Lúc trước kia còn chưa làm mẹ, cô cũng xem qua một ít phim nhựa về lừa bán người, nhìn vẻ mặt của những người ba người mẹ mất con cô cũng sẽ bị xúc động nhưng còn chưa thể cảm nhận được cái cảm giác gần như chết lặng này là cái gì.
Cô còn nhớ rõ ở trên Weibo nhìn thấy một bài repost, là ba tìm con trai. Người ba kia đeo một tấm biển, người qua đường đang chụp ảnh giúp anh khuếch tán tin tức. Trên mặt người ba đầy mệt mỏi và chết lặng nhưng anh vẫn không từ bỏ tìm kiếm.
Giang Cảnh Xuyên nhẹ nhàng hôn Đại Bảo Nhị Bảo, sau đó anh kéo Tô Yên rời khỏi phòng, đi về phòng ngủ của bọn họ.
Cảm xúc của Tô Yên có chút trùng xuống, nằm ở trên giường chẳng có tâm trạng nói chuyện. Giang Cảnh Xuyên ngồi ở trên giường cũng không biết suy nghĩ cái gì, hai người im lặng một hồi lâu, anh mới mở miệng: “Anh cũng từng gặp phải, cho nên ba mẹ anh mới căng thẳng như vậy.”
Tô Yên vốn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình bừng tỉnh ngay lập tức, cô ngồi dậy, không thể tin được nhìn Giang Cảnh Xuyên: “Cái gì?!”
Giang Cảnh Xuyên cười một cái, kéo cô nằm lên đùi mình, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, anh chậm rãi nói: “Chuyện này cũng không kỳ quái, phú quý hiểm trung cầu, hoặc là cướp ngân hàng, hoặc là bắt cóc con cái nhà có tiền, trên đời này có rất nhiều người muốn phất lên sau một đêm.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Yên giả bộ mạnh mẽ trấn định hỏi.
“Khi đó anh còn nhỏ, cũng đã quên chuyện là như thế nào rồi, dù sao chờ đến lúc anh tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng vừa bẩn vừa lộn xộn, mặc kệ kêu như thế nào cũng không có ai trả lời, anh đành phải ở trong phòng đó ngây người gần một buổi tối, đến ban ngày thì được người tìm được. Lúc ấy anh còn ngất xỉu, ba mẹ anh vẫn luôn cho rằng anh không nhớ rõ, thật ra anh còn nhớ như in.”
Quả thực, một đứa trẻ hầu như sẽ không có ấn tượng gì với những chuyện xảy ra khi còn bé.
Chỉ là Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn nhớ rõ sự kiện kia, cũng vẫn luôn nhớ rõ một buổi tối kia anh không dám nhắm mắt lại, mặc dù không nhìn thấy gì, một vùng đen nhánh nhưng anh vẫn trợn tròn mắt, dựng lỗ tai nghe động tĩnh xung quanh.
Chuyện này để lại cho anh ấn tượng quá sâu, nếu nói tạo thành tổn thương thì cũng không có, chỉ là đối với chuyện kết giao với người xa lạ, anh trước sau đều bài xích.
Cho dù ngữ điệu của Giang Cảnh Xuyên thật bình đạm, vẻ mặt cũng không có gì không đúng nhưng Tô Yên vẫn đau lòng. Cô ôm eo anh, buồn buồn nói: “Thật đáng thương. Chồng của em thật đáng thương.”
Không biết vì sao, cô cảm thấy mình như cách Giang Cảnh Xuyên gần hơn một chút, bởi vì bọn họ đều đã từng chịu tổn thương, cho dù chuyện gặp phải là khác nhau.
Cô có một thời niên thiếu thật đẹp đẽ nhưng sau đó lại thật tàn khốc.
Anh cũng có một chút ký ức không đẹp, thậm chí là đáng sợ.
Tựa như…… Tựa như tuy rằng ở trong thời không khác nhau nhưng ít nhất trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của anh và cô là giống nhau.
