Sau khi hôn lễ của Lục Dạng kết thúc, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên liền gấp gáp trở về chuẩn bị chơi cùng hai đứa nhỏ, nào biết vừa mới đi vào phòng khách đã thấy Tùy Thịnh đang ngồi trong phòng ăn ăn mì. Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên hai mặt nhìn nhau, lơ mơ không hiểu Tùy Thịnh đến đây làm cái gì.
Tùy Thịnh cũng nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay, cười đến không tim không phổi: “Lại đây nào, tôi mới biết được dì nhà các cậu làm mì lạnh ăn ngon như vậy.”
Hai người Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đi qua, ngồi đối diện Tùy Thịnh, nhìn anh ta ăn mì.
Sức ăn của Tùy Thịnh khá lớn, một hơi ăn hết sạch hai bát mì lạnh mới buông đũa, ợ một cái, nghĩ đến Tô Yên còn ở đây, anh ta có chút ngại ngùng sờ mũi: “Đừng để ý đến tôi, tôi vừa xuống máy bay đã chạy thẳng tới đây. Đồ trên máy bay lại không ăn được, tôi thật sự là đói đến luống cuống.”
“Không có việc gì, anh còn muốn ăn gì nữa không? Tôi bảo dì làm cho anh.” Tô Yên vừa nghe Tùy Thịnh nói xuống máy bay, ngay lập tức nghĩ đến anh ta đi Sydney, tức khắc ngực căng thẳng.
Tùy Thịnh xua xua tay, sờ bụng: “Lại ăn nữa thì căng chết mất, thế nhưng lát nữa có thể bảo dì làm cho tôi thêm một bát, để tôi đóng gói mang về ăn khuya.”
Giang Cảnh Xuyên đưa mắt ra hiệu cho quản gia. Quản gia ngầm hiểu, cho người làm trong biệt thự trở về.
“Cậu vừa xuống máy bay đã đến đây là có chuyện gì muốn nói sao? Nói luôn đi.” Giang Cảnh Xuyên thấy ở đây không còn người ngoài, lúc này mới nói với Tùy Thịnh.
Tùy Thịnh cũng thu hồi dáng vẻ tươi cười cà lơ phất phơ, trở nên nghiêm túc hẳn lên, nhìn nhìn Giang Cảnh Xuyên, lại nhìn nhìn Tô Yên, anh ta cười khổ một tiếng, rũ đầu nói: “Tôi đi Sydney.”
“Ừm, trong dự kiến.” Giang Cảnh Xuyên gật đầu, Tùy Thịnh sao có thể nhịn được không đi tìm Đồng Viên chứ. Cho dù ngay từ đầu không lập tức chạy như bay qua thì sau này cũng sẽ đi.
Đồng Viên là chấp niệm của anh ta nhiều năm như vậy, không phải bởi vì không có dũng khí năm đó là có thể buông tay, hoặc là làm như không thấy.
Tùy Thịnh ‘ừ’ một tiếng: “Sau khi tôi tới Sydney thì nhắn tin Weibo cho cô ấy. Cô ấy thật sự rất thiện lương, đối mặt với bạn trai cũ là tôi, vậy mà còn nguyện ý ra gặp mặt.”
Anh ta giống năm đó, gửi tin nhắn tố khổ các kiểu, nói mình bị cướp, hiện tại không xu dính túi linh tinh.
Đáng tiếc Đồng Viên không phối hợp màn diễn xuất này của anh ta, chỉ nói muốn gặp mặt thì có thể cho cô ấy địa chỉ, cô ấy có thời gian sẽ đến đó.
Nhìn những hàng chữ lạnh nhạt như vậy, Tùy Thịnh ở trong phòng tắm khách sạn khóc đến cực kỳ chật vật.
Khi biết cô ấy ở Sydney, anh ta không có như vậy.
Khi ở trên Weibo thấy cô ấy sống rất tốt, anh ta không có như vậy.
