Trông anh rất có tiền nha!!

Buổi sáng ngày hôm sau Tô Yên chỉ cảm thấy cả người đau nhức không thôi, đặc biệt là bộ phận nào đó, chỉ cần hơi động một chút đã chua xót khó nhịn.
 
Giang Cảnh Xuyên đang ngồi ở mép giường cúi đầu cài nút áo, nghe thấy Tô Yên vô thức rên rỉ, anh quay đầu nhìn cô cười cười, sau đó cúi người hôn lên môi cô một cái: “Vợ, buổi sáng tốt lành.”
 
Tô Yên đẩy anh ra, kéo chăn lên thì thấy dấu vết trên người thật sự là quá nhiều, cũng may là không có cảm giác dính nhớp. Coi như Giang Cảnh Xuyên còn có chút lương tâm, ngày hôm qua xong việc hẳn là đã ôm cô đi tắm, khăn trải hình như cũng thay đổi. Nếu cô phát hiện không tắm rửa hoặc là ga giường vẫn dơ, như vậy kiểu gì cũng muốn nổi giận đùng đùng.
 
“Bồn tắm đầy nước rồi, anh còn đổ thêm chút tinh dầu, có muốn ngâm nước tắm một lúc không?” Sinh hoạt trên giường của hai người vẫn luôn rất hài hòa, chẳng qua đêm qua mới coi như là chân chính vui sướng tràn trề, Tô Yên sau khi uống rượu bạo dạn hơn bình thường một ít, làm cho người ta thèm muốn không thôi.
 
“Ừm, anh ôm em qua đi.” Tô Yên vươn cánh tay, Giang Cảnh Xuyên ôm cô kiểu công chúa đi vào phòng tắm.
 
Nếu là trước kia chưa sinh con, Tô Yên khẳng định là tiếp tục ngủ nhưng hiện tại Đại Bảo Nhị Bảo không thể rời khỏi cô, cho nên cô ngâm mình một lát chờ thân thể thoải mái một chút rồi lại đi chơi cùng hai đứa nhỏ.
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn dấu vết trên người Tô Yên, nhất thời cũng có chút chột dạ, bèn không vội vã đi làm, anh thành thật ngồi bên cạnh bồn tắm giúp cô mát xa.
 
“Hôm qua em uống nhiều lắm phải không? Chuyện sau đó em chẳng ấn tượng chút nào.” Trước đó Tô Yên chưa từng say rượu, lúc này ký ức cuối cùng lưu lại trong đầu chính là Giang Cảnh Xuyên qua đón cô, chuyện phía sau trên cơ bản nghĩ không ra.
 
Mặc dù giờ phút này vẫn có chút đau nửa đầu nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác uống rượu thật sự rất thích.
 
Lúc ấy không khí thật tuyệt, hơn nữa lại trò chuyện với mấy người bạn rất vui vẻ, đây là một trải nghiệm trước đây cô chưa từng có.
 
Giang Cảnh Xuyên nhớ tới từng cử động và lời nói của cô đêm qua, hầu kết lại chuyển động một chút. Hên là tối qua anh cũng mệt, lúc này tiểu nhị còn đang nghỉ ngơi, bằng không nếu lúc này anh nổi lên phản ứng, chính anh cũng sẽ cảm thấy mình là biến thái.
 
“Nếu về sau em muốn uống, anh uống với em.”
 
Tô Yên nghe xong những lời này của Giang Cảnh Xuyên quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Người mà từ trước đến nay ngay cả rượu Cocktail cũng không cho cô chạm vào một chút, vậy mà lúc này lại chủ động nói về sau sẽ uống rượu với cô, Tô Yên có hơi không thể tin được hỏi: “Anh uống với em á?”
 
“Ừ.”
 
Trước kia chưa từng phát hiện sau khi say rượu cô lại trêu người đến thế, sớm biết như vậy, ngày nào anh cũng phải uống với cô mới đúng!
 
Cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều đêm tuyệt vời, Giang Cảnh Xuyên hối hận không thôi.
 