Giang Cảnh Xuyên ngừng lại, giọng nói trầm thấp mà hòa hoãn: “Rất đáng thương sao?”
“Ừm. Sau đó thì sao? Mấy người xấu đó thế nào?”
“Không biết nhưng chắc là không tốt lắm, tất cả mọi người đều giấu anh xử lý chuyện này.”
Tô Yên ừm một tiếng, cô không biết nên nói cái gì, đúng là bởi vì cô cũng từng có ký ức tàn khốc, cho nên biết lúc này cho dù an ủi cái gì cũng đều là vô nghĩa, đều là không thích hợp.
“Không chỉ anh, mỗi người sinh ra ở gia đình như vậy đều đối mặt với nguy hiểm như thế, em vĩnh viễn không biết khi nào loại chuyện này sẽ phát sinh ở trên người mình. Tuy rằng nói như vậy thật thiếu đòn nhưng mỗi khi gặp được loại chuyện này, anh luôn hy vọng mình là một người bình thường.” Giang Cảnh Xuyên nhè nhẹ nói.
“Làm một người ba, thật ra anh không có cách nào đảm bảo bọn nhỏ về sau nhất định sẽ khỏe mạnh, thông minh và tiền đồ tươi sáng. Không có cách nào đảm bảo, nhưng chuyện anh có thể đảm bảo chính là, những khủng hoảng mà anh từng gặp phải tuyệt đối sẽ không để bọn nhỏ phải cảm nhận được.”
Lúc Giang Cảnh Xuyên nói lời này, ngữ điệu và biểu cảm đều vô cùng nghiêm túc kiên định.
Là như vậy, làm một người ba, vào lúc anh còn có thể cử động, nhất định sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ con mình không phải chịu thương tổn.
Đây là trách nhiệm, cũng là sứ mệnh.
Tô Yên nghe được anh nói như vậy, mũi cô chua xót, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống: “Các con nhất định sẽ tốt thôi, anh yên tâm đi.”
Cô cũng sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ con mình, đây cũng là trách nhiệm của cô.
Mặt khác ở trong phòng cho khách, mẹ Giang vừa mới tắm rửa xong đi ra, bà do dự mà mở miệng hỏi: “Tiểu Xuyên chắc là không nhớ rõ chuyện kia nhỉ? Đúng không? Nó cũng không đề cập đến.”
Ba Giang buông di động, ông nhéo nhéo giữa mày, lắc đầu nói: “Chắc là không nhớ rõ, khi đó nó còn nhỏ như vậy, căn bản không phải tuổi ghi nhớ.”
Năm đó vì không để cho Giang Cảnh Xuyên lưu lại bóng ma, ba Giang còn cố ý bỏ ra kỳ nghỉ nửa tháng, cùng mẹ Giang và Giang Cảnh Xuyên đi ra ngoài du lịch một chuyến, cũng cấm người khác nhắc tới chuyện này, dần dà, ngay cả ba Giang mẹ Giang cũng sắp quên mất. Đột nhiên lại xảy ra chuyện này, ký ức sợ hãi thống khổ năm đó bỗng chốc ùa về, cũng chẳng thông báo bên này một tiếng đã vội vội vàng vàng chạy tới.
“Không nhớ rõ là tốt, anh không biết đâu, mỗi lần em nhớ tới chuyện này, trái tim lại quặn đau, thật muốn liều mạng với những kẻ cặn bã kia, tại sao mấy người kia lại không chết hết đi!”
Trước đó mẹ Giang chưa từng hối hận khi gả cho ba Giang, cho dù là sau khi hết hôn gặp phải rất nhiều người gây khó dễ cũng không có nhưng lúc xảy ra chuyện kia, trong lòng bà thật sự hận muốn chết. Vì sao mà chuyện này lại cố tình xảy ra trên người con trai bà, khi đó bà cũng nghĩ kỹ rồi, nếu con trai mình đã xảy ra chuyện, bà cũng không sống nữa, tiếp tục tồn tại thì đều là hối hận và tra tấn.