Thế nhưng khi nhìn thấy cô ấy lãnh đạm như thế, anh ta giống như là phải chịu nỗi oan ức rất lớn.
Giang Cảnh Xuyên lẳng lặng lắng nghe, cũng không hỏi gì, Tô Yên thấy Tùy Thịnh lại không nói, trong lòng cô gấp muốn chết, liền nói: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”
“Làm gì có sau đó chứ? Nếu có sau đó, tôi sẽ còn trở về sao?” Tùy Thịnh ngẩng đầu, lại lần nữa khôi phục dáng vẻ tươi cười kia: “Bọn tôi cùng nhau ăn bữa cơm, tôi nhìn thời gian, tổng cộng một giờ năm phút.”
“Sau đó các anh có còn gặp mặt không?” Tô Yên suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Đồng Viên sẽ đáp ứng gặp mặt Tùy Thịnh, như vậy cũng không kỳ quái.
Tùy Thịnh lắc đầu, anh ta nhìn về phía Tô Yên: “Chị, chị gái, cô cũng là phụ nữ, cô nói một chút xem cô ấy có ý gì đây. Đưa tôi đi ăn cơm, thậm chí còn nói sợ tôi ăn không quen món ăn Sydney, mang cho tôi một bình lão can ma*, cô ấy còn quan tâm đến tôi sao?”
*Lão can ma: Một nhãn hiệu tương ớt của TQ.
Tô Yên nhìn khuôn mặt chật vật và tiều tụy của Tùy Thịnh, cô rất muốn gật đầu nhưng lại cảm thấy mình không thể lừa gạt anh ta.
Nên nói như thế nào nhỉ? Nếu một người phụ nữ vẫn còn một chút nhớ nhung với người đàn ông, thì sẽ không cư xử như không có việc gì như vậy.
Thấy Tô Yên không trả lời, ánh sáng trong mắt Tùy Thịnh cũng dần tắt, anh ta thở mạnh một hơi: “Người phụ nữ vừa tàn nhẫn vừa lưu loát này, thật là làm người ta…… thất bại mà!”
Nếu Tô Yên không nhìn lầm, rõ ràng cô nhìn thấy ý chí trong mắt Tùy Thịnh không hề giảm. Nói đến cũng kỳ quái, đối với một người đàn ông, khi phụ nữ có mị lực nhất có lẽ không phải là khi yêu anh ta, mà là khi không yêu, bởi vì không yêu, cho nên mới có vẻ tàn nhẫn, lưu loát, phá lệ làm rung động lòng người.
Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, “Đừng nhiều lời, cậu định làm thế nào?”
Tùy Thịnh ngẩn ra, ngẩng đầu cười cười: “Tôi nói với ba mẹ tôi, nếu trước 35 không tìm được đối tượng thích hợp thì sẽ tìm người mang thai hộ, như vậy còn mấy năm nữa, nếu không mấy năm nay tôi liều mạng với cô ấy, cậu thấy thế nào?”
Tô Yên nhìn bộ dáng này của Tùy Thịnh, có chút đồng cảm. Thái độ của Đồng Viên đã rõ ràng như vậy, hiện tại Tùy Thịnh làm cái gì thật ra cũng không có ý nghĩa nữa.
Chỉ là rất nhiều chuyện người ngoài xem đến đủ rõ ràng nhưng lại không đành lòng nói ra.
Giang Cảnh Xuyên trước nay đều không phải người không đành lòng, hai tay anh nắm vào nhau, anh nhìn về phía Tùy Thịnh, nhàn nhạt nói: “Không tốt lắm.”
Phòng ăn một mảnh an tĩnh.