“Nhất định là hôm qua em đã làm ra chuyện gì kỳ quái đúng không?” Nếu không Giang Cảnh Xuyên sẽ chẳng như vậy. Chẳng lẽ cô cũng biểu diễn như trên TV, ra sức làm trò cười cho thiên hạ chọc anh vui vẻ ư?
 
“Không có, em rất ngoan mà.” Cực kỳ cực kỳ ngoan, ngoan đến thấu tình đạt lý.
 
“Thật sao? Em không tin anh lắm.”

 
“Anh cảm thấy ngày hôm qua em đặc biệt vui vẻ, nếu thỉnh thoảng uống rượu một lần khiến em vui vẻ thì anh nguyện ý uống cùng em. Uống rượu với người khác có hơi nguy hiểm, em biết không?” Giang Cảnh Xuyên nghiêm trang nói, bộ dáng phá lệ nghiêm túc, Tô Yên nhìn còn tưởng rằng chuyện đúng là như vậy đấy.
 
Cô ôm mặt nói: “Vâng, hôm qua em rất vui. Những người khác chắc cũng đều an toàn về nhà chứ?”
 
“Ừ, chồng Vạn Dập rất có trách nhiệm, đưa mọi người về nhà an toàn.”
 
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
 
Tô Yên ngâm mình một lát rồi đứng dậy tắm rửa. Chuẩn bị rửa mặt, nhìn sắc mặt mình trong gương ửng hồng, cô nhịn không được cảm khái một tiếng, rõ ràng thân thể rất mệt nhưng thoạt nhìn sắc mặt lại tốt như vậy, thật sự là không khoa học.
 
“Tối hôm qua không tắm rửa chơi đùa với Đại Bảo Nhị Bảo, nhớ chết đi được.” Tô Yên thay quần áo xong, cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng rồi vội vàng xuống lầu, Giang Cảnh Xuyên đi theo sau cô phỉ nhổ: “Bọn chúng cũng chẳng nhớ em đâu. Không phải anh nói, hai thằng nhóc này nghịch ngợm quá, anh quyết định phải phát tiền thưởng cho các dì, bọn họ thật sự là quá vất vả.”
 
Trước kia Giang Cảnh Xuyên không cho rằng trông con là chuyện quá mức vất vả, vẫn cứ nghĩ không phải trẻ con chỉ có ăn lại ngủ, ngủ rồi lại ăn sao. Nhưng hôm qua chơi cùng hai thằng con cả ngày, Giang Cảnh Xuyên tức khắc cảm thấy về sau phải cho các dì thêm cơm, không, thêm tiền thưởng.
 
“Giờ anh mới biết trông con rất vất vả à?” Tô Yên liếc mắt nhìn anh: “Sinh con vất vả, trông con còn vất vả hơn. Em đây cũng coi như khá tốt, nếu buổi tối không cần tự mình trông thì ban ngày em cũng sẽ chơi với chúng, thỉnh thoảng cảm thấy mệt chết đi được. Giang tiên sinh, nếu nói như vậy, có phải anh nên cho em một chút phúc lợi không nhỉ?”
 
Dù sao cũng là đứa trẻ mình mang thai mười tháng sinh ra, cho dù có các dì và đám người làm giúp đỡ trông nom nhưng rất nhiều lần cô vẫn muốn tự mình làm. Sau khi sinh con, Tô Yên liền cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ là cũng bởi vì như vậy mà sinh hoạt hằng ngày trở nên rất là phong phú.
 
Giang Cảnh Xuyên vuốt tay: “Vẫn là câu nói kia, thẻ phụ của anh đều ở chỗ em, em muốn mua cái gì thì mua cái đó, còn phúc lợi à, buổi tối anh ra sức vận động thì tính sao?”
 
“Anh xéo đi.” Tô Yên trừng anh một cái, lại cảnh cáo nói: “Ở bên ngoài phòng ngủ không được nói mấy lời này, bị người khác nghe thấy em chết cho anh xem.”
 