“Em nói nhỏ chút, đừng để người khác nghe được, việc này không cần nhắc lại, Đại Bảo Nhị Bảo phải trông nom cẩn thận hơn trước.”
Thật ra mặc kệ là Tô Yên hay là Giang Cảnh Xuyên, bình thường cũng chưa từng mang Đại Bảo Nhị Bảo ra ngoài. Tô Yên thích đăng Weibo và vòng bạn bè như vậy nhưng cũng không đăng bài về các con, chỉ sợ bị người khác theo dõi.
Lúc Giang gia bởi vì chuyện này mà mây đen bao phủ, bên này tình huống của Tùy Thịnh và Tần Huyên cũng chẳng tốt hơn.
Bởi vì khi Tần Huyên đi toilet đụng phải Lý Kiếm, hai người lại lôi kéo một phen ở quán bar. Ở những nơi như quán bar này, người khác cũng chỉ cho rằng là mâu thuẫn nhỏ của cặp đôi, căn bản lười bận tâm.
“Anh buông tôi ra!” Sau khi biết nhiều chuyện như vậy, Tần Huyên nhìn thấy người này cũng không tràn ngập yêu thích nữa, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với hắn ta.
Lý Kiếm sao có thể buông cô ấy ra chứ, hiện tại toàn bộ hy vọng của hắn ta đều đặt trên người cô ấy, tình hình Lý gia thật ra còn gay go hơn người ngoài nghĩ, gần như đã đến lúc cùng đường bí lối, nếu như vẫn không tìm được đầu tư, kết cục Lý gia cũng là tuyên bố phá sản. Lý Kiếm từ nhỏ sống trong nhung lụa căn bản không chấp nhận được thay đổi như vậy, không riêng gì hắn ta, người của Lý gia cũng đều là như vậy.
Ban đầu Lý Kiếm đánh chủ ý lên Giang Tinh Tinh, bất đắc dĩ hắn không thể trêu vào Chu Tùy. Được người trong nhà nhắc nhở hắn mới nhớ tới, bên phía Giang phu nhân cũng có em gái, hơn nữa bản thân Giang phu nhân cũng không phải hào môn, em gái nhà cô chắc là dễ dàng thu phục hơn, lúc này hắn ta mới chú ý tới Tần Huyên. Hắn ta rất hài lòng với Tần Huyên, không riêng gì có một chỗ dựa như Giang gia, bản thân Tần Huyên cũng rất không tồi, tuổi trẻ lại xinh đẹp, tuyệt hơn người vợ sắp 30 của hắn nhiều.
Vốn dĩ chuyện sắp thành, chỉ chờ vợ hắn ký tên ly hôn, nào biết lúc này thế mà lại bị người nhà Tần Huyên phát hiện. Lý Kiếm tức giận muốn chết, còn không phải cậy vào thông gia với Giang gia sao? Nếu không có Giang gia, Tần Huyên ngay cả tư cách làm tình nhân cho hắn ta cũng chẳng có.
Lý Kiếm lôi kéo tay Tần Huyên, một tay cố gắng ôm cô ấy: “Huyên Huyên, anh gọi điện thoại tại sao em không nhận? Anh tìm em đến sắp điên rồi, em đi đâu vậy?”
Rõ ràng hắn ta vẫn là dáng vẻ trước kia, đẹp trai cao ráo, giọng cũng thật dịu dàng có từ tính, nhưng hiện tại Tần Huyên chỉ cảm thấy người này thật ghê tởm, không hề có mặt đỏ tim đập như lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta.
Tần Huyên giãy giụa: “Anh đừng hòng lừa gạt tôi nữa! Tôi biết hết rồi!”
