anh vẫn không ngừng thuyết phục mình rằng hai đứa bé còn rất nhỏ, không biết một cái gì.
Vào lúc như vậy, Giang Cảnh Xuyên vẫn có thể khống chế tâm trạng và đề-xi-ben của mình, anh trầm giọng nói: “Giang Nhất Trạch, yên lặng chút đi.”
Nhị Bảo mơ hồ biết đây là tên của mình, ngẩng đầu vừa thấy dáng vẻ này của ba mình thì mếu máo. Lúc này Đại Bảo đành thể hiện một mặt làm anh trai của mình, cậu nhóc kéo Nhị Bảo, tức khắc Nhị Bảo cũng không dám rầm rì.
“Ba biết lúc này nói quá nhiều về phép lịch sự cơ bản ở nhà người khác thì các con cũng nghe không hiểu. Nhưng không sao cả, ba có thể nói rõ cho các con, một năm sau hoặc là hai năm sau, các con thử lại lần nữa xem, ba sẽ dạy cho hai đứa đến khi hiểu lễ phép mới thôi. Ba sẽ không bởi vì hai đứa còn nhỏ không hiểu chuyện mà không trừng phạt, đây là chuyện không thể nào.” Giang Cảnh Xuyên kéo Đại Bảo và Nhị Bảo qua, để cho bọn chúng đứng đưa lưng về phía tường.
“Trừ khi ba cho các con di chuyển, nếu không thì cứ đứng như thế đi.” Vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên thậm chí còn có chút chút ác nghiệt.
Nếu chỉ là một người đứng xem, Tô Yên có thể lý giải được hành vi này của Giang Cảnh Xuyên nhưng lúc này cô không phải người đứng xem, cô là một người mẹ, nhìn người khác đối xử với con mình như vậy trong lòng vẫn rất không thoải mái, cô nhịn không được mở miệng nói: “Bọn chúng còn nhỏ, sau này có thể dạy dỗ tốt mà, không cần làm quá lên như vậy chứ.”
“Em cảm thấy anh làm vậy là quá mức sao?” Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên: “Vợ à, em thử nghĩ một chút xem, nếu có khách tới nhà của chúng ta, con cậu ta làm hỏng món đồ em yêu thích nhất, thì em sẽ nghĩ như thế nào? Làm ba mẹ, chúng ta không có bất cứ lý do và lập trường gì yêu cầu người khác hiểu cho mình, hiểu cho con còn nhỏ, đây không phải nghĩa vụ của người ta, em hiểu không?”
Tô Yên không lên tiếng, thật ra trong nháy mắt lời vừa thốt ra khỏi miệng cô cũng đã hối hận, Giang Cảnh Xuyên đương nhiên có lý do dạy dỗ con của anh, dưới tình huống cô biết rõ anh làm đúng mà còn nói như vậy thật sự là không nên.
“Bọn chúng còn nhỏ, cho nên anh không nói lý luận sáo rỗng. Anh chỉ là đang nói cho chúng biết anh rất tức giận, mà bọn chúng cũng nên chịu một phần trách nhiệm về chuyện mình gây ra. Anh tin tưởng, sau này bọn nhỏ chắc chắn sẽ không tùy tiện hái hoa nhà người khác nữa, dù là bây giờ bọn chúng vẫn không biết vì sao không được.”
Nói xong, Giang Cảnh Xuyên đặt bông hoa mà Đại Bảo và Nhị Bảo đã hái dưới chân bọn nhóc: “Cái này, có phải các con hái không?”
Đại Bảo và Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Bọn nhóc nhận ra ba mình đang giận, nên lúc này cũng không dám làm nũng, càng không dám khóc.
“Bởi vì các con hái hoa nhà người khác, đây là không đúng, cho nên các con phải chịu phạt đứng, chờ đến lúc nào ba nói có thể mới có thể di chuyển.”
Đại Bảo Nhị Bảo cúi đầu nhìn thoáng qua bông hoa trên mặt đất, không nói gì.