“Tùy Thịnh, thái độ Đồng Viên như thế nào cậu là người rõ hơn ai hết, cô ấy là kiểu người gì chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Chuyện cô ấy quyết định rồi ai có thể thay đổi được? Cậu không sợ lãng phí thời gian tôi biết, đạo lý kịp thời ngăn tổn hại cậu không hiểu sao? Cậu có thể liều mạng với Đồng Viên, tốt nhất là một ngày nào đó cô ấy mất trí nhớ, quên đi tất cả quá khứ, một lần nữa ở bên cậu. Tùy Thịnh, tỉnh táo một chút đi.”
Lời này của Giang Cảnh Xuyên thật tàn nhẫn nhưng cho dù là Tô Yên hay Tùy Thịnh đều biết những gì anh nói là đúng.
Đồng Viên khác với rất nhiều người. Cô ấy đủ tàn nhẫn cũng đủ tuyệt tình, có thể gần mười năm cũng không quay đầu lại, không phải vì muốn trừng phạt ai, mà là bởi vì cô ấy đã triệt để buông xuống quá khứ. Quá khứ hết sức trầm trọng, đã buông xuống lại muốn cô ấy một lần nữa nhặt lên? Quả thực là nghìn lẻ một đêm*.
*Ý nói muốn Đồng Viên buông bỏ quá khứ thì chỉ có trong truyện cổ tích.
Kịp thời ngăn tổn hại, không phải ngăn thời gian, mà là tình cảm.
Đôi tay Tùy Thịnh khẽ run, nâng cái ly trước mặt lên, anh ta cúi đầu uống một ngụm: “Cảnh Xuyên, cảm ơn cậu.”
Sở dĩ vừa xuống máy bay đã tới đây, chính là muốn nghe được những lời như vậy, là hy vọng có người nói cho anh ta, Tùy Thịnh, cậu tỉnh táo một chút đi.
Chờ Tùy Thịnh đi rồi, Tô Yên dựa vào trong ngực Giang Cảnh Xuyên thở dài: “Lúc này lại cảm thấy anh ta thật đáng thương.”
“Cậu ta sẽ thoát ra được.” Giang Cảnh Xuyên ôm cô, thấp giọng nói.
“Hả? Vì sao?”
“Bởi vì cậu ta là Tùy Thịnh.”
Chấp nhất nhiều năm như vậy, không phải đã đợi được một đáp án sao? Tùy Thịnh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, người như bọn họ, tình yêu trước nay đều không phải điều quan trọng nhất trong cuộc đời, đặc biệt là tình yêu vô vọng.
Tùy Thịnh tiếp thu giáo dục nhiều năm như vậy, hưởng thụ hết thảy hào quang mà Tùy gia mang đến, làm sao dám coi tình yêu trở thành quan trọng nhất?
Qua nhiều năm như vậy, sở dĩ anh ta có thể chấp nhất chờ Đồng Viên, chẳng qua cũng chỉ vì anh ta còn trẻ.
Tùy Thịnh thật sự sẽ tiếp tục liều mạng cùng Đồng Viên? Sẽ không.
Cho dù không có những lời anh nói vừa rồi, Tùy Thịnh cũng sẽ không.
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Yên, nghĩ thầm, lời này vẫn là không nói cho cô nghe, miễn cho đến lúc đó cô lại muốn hỏi, nếu chuyện như vậy xảy ra ở trên người bọn họ, anh có thể “Lãng phí” thời gian như vậy hay không.
Chờ Đại Bảo Nhị Bảo từ bên ngoài vui vẻ trở về, hai đứa đã mệt đến mồ hôi đầy đầu, Tô Yên ôm Đại Bảo, hôn một cái thật mạnh lên mặt cậu nhóc, “Cục cưng thật là thơm!”
Nhị Bảo được Giang Cảnh Xuyên ôm, nhìn động tác của mẹ và anh trai cũng có chút thèm nên cậu chờ mong nhìn Giang Cảnh Xuyên, hy vọng cũng có thể được ba hôn.
Giang Cảnh Xuyên ghé sát vào Nhị Bảo, ngửi mùi mồ hôi trên người cậu: “Thối quá.”