Nghe được lời này, trong lòng Lý Kiếm lộp bộp, hắn ta vội vàng túm cô ấy đi tới một nơi yên tĩnh hơn, ấn cô ấy lên trên tường, kiên nhẫn mà dịu dàng nói: “Anh đảm bảo với em, trong vòng hai tháng nhất định sẽ ly hôn, anh đã nói xong với cô ta rồi. Huyên Huyên, anh đã yêu em, em tin tưởng anh được không?”
Nếu là mấy ngày trước Tần Huyên khả năng cao sẽ nhất thời ấm đầu mà tin tưởng nhưng hiện tại sự thật đã bày ra trước mắt cô ấy, cô ấy thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân mình đây là chân ái.
“Tôi không tin, anh cho rằng tôi không biết ư? Anh ly hôn với vợ anh là có nguyên nhân khác! Tôi biết hết rồi! Lý Kiếm, anh đừng tìm tôi nữa!”
Cô ấy nghe lời này của Lý Kiếm, nội tâm sớm đã không còn cảm giác lúc trước, lột xuống tấm giấy che giấu cảm xúc, cô ấy càng cảm thấy như bị ăn một cái tát, trên mặt nóng rát, vừa đau vừa ấm ức.
Chị họ nói đúng, lúc biết hắn ta đã có vợ cô ấy nên không hề do dự cắt đứt, hiện tại đã đến tình trạng này, cô ấy không thể lại đi sai nữa.
Cho dù vợ chồng hắn ta có đi đến cuối cùng hay không thì cô ấy cũng không thể tiếp tục được nữa.
Không có bất cứ kẻ nào có thể nhân danh tình yêu mà làm chuyện tổn thương người khác, đây không phải yêu, đây là kinh tởm.
Hiện tại Lý Kiếm thật vất vả mới đặt chân vào con đường này của Tần Huyên, cho nên cho dù như thế nào cũng không thể buông tay. Hắn ta nhịn xuống cơn giận trong lòng, tiếp tục kiên nhẫn nói: “Huyên Huyên, em không thể không cho anh cơ hội giải thích đã trực tiếp phán anh tử hình như vậy được, người khác nói em tin, anh nói em liền không tin sao?”
“Tôi không muốn nghe! Anh buông tôi ra!” Tần Huyên giãy giụa, thế nhưng về mặt sức lực phụ nữ vốn đã thiệt thòi, hơn nữa Lý Kiếm cao to, Tần Huyên căn bản tránh không thoát.
Ngay lúc cô ấy đang gấp đến đỏ bừng mặt thì một giọng nói lười biếng vang lên ——
“Ôi chao, ai đây nhỉ?”
Cô ấy và Lý Kiếm đồng thời nhìn qua, Tùy Thịnh đang đứng cách đó không xa, cười như không cười nhìn bọn họ, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.
Đương nhiên Lý Kiếm biết Tùy Thịnh, theo bản năng liền buông Tần Huyên ra, vừa mới chuẩn bị chào hỏi với Tùy Thịnh thì thấy Tần Huyên vừa thoát khỏi trói buộc đã vội vàng chạy ra sau lưng Tùy Thịnh.
…… Đây là? Lý Kiếm choáng váng.
Chỉ là choáng váng thì choáng váng, lúc này vẫn phải chào hỏi, hắn ta đi qua, nhìn Tùy Thịnh cười nói: “Tùy tổng, khéo quá.”
Tùy Thịnh bóp tắt tàn thuốc, vẫy tay với Lý Kiếm: “Cũng không khéo.”
Tần Huyên kéo góc áo Tùy Thịnh, nhỏ giọng nói: “Anh giúp giúp tôi……” Giọng nói có chút vội vàng.
Tùy Thịnh bất đắc dĩ, bây giờ mới biết sợ, sớm không làm gì đi?