Tô Yên ngồi trên sô pha bên cạnh, không biết đang nghĩ gì. Giang Cảnh Xuyên nhìn hai cục cưng đứng ngay ngắn xong, lúc này mới đi đến trước mặt cô, khom lưng xoa đầu cô: “So với yêu các con, chúng ta có lẽ càng phải dẫn đường cho bọn chúng hơn. Vợ à, em đừng nóng giận, nếu em thật sự đau lòng thì đánh anh một cái là được.”
“Em không giận đâu.” Tô Yên kéo tay Giang Cảnh Xuyên, thấy Đại Bảo Nhị Bảo đều đưa lưng về phía bọn họ, lúc này cô mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Em chỉ đang nghĩ, có anh, về sau Đại Bảo Nhị Bảo nhất định có thể trở thành người rất tuyệt rất tuyệt.”
Giang Cảnh Xuyên nghe xong lời này trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu an ủi, vốn dĩ còn tưởng rằng vợ sẽ có ý kiến, nào ngờ lại có thể nghe cô nói như vậy.
Trong khi Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đang nhỏ giọng nói chuyện, Đại Bảo Nhị Bảo cũng bắt đầu không tiếng động giao lưu.
Nhìn đôi mắt nhỏ của bọn nhỏ liếc qua liếc lại, cứ tạm thời tin tưởng bọn chúng thật sự có thần giao cách cảm đi.
Nhị Bảo: Đại Đại, vì sao ba lại đối xử với ‘túng ta’ như vậy, tim thật là đau quá đi.
Đại Bảo:…… Hình như là chúng ta làm sai.
Nhị Bảo: Hôm nay em rất ngoan mà, làm sai cái gì chứ? Không nói rõ ràng em không chịu đâu không chịu đâu.
Đại Bảo:…… Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai?
Nhị Bảo: Nếu không thì, khóc nha?
Đại Bảo: Em trước đi.
Đương nhiên Nhị Bảo chẳng dám khóc. Trẻ con vốn rất thông minh, khi thật sự cảm thấy tủi thân sẽ lên tiếng khóc to nhưng đến khi người lớn thật sự tức giận thì trong phút chốc đã biến thành thỏ đế.
Không thể không nói, Nhị Bảo chính là máy bay chiến đấu thỏ đế _(:3” ∠)_
Lúc này cậu nhóc thật sự không dám khóc, gào thét cũng chẳng dám.
Nhìn hai thằng con đứng rất thành thật, sắc mặt Giang Cảnh Xuyên cũng tốt hơn nhiều, anh đứng dậy nói với Tô Yên: “Anh đi gọi điện xin lỗi bạn anh. Em trông bọn chúng nhé.”
Tô Yên gật đầu, đúng là phải xin lỗi, nếu không thì bọn họ lại có vẻ không biết làm người.
Rõ ràng người ta còn có ý tốt chiêu đãi bọn họ chu đáo như vậy, bây giờ mấy đứa con trai phạm phải sai lầm, mặc kệ thế nào, người lớn vẫn phải làm chuyện tiếp theo thật đàng hoàng.
Trước khi Giang Cảnh Xuyên ra khỏi cửa lại nhấn mạnh với Đại Bảo Nhị Bảo một lần nữa: “Đứng cho đàng hoàng, nếu ba quay lại mà thấy các con không thành thật, ba sẽ……”
Sẽ thế nào?
Phạt không cho bọn chúng ăn cơm? Quên đi, cho dù vợ anh không nói thì ba mẹ cũng sẽ đến đánh gãy chân anh mất thôi _(:3” ∠)_
Phạt không cho bọn chúng ngủ? Ui, quá vô nhân đạo rồi.
Phạt bọn chúng viết chữ học thuộc lòng? Ngay cả đếm còn chẳng biết, vẫn đừng cưỡng cầu.
Giang Cảnh Xuyên đen mặt, dù sao cũng nói ra miệng, nếu thật sự không tiếp tục thì có hơi mất mặt, anh chỉ có thể hung hăng mà trừng hai cục cưng một cái, sau đó đi ra ngoài.