Sau đó anh lấy giấy ăn trên bàn lau khô mồ hôi trên trán Nhị Bảo xong, lúc này mới hôn một cái: “Ý tứ ý tứ đi, nhóc con đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Cục cưng không thối, cục cưng thơm.” Nhị Bảo nghiêm túc sửa lại cho Giang Cảnh Xuyên.
“Con thối.”
“Cục cưng thơm.”
“Con thối.”
Tô Yên xem cuộc đối thoại trẻ trâu của Giang Cảnh Xuyên và Nhị Bảo, phì cười, “Hôm nào để anh thay tã cho con, anh sẽ biết thế nào là thối.”
Nói đến cũng hổ thẹn, Giang Cảnh Xuyên đến nay cũng chưa từng thay tã cho các con. Mỗi lần Tô Yên tìm mọi cách dỗ anh đi thì các dì chăm sóc Đại Bảo Nhị Bảo liền vội vàng tiếp nhận công việc. Không phải sợ Giang Cảnh Xuyên dơ hay mệt, hoàn toàn là sợ anh thao tác lóng ngóng làm hai cục cưng khó chịu.
Tô Yên rất muốn để Giang Cảnh Xuyên có thể làm chút chuyện vì hai đứa nhỏ, vì thế mà xúc tiến quan hệ cha con. Nhưng cô cũng biết, các dì trong nhà chăm sóc Đại Bảo Nhị Bảo là mẹ Giang và bà Giang tự mình chọn lựa, đều là kinh nghiệm dày dặn của Giang gia, cho nên cũng phải suy xét đến cảm thụ của hai người. Cô nghĩ rồi lại nghĩ, trải qua nhiều lần tranh giành, cuối cùng cũng giành được quyền lợi tắm cho hai đứa nhỏ, hiệu quả rất rõ rệt, ít nhất hiện tại tình cảm Giang Cảnh Xuyên và hai đứa nhỏ đã thân thiết hơn rất nhiều.
Đương nhiên Đại Bảo vẫn chẳng quan tâm Giang Cảnh Xuyên nhưng Giang Cảnh Xuyên muốn ôm hôn cậu nhóc, cậu cũng sẽ không phản kháng, có đôi khi còn nể tình cười một cái.
Nhị Bảo thì càng khỏi phải nói, cực kỳ dính người, nếu Tô Yên không ôm cậu, cậu bé sẽ rút lui rồi đi tìm ba mình.
Như mọi ngày, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên tắm rửa cho hai đứa nhóc xong rồi chơi với chúng một lúc lâu, cho đến khi các dì đến nói hai cục cưng nên đi ngủ, lúc này hai vợ chồng mới ra khỏi phòng trẻ con.
Hai vợ chồng nằm trên giường nói chuyện phiếm như thường lệ, Tô Yên ngắm nghía bàn tay Giang Cảnh Xuyên, nhìn đường chỉ trên lòng bàn tay anh: “Đường sự nghiệp của anh vừa sâu vừa dài nha.”
Hừm, gần đây cô mới học được xem tướng tay trên Weibo _(:3” ∠)_
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua ngực cô, nói: “Đường sự nghiệp của em cũng rất sâu.”
“Lăn!”
“Em đây là muốn phát triển nghề phụ bày sạp coi bói hửm?” Giang Cảnh Xuyên cười hỏi.
“Ừm, tiên sinh, anh muốn tính một quẻ không? Không chuẩn không lấy tiền.”
“Tính đi.”
Tô Yên cực kỳ nghiêm túc nói: “Tiên sinh vừa nhìn chính là người đại phú đại quý, chẳng qua chuyện này cũng không có gì lạ, mệnh anh đã định trước sẽ gặp được một mỹ nữ vô song, gặp được cô, anh sẽ gặp dữ hóa lành, một đời không lo.”