Tần Huyên đúng là sợ hãi, bây giờ cô ấy mới biết được đoạn quan hệ giữa cô ấy và Lý Kiếm này không phải cô ấy muốn cắt đứt là có thể cắt đứt. Nếu Lý Kiếm vẫn luôn dây dưa với cô ấy thì cô ấy nên làm cái gì bây giờ? Cô ấy không muốn chứng thực cái danh kẻ thứ ba này, chỉ hy vọng nhanh chóng thoát khỏi người kia.
“Giúp thế nào?” Tùy Thịnh cũng nghiêng đầu hỏi.
Tần Huyên còn chưa trả lời, Lý Kiếm đã tiến lên. Hắn ta biết Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên là bạn tốt, lần này với hắn ta mà nói là một cơ hội: “Tùy tổng, giới thiệu với anh một chút, đây là……” Bạn gái tôi.
Bản thân Tùy Thịnh chính là nhân tinh, liếc mắt một cái đã nhìn ra mục đích của Lý Kiếm. Nếu Lý Kiếm nói ra, Tần Huyên sẽ có chút bị động, chỉ cần về sau Lý Kiếm mặt dày mày dạn nói có quan hệ với Tần Huyên, cuối cùng người chịu đả kích vẫn là cô ấy. Tần Huyên còn nhỏ như vậy, chút sai lầm như vậy cũng không nên cứ dính trên người cô ấy.
Tùy Thịnh vội vàng kéo Tần Huyên lại trước khi Lý Kiếm nói ra câu kia, tay đặt trên vai cô ấy, tư thế mười phần thân mật.
Lý Kiếm bỗng chốc ngơ ngẩn, có chút không thể tin được hai mắt của mình.
“Em vừa đi đâu vậy? Anh tìm chẳng thấy, đi thôi, trở về ngủ.”
Lời này có chút ái muội, Lý Kiếm còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng mà cho dù giờ phút này có bao nhiêu choáng váng, sau khi phản ứng lại có bao nhiêu tức giận, hắn ta chẳng thể nói cái gì, cũng chẳng dám nói cái gì.
Nếu Tần Huyên thật sự có quan hệ gì với Tùy Thịnh, nếu hắn ta biểu hiện thái độ của mình, Tùy Thịnh sẽ làm thế nào đây?
Trước kia hắn ta không dám đánh chủ ý lên người Giang Tinh Tinh, là vì không dám chọc Chu Tùy.
Hắn ta không thể trêu vào Chu Tùy, càng thêm không thể trêu vào Tùy Thịnh, nếu Tùy Thịnh quyết tâm nói Tần Huyên là bạn gái của anh ta, hắn ta cũng không dám tranh cái gì.
Tùy Thịnh nhìn về phía Lý Kiếm, có chút khinh thường, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Chúng tôi đi trước.” Anh ta dừng một chút, lại cười nói: “Đúng rồi, quán bar có cổ phần của tôi, nếu Lý tiên sinh không ngại thì lát nữa cứ trực tiếp báo tên tôi, sổ sách ghi lại ở chỗ này của tôi là được rồi, tôi thấy anh quen biết Tiểu Huyên nhà chúng tôi, là bạn bè sao?”
Lý Kiếm nào dám nói cái gì, chỉ có thể cứng nhắc gật đầu.
“Đi trước một bước.”
Tùy Thịnh kéo Tần Huyên đi rồi, chỉ còn lại Lý Kiếm đứng tại chỗ.
Tùy Thịnh mang theo Tần Huyên đi dạo một vòng bờ sông, lại đi quán nướng gần đấy mua không ít que nướng, hai người mang theo đồ uống ướp lạnh, ngồi ở ghế đá bờ sông ăn nướng BBQ.
Trong lúc này Tần Huyên liên tiếp nhìn về phía Tùy Thịnh, rõ ràng còn chưa biết nhau được mấy giờ nhưng lại không biết vì cái gì, cô ấy có một sự tín nhiệm không thể giải thích được với người này.
Tùy Thịnh đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt cô ấy, liền nói: “Lý Kiếm không dám lại đến phiền cô nữa đâu, chuyện vừa rồi cũng là đột nhiên, cô đừng lo lắng, Lý Kiếm sẽ không dám nói việc này ra.”