…… Trên thực tế, hôm qua ở phòng tắm cũng nói rất nhiều rất nhiều lời như vậy :)
 
Giang Cảnh Xuyên vẫn là không định nói cho Tô Yên, hồi ức tốt đẹp như vậy anh không muốn chia cho cô đâu.
 
Hai người xuống lầu đi vào phòng ăn, Đại Bảo Nhị Bảo đều đã ăn sáng xong nhưng dì Vương cho bọn nhóc ngồi đấy, coi như ăn sáng cùng ba mẹ. Đại Bảo còn ngoan, cúi đầu chơi món đồ chơi trong tay, còn Nhị Bảo thì hăng hái nhìn chằm chằm trứng chần nước sôi được cắt rất đẹp trong đĩa của Tô Yên, nước miếng cũng chảy ra.
 
Nhị Bảo vươn móng vuốt béo mập của mình, gấp đến mức hận không thể nhảy ra khỏi ghế: “Cục cưng ăn, cục cưng ăn!”
 
Vừa rồi cục cưng ăn chưa no đâu _(:3” ∠)_
 
Tô Yên vẫn luôn cưng chiều con trong những chuyện khác, giờ phút này đối mặt với Nhị Bảo đang khàn cả giọng đòi hỏi, cô trực tiếp làm bộ như không nghe được, tiếp tục như không có việc gì ăn bữa sáng của mình.
 
Mẹ Giang đã nhiều lần dặn dò cô chuyện này, dạ dày cục cưng không lớn, ăn nhiều một lúc là không tốt.

 
Nhị Bảo thấy mẹ không để ý tới mình, quay đầu nhìn về phía ba, cân nhắc một chút, giọng điệu hạ thấp xuống rất nhiều, mếu máo nói: “Ba, cục cưng ăn, cục cưng ăn!”
 
Ngặt nỗi so với Tô Yên nghiêm khắc thiết diện vô tư, Giang Cảnh Xuyên càng đáng ghét hơn. Anh phết mứt trái cây lên miếng bánh mì, đưa tới bên miệng Nhị Bảo: “Cục cưng, thơm không?”
 
Nhị Bảo liều mạng vươn đầu nhưng với không tới, cậu nhóc sắp khóc đến nơi.
 
Giang Cảnh Xuyên thu tay lại, thong thả ung dung ăn bánh mì, đắc ý nhìn Nhị Bảo.
 
Tô Yên nhìn một màn này rất là đau đầu, thỉnh thoảng cô lại nghi ngờ, thật ra nhà cô không chỉ có hai đứa nhỏ, rõ ràng là có ba đứa kìa!
 
“Anh đừng trêu con nữa.” Tô Yên nói với dì đang đứng ở một bên đau lòng không thôi: “Dì ôm hai đứa nhỏ sang bên kia chơi trước đi.”
 
Hai người bế Đại Bảo Nhị Bảo lên, trước khi rời đi còn không quên liếc mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, nghĩ thầm, nếu đây là con trai nhà mình thì đã mắng cho một trận rồi, làm gì có ai lại trêu chọc con mình như thế chứ?
 
“Đây là anh đang rèn luyện bọn chúng.” Giang Cảnh Xuyên nghiêm trang mà bắt đầu nói hươu nói vượn: “Chờ anh làm vậy vài lần nữa, nói không chừng sẽ học được cách chống cự lại cám dỗ đấy.”
 
“Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa không hả.”
 
“Chờ con lớn hơn một chút thì phải bắt đầu dạy nó phân biệt béo với gầy. Anh tin rằng khi nó biết hình thể của mình thuộc hàng ngũ béo phì thì có lẽ sẽ không ngày nào cũng làm ầm lên đòi ăn nữa.”
 
Tô Yên bùng nổ, buông cái ly xuống trừng mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên: “Con béo chỗ nào? Béo chỗ nào?! Cho dù nó ăn của anh uống của anh, anh cũng không được nói nó như vậy.”
 
Quả thực, khi một người mẹ nhìn đứa con nhà mình đều sẽ tự động mang theo bộ lọc làm đẹp, cảm thấy bé con nhà mình nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp, còn hơi gầy kìa.
 