“Mỹ nữ vô song?” Giang Cảnh Xuyên nghẹn cười: “Ở đâu? Sao tôi còn chưa gặp được?”
Tô Yên hung hăng đấm anh một cái: “Anh mắt mù.”
Hai người náo loạn một trận xong, lại cười ha ha.
Giang Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng nói: “Trước kia bà ngoại cũng đưa anh đi xem bói, không phải cố tình, khi đó cách vách nhà bà ngoại có một lão tiên sinh, ông ấy tính cho anh một quẻ.”
“Nói thế nào?” Thật ra Tô Yên cũng không phải rất hứng thú, mệnh của Giang Cảnh Xuyên còn cần phải tính sao? Vừa sinh ra đã chính là thiên chi kiêu tử*.
*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
“Ông ấy nói anh là mệnh đế vương.” Giang Cảnh Xuyên nói ra xong cũng thấy ngượng ngùng, khi còn nhỏ nghe rất uy phong, lúc này nói với Tô Yên lại có chút buồn cười.
“Hả? Là sao?”
“Nói kiếp trước anh là hoàng đế…… Đại khái là ý đó.”
“…………”
Khúc nhạc đệm nhỏ này Giang Cảnh Xuyên không để trong lòng. Tô Yên nhìn khuôn mặt Giang Cảnh Xuyên ngủ say, trong lòng hiện lên một suy đoán không thể tưởng tượng nổi. Trước đó cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, kỳ thật nhìn kỹ xem, Giang Cảnh Xuyên quả thực có chút giống vị cửu ngũ chí tôn kia, cũng không phải diện mạo giống, mà là cái loại khí chất này, và cảm giác mang lại cho người khác.
Chờ phục hồi tinh thần lại, Tô Yên lại cảm thấy mình đúng là rất dại dột.
Sao lại liên hệ hai con người hoàn toàn không có miếng liên quan nào cạnh nhau chứ, chỉ bởi vì một quẻ bói không đáng tin cậy nói Giang Cảnh Xuyên là mệnh đế vương ư? Thật là ngốc đến tươi mát thoát tục mà.
Tô Yên rất nhanh đã vứt suy nghĩ này ra sau đầu, cô bắt đầu tự hỏi một vấn đề.
Cô xuyên tới đây có thể nói là may mắn nhưng tại sao lại trùng hợp xuyên vào cơ thể cô gái này như vậy?
Cô gái này đã gọi là Tô Yên, lại còn có vẻ ngoài giống cô như đúc.
Đây là tình cờ thôi sao?
Tô Yên biết rằng dù có suy nghĩ cả đời cô cũng không thể tìm được đáp án, dứt khoát không cân nhắc nữa, cô rúc vào trong ngực Giang Cảnh Xuyên rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Thứ bảy, Giang Cảnh Xuyên đang ngồi trên sô pha xem bưu kiện. Đại Bảo Nhị Bảo ngoan ngoãn ngồi bên chân anh, thỉnh thoảng đứng lên làm chim cánh cụt con, thỉnh thoảng lại quỳ sát xuống đất làm hải cẩu con.
Đại Bảo cực kỳ hứng thú với notebook của Giang Cảnh Xuyên, lúc lúc lại muốn bò lên sô pha sờ sờ nhưng lần nào cũng chưa bò đến cạnh sô pha thì đã bị Giang Cảnh Xuyên nhanh chóng chuyển đến chỗ khác. Đại Bảo có chút tức giận nhưng mà cậu nhóc chẳng phải người dễ dàng từ bỏ như vậy, tiếp tục không ngừng cố gắng, đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh.
Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên cũng bị cậu làm phiền, trực tiếp ném cho Đại Bảo một cái xếp gỗ, cho cậu sang bên kia chơi. Hành động này hoàn toàn chọc giận Đại Bảo, cậu nhóc gạt xếp gỗ sang một bên, còn mình ngồi ở một bên tức giận sinh hờn dỗi. Có lẽ là do Đại Bảo và Nhị Bảo là hai anh em sinh đôi, Nhị Bảo vừa thấy anh trai không vui thì phi đôi chân ngắn chạy sang an ủi anh mình. Hai đứa trẻ con chưa nói được nhanh nhẹn, dùng ngôn ngữ ê ê a a chỉ có đối phương nghe hiểu được quơ chân múa tay một hồi.
Chờ sau khi hai anh em thương lượng ổn thỏa, Nhị Bảo nhanh chóng bò đến bên chân Giang Cảnh Xuyên, liều mạng xé rách ống quần anh. Chút sức lực này đối với Giang Cảnh Xuyên thì đúng là không đau không ngứa, anh đứng dậy đặt notebook trên sô pha, sau đó bế Nhị Bảo lên đưa nhóc đến chỗ đống đồ chơi, kết quả vừa xoay người lại nhìn, cả người đều ngây ngốc, Đại Bảo đã nhanh chóng bò lên trên sô pha, đặt mông ngồi lên notebook của anh.
Cho nên, hai thằng nhóc thối này chơi dương đông kích tây với anh đấy à?!
Giang Cảnh Xuyên làm ba cảm thấy không hề vui vẻ chút nào, anh chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã bị khiêu chiến.
Giang Cảnh Xuyên bế Đại Bảo lên, lấy notebook của mình từ dưới mông cậu nhóc đặt sang bên cạnh, sau đó tập hợp hai đứa nhóc lại chuẩn bị tiến hành giáo dục tư tưởng.
“Giang Nhất Thần.” Giang Cảnh Xuyên trầm giọng gọi.
Khổ nỗi bây giờ Đại Bảo còn nhỏ, cậu nhóc căn bản không biết tên thật của mình gọi là gì, cho dù Giang Cảnh Xuyên gọi cậu, cậu cũng không đáp lại được, tiếp tục cúi đầu nhìn chân mình.
…… Được thôi, Giang Cảnh Xuyên nghĩ thầm, một ngày nào đó con sẽ phải hối hận.
Hối hận khi anh gọi tên mà không đáp lại.
“Đại Bảo.” Giang Cảnh Xuyên có chút gian nan mà kêu cái nhũ danh này, quả nhiên, Đại Bảo ngẩng đầu bố thí anh một cái liếc mắt.
“Giang Nhất Trạch.”
Nhị Bảo nhìn trời: Kêu ai thế?
“Được rồi, Đại Bảo, Nhị Bảo, hai năm trước đây, ba đã phạm phải một sai lầm, do đó các con ra đời, bánh răng vận mệnh chuyển động, vì thế mà hôm nay ba phải trả giá thật đắt. Mẹ các con, vợ của ba hôm nay đã tàn nhẫn bỏ ba lại, thậm chí còn giao các con cho ba, ba yêu mẹ các con, cho nên cho dù không muốn cũng phải đáp ứng.” Giang Cảnh Xuyên giơ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, “Kế tiếp còn năm tiếng nữa, mời chúng ta tôn trọng lẫn nhau được chứ?”
Đại Bảo Nhị Bảo trực tiếp ngủ gật.
“Tốt lắm, cứ giữ vững tiết tấu này ổn định, đương nhiên các con có thể ngủ là tốt nhất. Đại Bảo Nhị Bảo, nếu các con muốn sau này có thêm chút tiền tiêu vặt để hẹn hò con gái nhà người ta, hôm nay tốt nhất ngoan một chút, nếu không ba sẽ ghi tạc thật sâu toàn bộ hành động của các con vào trong đầu.”
Không biết những lời này có phải chọc trúng điểm yếu của Đại Bảo Nhị Bảo hay không, tiếp đó hai đứa nhóc cũng không hề làm phiền Giang Cảnh Xuyên, ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi cùng nhau.