Tần Huyên gật đầu, giọng cũng nhỏ hơn rất nhiều: “Cảm ơn anh nha. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm.”
Tùy Thịnh lại đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tần Huyên: “Em gái nhỏ, tôi thấy cô là em gái Tô Yên nên mới giúp cô, cô không cần nghĩ quá nhiều.”
Vẻ mặt Tần Huyên ngẩn ra, nói thầm: “Tôi có nghĩ gì đâu……”
Tuy rằng đúng là cô ấy cho rằng vừa rồi Tùy Thịnh thật sự rất đẹp trai nhưng cô ấy cũng sẽ không vì chuyện này mà thích anh ta.
“Không nghĩ là tốt nhất.”
Tùy Thịnh nhìn khuôn mặt trẻ tuổi non nớt của Tần Huyên, không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười, cô gái trước mắt này căn bản không hiểu cái gì là tình yêu.
Cô ấy và Lý Kiếm kia vốn chỉ đang làm ầm ĩ, làm gì có một chút xíu ước số tình yêu tồn tại chứ.
Tình yêu chân chính là gì?
Tuyệt đối không phải vẻ mặt thấy Lý Kiếm là tránh như rắn rết vừa rồi của cô ấy.
Tức khắc Tùy Thịnh liền cảm thấy Giang Cảnh Xuyên chỉ lo lắng dư thừa. Đừng nói là đối với Lý Kiếm rễ tình đâm sâu, tình cảm của em gái này còn chưa nảy mầm có được không, đơn thuần là bản thân cô ấy suy nghĩ nhiều rồi cho rằng đó là tình yêu.
Một cô gái như vậy thích Lý Kiếm, cũng có khả năng thích anh ta. Không phải Tùy Thịnh tự luyến, mà ánh mắt Tần Huyên nhìn anh ta có chút khác biệt. Nếu là cô gái khác, anh ta cũng lười nói mấy lời đắc tội người ta này nhưng đây là em gái Tô Yên, anh ta phải phủi sạch quan hệ, bằng không đến lúc đó lại bị Giang Cảnh Xuyên đánh cho.
Những cô gái ở độ tuổi này rất dễ dàng thích một người, có lẽ là bởi vì ngày mưa đối phương chở cô ấy đoạn đường, có lẽ là bởi vì vào lúc cô nôn nóng cấp bách đã giúp cô ấy một tay.
Đương nhiên không thể trách cô ấy, trước khi chưa gặp được tình yêu chân chính, mỗi người đều cho rằng thiện cảm không giải thích được cùng với một chút cảm nắng lướt qua chính là tình yêu.
Mặc kệ nói như thế nào, trước mắt Tùy Thịnh còn không muốn làm hại một cô gái nhỏ, càng không muốn nhìn thấy một cô gái nhỏ thích anh ta.
Hừm, nói một câu phũ phàng thì đây là chuyện rất phiền.
“Tần Huyên, không nên thích tôi.” Vẻ mặt Tùy Thịnh phá lệ nghiêm túc: “Tôi sẽ không thích cô.”
“Ai nói thích anh?!” Tần Huyên cũng có chút tức giận, đứng dậy trừng mắt nhìn Tùy Thịnh.
Cô ấy thấy Tùy Thịnh gần gũi hơn rất nhiều, cũng thật sự cảm thấy anh ta đẹp trai nhưng căn bản không nghĩ đến chuyện kia được chưa?
“Tần Huyên, có lẽ tôi cũng chưa đến cấp bậc cặn bã như Lý Kiếm.” Tùy Thịnh hơi khom lưng, trong mắt hờ hững: “Nhưng cũng không phải người tốt gì.”
Tôi không phải người tốt, chỉ là người tốt ở trước mặt một người, nhưng người đó tuyệt đối không thể là cô, hoặc là người phụ nữ khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...