“Chiều nay em không có việc gì chứ?”
 
“Không có việc gì, không, anh không được lảng sang chuyện khác, Giang Cảnh Xuyên em nhắc nhở anh, nếu lần sau còn chê con béo nữa thì cứ chờ xem!”
 
“Không có việc gì thì tốt, chiều nay em dẫn anh ra ngoài cắt bộ mắt kính nhé?”
 
“……”
 
Hôm nay là chủ nhật, vốn dĩ Giang Cảnh Xuyên cũng muốn đến công ty làm, anh còn chút chuyện còn chưa xử lý xong, chẳng qua bởi vì buổi sáng giúp Tô Yên mát xa một lúc, mắt thấy cũng sắp đến giữa trưa cho nên anh dứt khoát quyết định không đi nữa. Đại Bảo Nhị Bảo chơi đồ chơi mệt rồi đi ngủ. Hai vợ chồng quyết định đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó lại xem một bộ phim, hưởng thụ một chút thế giới nho nhỏ của hai người. Nào biết còn chưa ra đến cửa điện thoại của Tô Yên đã vang lên.

 
Cuộc điện thoại này kéo dài khoảng mười phút, sau khi cúp điện thoại, Tô Yên nói với Giang Cảnh Xuyên: “Hủy bỏ hành trình chiều nay, ông ngoại gọi điện thoại kêu em qua đó một chuyến.”
 
Giang Cảnh Xuyên vừa nghe lời này đã biết chắc chắn là lại xảy ra chuyện gì, nếu không ông ngoại Tần sẽ không nói chuyện lâu như vậy.
 
Anh gật đầu: “Được, anh đi với em, vừa lúc cũng khá lâu rồi chưa thăm ông ngoại.”
 
“Vâng, khỏi mang Đại Bảo và Nhị Bảo đi nhé, em đi nói với các dì một tiếng.”
 
Trong lòng Tô Yên nhớ đến chuyện đó, lúc này đưa Đại Bảo Nhị Bảo đi theo cũng không hay lắm, dù sao cũng xảy ra chuyện như vậy.
 
Sau khi đến Tần gia, người Tần gia nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên thì có chút kinh ngạc nhưng mọi người cũng không nói gì, kể lại mọi chuyện một lần.
 
Không xem như chuyện lớn nhưng cũng không phải nhỏ.
 
Tần Huyên còn chưa tốt nghiệp đại học, vốn là chuẩn bị sau đó đưa cô ấy ra nước ngoài mạ vàng tiếp tục đào tạo chuyên sâu, nào biết đúng lúc mấu chốt cô ấy lại không muốn đi. Thật ra nếu cô ấy không muốn ra nước ngoài thì người trong nhà cũng sẽ không ép buộc, dùng một chút quan hệ xin một công việc nhàn hạ cũng không tồi. Nào ngờ lý do cô ấy không đi thế mà lại bởi vì một người đàn ông đã kết hôn.
 
Chuyện là thế này, mấy ngày trước thành phố A mưa to, Tần Huyên từ trường học đi ra chuẩn bị ngồi xe về nhà. Nhưng chỗ đó không dễ đón xe. Đang lúc Tần Huyên chuẩn bị gọi điện thoại cho anh trai nhà mình thì một chiếc xe dừng trước mặt cô ấy. Cửa kính xe hạ xuống, đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai, người đàn ông này cho dù là tướng mạo hay khí chất đều thuộc về loại hình thượng đẳng, anh ta hỏi Tần Huyên đi đâu, còn nói có thể cho Tần Huyên quá giang một đoạn đường.
 
Tình tiết giống như lần đầu gặp gỡ của nam nữ chính trong tiểu thuyết và phim truyền hình cứ như vậy phát sinh trên người Tần Huyên. Tuổi cô ấy không lớn, cũng chưa yêu đương lần nào, thật sự là không kháng cự được tình tiết lãng mạn như vậy.
 
Chuyện tiếp đó thì khỏi cần phải nói, người đàn ông phát động tấn công Tần Huyên, một cô gái nhỏ bé như Tần Huyên làm sao chịu nổi, rất nhanh đã rơi vào trong đó.
 