Đáng tiếc con nhỏ rất dễ dàng cảm thấy nhàm chán, bình thường Tô Yên sẽ chơi cùng bọn nó, nói chuyện với bọn nó, hiện tại mẹ đi vắng, thật sự buồn chán quá thể.
Không có mẹ, chỉ có thể đi tìm ba.
Đại Bảo Nhị Bảo muốn khiến cho Giang Cảnh Xuyên chú ý ——
“Gừ ——”
Nhưng mà mí mắt Giang Cảnh Xuyên vẫn chẳng thèm động, vẫn cứ tập trung tinh thần xem bưu kiện.
“Meo ——”
Tuy rằng Giang Cảnh Xuyên không ngẩng đầu nhưng khóe miệng đã hơi giương lên, trên mặt cũng có ý cười.
“Be ~~~”
Đại Bảo Nhị Bảo thấy ba vẫn không có phản ứng, đành ra đòn sát thủ ——
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!!”
Giang Cảnh Xuyên phì cười, cuối cùng nghỉ làm việc, anh đóng máy tính lại, nhéo nhéo mũi, đứng dậy đi qua ngồi ở đối diện Đại Bảo Nhị Bảo đối diện.
Hiện tại hai cục cưng đặc biệt thích bắt chước tiếng kêu của một số động vật nhỏ, thỉnh thoảng Tô Yên cũng phát một chút âm thanh và hình ảnh, dạy bọn chúng phân biệt.
Giang Cảnh Xuyên chụp ảnh Đại Bảo Nhị Bảo rồi gửi chúng cho Tô Yên.
Lúc này Tô Yên đang ở cùng đám người Vạn Dập. Qua mấy ngày nữa Vạn Dập muốn kết hôn nên thừa dịp còn thời gian rảnh tìm mấy người bạn thân tới đây trải qua đêm độc thân cuối cùng.
Mấy người phụ nữ ở bên nhau tám chuyện đến vui vẻ, cũng không cố kỵ nhiều như vậy mà bắt đầu uống rượu.
Tô Yên hầu như chưa từng uống rượu, ở nhà dì Vương không cho cô uống, bản thân cô cũng không nghĩ đến chuyện đó. Đi ra ngoài ăn cơm với Giang Cảnh Xuyên anh cũng sẽ không cho cô uống, cho nên uống đến loại rượu trái cây ngọt ngào này, Tô Yên cũng chống lại được mấy người khác khuyên bảo, bắt đầu uống từng ly từng ly.
Chồng Vạn Dập là một người rất thành thục ổn trọng, vừa thấy mấy người phụ nữ đều uống say gọi điện thoại cho chồng hoặc bạn trai của các cô tới đón người.
Lúc Giang Cảnh Xuyên chạy tới, nhìn thấy một màn như vậy ——
Vợ thân yêu nhà anh đang ôm cây cột không chịu đi.
Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên cùng chồng Vạn Dập phải sử dụng toàn bộ thủ đoạn mới làm Tô Yên tin tưởng người trước mắt này là chông cô, lúc này mới buông lỏng cây cột và ôm Giang Cảnh Xuyên.
Rượu phẩm của Tô Yên rất tốt, uống say cũng không quậy người, ngoan ngoãn nằm ở ghế sau.
Về tới biệt thự, Giang Cảnh Xuyên đặt Tô Yên vào trong bồn tắm, chuẩn bị bắt đầu giúp cô tắm rửa. Thấy Tô Yên mở to đôi mắt mê mang nhìn anh, bỗng chốc nổi lên tâm tư muốn chọc ghẹo cô, một tay nâng cằm cô lên, thấp giọng hỏi: “Anh là ai?”
Tô Yên mơ hồ vẫn nhớ rõ đây là chồng nhà mình, cô liền ngây ngốc cười nói: “Cảnh Xuyên, anh là Cảnh Xuyên.”