Bọn nhỏ đều đặc biệt tinh ranh, chờ sau khi ba ra ngoài thì lập tức quay đầu vô cùng đáng thương nhìn mẹ, tủi thân gọi: “Mẹ….”
Vốn dĩ Tô Yên muốn làm lơ, thậm chí còn lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè, nào biết Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn gọi mẹ không ngừng, làm sao cô chịu nổi?
Giọng điệu của hai cục cưng càng tủi thân, càng đáng thương.
Tô Yên chỉ có thể buông di động, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Đại Bảo và Nhị Bảo, chọc chọc cái mũi Nhị Bảo, hỏi: “Các con biết sai rồi chứ?”
Đại Bảo Nhị Bảo làm sao mà biết được, chỉ có thể gật gật đầu.
Trên thực tế bọn chúng cũng ngây ngốc, không biết mình đã làm gì chọc cho ba giận.
Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua, hai đứa nhóc đã đứng gần mười phút, thẳng thắn mà nói, thật là có hơi đau lòng.
Đại Bảo Nhị Bảo liên tục rầm rì với Tô Yên: “Mẹ…… Cục cưng mệt, cục cưng mệt.”
Hai khuôn mặt tuấn tú đáng yêu tinh xảo hết sức, dùng giọng nói mềm mại mà non nớt gọi mình, Tô Yên tỏ vẻ cô không chống đỡ nổi nữa _(:3” ∠)_
Chỉ có thể khẽ cắn môi, nói với Đại Bảo và Nhị Bảo: “Các con ngồi một chút đi, chỉ được một lúc thôi nhé.”
Đại Bảo Nhị Bảo giảo hoạt cực kỳ, vừa nghe lời này, không nói hai lời đã ngồi xuống dưới.
Tô Yên nghĩ thầm, kiếp này mình không làm được nghiêm mẫu, vẫn là Giang Cảnh Xuyên rất có tố chất làm nghiêm phụ.
Hiện tại cô đã hơi cảm nhận được tâm trạng lúc trước của mẹ Giang và ý tứ trong câu nói trước đó của Giang Cảnh Xuyên.
Ở trong một gia đình như vậy, chỉ cần một thoáng bất cẩn thì con cái sẽ lệch hướng ngay, vì cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, ra khỏi cửa là có người tâng bốc.
Thật đúng là phải dạy bọn nhỏ làm người ngay từ khi còn bé, cho dù lúc này bọn nó còn chưa hiểu gì, cũng phải làm cho bọn nó biết, đã làm sai chuyện thì phải chịu trách nhiệm
Chỉ là cứ nghĩ mấy đứa con trai sau này sẽ trở thành người như Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cô lại tràn ngập chờ mong.
Thật sự mong chờ quá đi.
Chờ đến khi già rồi, có lẽ sẽ không nhớ nổi dáng vẻ khi còn trẻ của anh, cũng sẽ xuyên qua bọn nhỏ mà nhìn thấy anh ở quá khứ, đây có lẽ chính là ý người ta nói sinh con để kéo dài sinh mệnh và kết tinh của tình yêu nhỉ?
Đang lúc trong lòng Tô Yên vô cùng mềm mại thì đột nhiên nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa phòng, cô lập tức cuống quít, nôn nóng nói với Đại Bảo Nhị Bảo: “Đứng lên, đứng lên mau, ba về rồi!”
Đại Bảo Nhị Bảo vội vàng ngồi dậy đứng ngay ngắn, quá trình này cùng lắm cũng chỉ ba giây, tốc độ cực nhanh làm người ta líu lưỡi.
Khi Giang Cảnh Xuyên tiến vào thì thấy một màn này ——
Tô Yên đang ngồi trên sô pha xem điện thoại, hai kẻ thù nhỏ nhà anh đang thành thật đứng quay mặt vào tường.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Giang Cảnh Xuyên thỏa mãn cực kỳ.
Ở cái nhà này, lời anh nói vẫn có trọng lượng phết đấy chứ. \(^o^)/~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...