Tần Trạch Vũ tức giận đến mức tay cũng run run: “Anh nói cho em biết, loại gièm pha này em phải chặt đứt ngay cho anh! Từ hôm nay trở đi em đừng hòng ra khỏi cửa, bên phía trường học anh đã xin nghỉ rồi!”
 
Mấy người họ hàng khác cũng anh một câu tôi một câu.
 
“Huyên Huyên, nếu người kia còn độc thân, chúng ta căn bản sẽ không ngăn cản con nhưng hắn ta đã kết hôn rồi, con không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được!”
 
“Đúng thế đúng thế, cháu không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho cái nhà này chứ. Không nói cái khác, nếu chuyện này truyền ra ngoài, anh chị họ của cháu cũng sẽ chịu ảnh hưởng!”
 
Giang Cảnh Xuyên cắt ngang cuộc đối thoại vô nghĩa, hỏi Tần Trạch Vũ: “Anh có quen biết người đó không?”
 
“Hừ.” Tần Trạch Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Tần Huyên một cái, tiếp đón Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đến một nơi khác, chờ đến khi xác nhận trong phòng không có ai, lúc này mới thở dài: “Cảnh Xuyên, việc này mặc kệ có phải do tôi nghĩ nhiều hay không, cũng phải kéo Tiểu Huyên trở về. Tôi điều tra rồi, người đó là con trai Lý gia, chính là Lý gia ở Thành Bắc……”
 
Giang Cảnh Xuyên vừa nghe lời này đã biết là có ý gì, Tô Yên lại truy hỏi: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Lý gia, Lý gia nào?”
 
“Mấy năm trước tình hình Lý gia rất tốt nhưng sau này nội bộ tranh giành kéo xuống, hiện tại chẳng qua cũng đang sống bằng tiền dành dụm.”
 
“Ừm, sau đó thì sao?”
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía Tô Yên, vẻ mặt rất là nghiêm túc: “Lý gia liên hôn với Trình gia, năm ngoái Trình gia đã tuyên bố phá sản, cho nên Tiểu Huyên nói Lý Kiếm nói với em ấy sẽ ly hôn không phải giả. Anh nghe Tùy Thịnh nói, tên Lý Kiếm này thủ đoạn bỉ ổi, không phải chính nhân quân tử. Hiện tại trong lúc mấu chốt này hai người họ còn đang bởi vì ly hôn mà tranh chấp chuyện phân chia tài sản, Lý Kiếm lúc này sao có thể yêu đương với Tiểu Huyên được chứ, trừ khi là có mục đích riêng, hơn nữa mục đích này còn quan trọng hơn chuyện phân chia tài sản.”

 
Tô Yên xem như nghe hiểu: “Cho nên, cái tên Lý Kiếm này ngay từ đầu chính là có tâm cơ riêng? Hắn ta cố ý tiếp cận Tiểu Huyên?”
 
Tần Trạch Vũ gật đầu: “Anh nghĩ như vậy đấy, chỉ sợ Lý Kiếm là muốn thông qua Tiểu Huyên đắp nặn quan hệ với Giang gia.”
 
Anh ta suy đoán Lý Kiếm chắc là càng muốn dụ dỗ em gái ruột của Giang Cảnh Xuyên là Giang Tinh Tinh, nếu hắn ta có cơ hội. Nhưng Giang Tinh Tinh đã có bạn trai, hơn nữa còn chuẩn bị đính hôn, Lý Kiếm nào dám trêu chọc Chu Tùy, cho nên mới đánh chủ ý lên người Tần Huyên không hiểu sự đời.
 
Tô Yên lại không cho rằng đó là ngoài ý muốn. Từ miêu tả vừa rồi, cô cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy. Không nói cái khác, một người đàn ông đã kết hôn, mặc kệ có phải muốn ly hôn hay không, hiện tại cũng là chồng người khác, thế mà lại muốn dụ dỗ một cô gái nhỏ. Vẫn là không nên trông đợi gì vào nhân phẩm của loại người này.
 