Xem ra còn chưa say đến bất tỉnh nhân sự, Giang Cảnh Xuyên yên tâm hơn nhiều. Hy vọng ngày mai cô sẽ không đau đầu.
“Em có yêu anh không?” Giang Cảnh Xuyên hỏi ra miệng xong thì hối hận, tuy rằng lúc này cô uống say nhưng hỏi ra vấn đề này vẫn là quá buồn nôn.
Khi tình yêu đạt đến độ sâu, hai người cũng từng nói anh/em yêu em/anh với nhau nhưng đặt câu hỏi thế này lại là lần đầu tiên với Giang Cảnh Xuyên.
Vốn dĩ cho rằng sẽ nhận được câu trả lời khẳng định từ Tô Yên, nào biết cô vậy mà lại gục đầu xuống giống như nghiêm túc suy ngẫm.
Giang Cảnh Xuyên lại lần nữa ép hỏi: “Em có yêu anh không?”
Tô Yên gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Em không thể quá yêu anh.”
Một câu như vậy làm Giang Cảnh Xuyên vốn dĩ chỉ muốn trêu cô mà trái tim nháy mắt vọt lên tận cổ họng.
Rất kỳ quái, rất khôi hài. Kết hôn đã nhiều năm, con cái cũng lớn như vậy, có đôi khi anh nhìn cô vẫn sẽ có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt. Đây là hiện tượng rất tốt nhưng tùy theo đó cũng có một chút không xác định.
Dường như thứ mà tình yêu mang đến cho người ta không phải thong dong, mà là lo được lo mất.
“Vì sao thế?” Giang Cảnh Xuyên hỏi.
“Chỉ là không thể, nếu có một ngày anh không yêu em….” Tô Yên kéo tay anh vỗ vào ngực mình: “Chỗ này của em cũng sẽ không quá đau.”
Đều nói uống say thì nói thật, những lời này của Tô Yên cũng chính là suy nghĩ chân thật nhất sâu trong lòng cô.
Cô yêu Giang Cảnh Xuyên, cũng không dám quá yêu.
Yêu là bản năng, sợ hãi cũng là bản năng.
Người khác đều là đi một bước xem một bước, còn Tô Yên lại là xem mười bước mới đi một bước.
Yêu Giang Cảnh Xuyên không phải chủ ý của cô, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu bất luận kẻ nào. Chỉ khi không yêu ai thì khi người khác không yêu cô, cô mới sẽ không đau như vậy.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên bằng ánh mắt phức tạp, anh cần phải thừa nhận, lời này của cô làm anh thương xót.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô một cái: “Được, em không cần quá yêu anh, anh rất yêu em là đủ rồi.”
Anh sẽ không cưỡng bách cô yêu anh rất nhiều rất nhiều, nếu cô cảm thấy mức độ như vậy là an toàn, là vừa đủ, vậy cứ thế đi, chỉ cần anh rất yêu rất yêu cô là đủ rồi.
“Anh yêu em, em là ai?” Đầu óc Tô Yên có chút hỗn loạn, có một chút ít ý thức nhưng thật sự là quá yếu ớt.
Giang Cảnh Xuyên chậm rãi buông cô ra, chỉ chỉ cái mũi cô: “Em là vợ của anh.”
“Không.” Tô Yên thực nghiêm túc lắc đầu, sắc mặt cô ửng hồng nhìn Giang Cảnh Xuyên, chậm rãi nói: “Em là quả đào mọng nước.”
“……” Quả nhiên là say.
Đang lúc Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị xoa sữa tắm lên người cô, cô đột nhiên ôm lấy eo anh, cúi người về phía trước nói: “Anh cắn em một miếng đi, em ngọt lắm đấy nhé.”
Giang Cảnh Xuyên nghe câu này, hầu kết giật giật, lại lần nữa cúi đầu nhìn xuống cô, trong mắt tất cả đều là dục vọng.
“Anh không chỉ cắn một miếng, anh ăn sạch đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...