Ba người trở lại phòng khách, hốc mắt Tần Huyên ửng đỏ, đang cúi đầu, đôi tay không tự chủ mà xoa xoa.
 
Ông ngoại Tần thấm thía nói: “Ông không nói chuyện khác nữa, con còn nhỏ tuổi, lúc này nói nhiều quá con cũng không nghe vào. Ông chỉ nói một chút, chị họ con có tốt với con không? Lý tiên sinh kia cũng không phải người bình thường, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ thấy nhà chúng ta thế nào, lại thấy chị họ con thế nào?”
 
Nhà bọn họ và Tô gia cực kỳ vất vả hợp lực bồi dưỡng ra Tô Yên, cuối cùng cũng lên làm Giang phu nhân, đây là chuyện nở mày nở mặt đến nhường nào chứ.
 
Nếu bây giờ xảy ra chuyện như thế này, cái khác không nói, về sau Tô Yên nên đối phó như thế nào ở cái vòng kia đây?
 
Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên liếc nhau, cuối cùng vẫn là Tô Yên đi ra phía trước kéo ông ngoại Tần, nhìn ba mẹ Tần nói: “Cậu mợ, nếu hai người yên tâm thì để cho Tiểu Huyên đến chỗ con ở một thời gian được chứ ạ.”
 
Người Tần gia đều có một sự tín nhiệm không tên đối với Tô Yên. Lúc này ba mẹ Tần và cả Tần Trạch Vũ đều không có ý kiến gì với đề nghị này.
 
Tần Huyên ngồi ở ghế sau, Tô Yên ngồi trên ghế phụ. Giang Cảnh Xuyên coi như không nghe được chuyện vừa rồi nói với Tần Huyên: “Tiểu Huyên, tối nay em muốn ăn gì cứ nói thẳng cho chị họ em, xem là ăn ở nhà hay ăn bên ngoài.”
 
Tô Yên liếc nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, ngầm hiểu: “Đúng vậy, Tiểu Huyên, chị thấy gần đây em hơi gầy đấy, đừng nói với chị là em giảm béo đấy nhé.”
 
Lúc này tâm trạng Tần Huyên cũng đã bình phục chút ít, miễn cưỡng cười vui nói: “Em sao cũng được, chị, anh rể, hai người đừng để ý em, em không kén ăn đâu, ăn cái gì cũng được ạ.”
 
Chờ sau khi tới biệt thự, Tô Yên để Tần Huyên đi tắm rửa trước, Giang Cảnh Xuyên lôi kéo Tô Yên qua một bên, thấp giọng nói: “Em cẩn thận nói chuyện với em ấy một chút, đặt mục đích và nhân phẩm của tên Lý Kiếm này sang một bên trước đã, mặc kệ nói như thế nào, Tiểu Huyên vẫn đã làm sai.”
 
Tô Yên gật đầu tỏ vẻ đã biết.
 
Tần Huyên tắm rửa xong đi ra thì thấy Tô Yên đang ngồi trên sô pha cầm quyển tạp chí lên xem. Cô ấy khẽ cắn môi một cái, đi qua ngồi bên cạnh Tô Yên, nhẹ giọng nói: “Chị, có phải em rất ghê tởm không?”
 
Trong lòng Tô Yên được an ủi hơn rất nhiều, Tần Huyên có giác ngộ này cũng không tính là quá muộn.
 
Cô buông tạp chí trong tay, một tay vỗ lên mu bàn tay Tần Huyên, cười nhẹ nhàng nói: “Vậy em phải nói cho chị biết, em và hắn ta đã phát triển đến bước nào rồi.”
 
Tần Huyên do dự trong chốc lát, nói: “Chị, mặc kệ chị có tin hay không, em không làm chuyện gì khác người hết, hắn ta muốn dắt tay em, em cũng chưa cho hắn chạm vào.”
 
“Ừ…..” Tô Yên gật đầu: “Tiểu Huyên, chị muốn nói với em một chuyện. Em đồng ý với chị trước, đừng nói cho người trong nhà, được không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui