Trông anh rất có tiền nha!!

Ngay khi Tôn Viện đang cân nhắc thái độ của Giang Cảnh Xuyên thì Lâm Dương đi vào phòng nhân sự, gọi cô ta vào văn phòng.
 
Đột nhiên trịnh trọng như vậy, trong lòng Tôn Viện bồn chồn, cô ta có một dự cảm xấu.
 
Tôn Viện ngồi ở trước bàn làm việc. Lâm Dương đóng cửa lại, sau đó kéo rèm xuống, lúc này mới xoay người trở lại chỗ ngồi, lật sơ yếu lý lịch của Tôn Viện ra xem: “Trưởng phòng Tôn, cô cảm thấy Giang thị thế nào?”
 
…… Chẳng lẽ muốn nói chuyển chính thức với cô ta sao?
 
“Giang thị là giấc mộng thời đại học của tôi. Từ khi đến đây, mỗi ngày làm việc của tôi đều rất vui vẻ, đặc biệt cảm ơn Lâm phó tổng ngài cho tôi cơ hội tốt như vậy.”
 
Hiện tại Lâm Dương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư của người phụ nữ này, giấc mộng thời đại học ư? Thôi thôi, dứt khoát nói thẳng Giang Cảnh Xuyên là giấc mộng của cô cho rồi.
 
Anh ta và Giang Cảnh Xuyên luôn phối hợp rất tốt trong công việc, cũng biết tính cách Giang Cảnh Xuyên nói một không nói hai, lúc này đương nhiên là muốn đứng về phía anh. Lâm Dương đóng sơ yếu lý lịch, nhìn về phía Tôn Viện, có chút cảm thấy đáng tiếc cho cô ta. Bằng cấp không tồi, năng lực công tác cũng khá ổn, hình tượng cũng ok, đáng tiếc cho dù tốt đến đâu, người này cũng không thể ở lại Giang thị. Một khi một người phụ nữ có tâm tư sai lệch, thật ra rất khó thay đổi tâm thái.
 
Cô ta có thể làm ra những việc này dưới tình huống biết rõ Giang Cảnh Xuyên đã kết hôn và có con, có nghĩa là người này rất khó thay đổi. Có thể hôm nay cô ta rời khỏi Giang thị, thu hồi tâm tư với Giang Cảnh Xuyên, có lẽ cô ta sẽ đổi một mục tiêu khác, cho dù mục tiêu kia cũng giống Giang Cảnh Xuyên đã có gia đình.
 
“Tôn Viện, rất tiếc phải không báo, Giang thị muốn chấm dứt hợp đồng với cô.” Lâm Dương dùng giọng điệu việc công xử theo phép công: “Mặc dù còn đang trong thời gian thử việc nhưng tôi và quản lý cấp cao trong công ty đã thương lượng, sẽ cho cô thêm ba tháng lương, thời gian này cô vất vả rồi.”
 
Chuyện đến quá bất ngờ, Tôn Viện không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn Lâm Dương.
 
Chờ đến khi Lâm Dương chuẩn bị cho Tôn Viện ra ngoài, cô ta mới đột nhiên mở miệng hỏi: “…… Tôi có thể hỏi đây là vì sao không? Là tôi có chỗ nào thất trách ư?”
 
Trong lòng Lâm Dương có một đống chữ lướt qua ——
 
Mọe nó cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?!
 
Cô muốn trêu chọc boss mà!!
 
Boss là thê nô cô có biết chưa?!
 
Mặc kệ nội tâm đang phóng ra bao nhiêu câu mọe nó, Lâm Dương vẫn cứ không đổi sắc mặt cười nói: “Đây là các quyết định của giám đốc cấp cao trong công ty nhất trí. Tôn tiểu thư, cô rất tốt, chỉ là có lẽ không thích hợp với Giang thị, tôi tin cô sẽ tìm được một sân khấu rộng lớn hơn.”
 
Có một số việc anh ta và Giang Cảnh Xuyên có thể ngầm thảo luận nhưng hiện tại Tôn Viện cũng chưa thực sự công khai tỏ vẻ quá mơ ước Giang Cảnh Xuyên. Thân là phó tổng Giang thị, muốn anh ta như một bà già miệng hỏng nói với Tôn Viện những chuyện đó thì thật sự tổn hại hình tượng quá. Dù sao cũng chết rồi, nói một câu không phù hợp với Giang thị là đủ rồi.
 
Sắc mặt Tôn Viện tái nhợt, cô ta ngẩn ngơ nhìn Lâm Dương, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười vui nói: “Vâng, tôi biết rồi, xin hỏi tôi có cần chờ đến khi trưởng phòng nhân sự mới tiến hành bàn giao không?”
 
“Cái này không cần, vừa lúc ngày mai là thứ bảy, như vậy đi, thứ hai tuần sau cô không cần đến đây nữa.”
 
Trưởng phòng nhân sự trước kia là Triệu tỷ trước khi đi đã để lại không ít tài liệu bàn giao, người có thể thành công ứng tuyển vào chức vụ này, tin tưởng là có thể đọc hiểu phần tài liệu kia.
 
Vả lại, tuy rằng Giang Cảnh Xuyên không nói rõ nhưng Lâm Dương cũng biết, việc này làm càng nhanh thì càng tốt.
 
Khi Tôn Viện ra khỏi văn phòng Lâm Dương, có chút choáng váng, cô ta vội vàng đỡ tường chậm rãi đi tới toilet, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, cô ta nhìn mình trong gương, vẫn có hơi không thể tin được. Tại sao chuyện lại như vậy? Tại sao lại không giống trong tưởng tượng của cô ta chứ?
 
Rõ ràng hết thảy đều vạn vô nhất thất* mới đúng nhưng tại sao cô ta lại phải đi?
 
*Vạn vô nhất thất: kín kẽ, không chút sơ hở.
 
Cô ta thật sự không biết rốt cuộc là đi nhầm bước nào.
 
Sau khi đến phòng trà nước uống ly cà phê, cô ta tạm thời bình tĩnh lại, quyết định trở lại văn phòng nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào để cứu vãn tình hình. Ai ngờ vừa mới đi đến cửa phòng nhân sự đã nghe được tiếng cười nói bên trong. Cô ta đi vào, đập vào mắt là Tô Yên đang được mấy cô gái nhỏ ở phòng nhân sự vây quanh đùa giỡn nói chuyện phiếm.
 
Hôm nay Tô Yên mặc một bộ đồ kiểu mới của nhãn hiệu nào đó, chính là chiếc váy liền áo hở vai màu đỏ, làm tôn lên làn da trắng tuyết của cô, phá lệ tuyệt đẹp.

 
Bởi vì bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa bình thường cũng không có gì phải lo lắng cho nên cả người cô rạng rỡ sáng láng, không chút nào nhìn ra cô đã sinh con.
 
“Vị này chính là trưởng phòng Tôn đúng không?” Tô Yên nhìn thấy Tôn Viện trước tiên, cô mỉm cười với cô ta: “Hôm đó tôi tới đây tìm Giang tổng của các cô, gặp cô ấy một lần ở bên ngoài văn phòng.”
 
Tôn Viện chỉ cảm thấy giờ phút này tươi cười của cô làm nổi bật vẻ đặc biệt chật vật của cô ta.
 
“Giang phu nhân, chào cô.”
 
Tô Yên lại chỉ vào chiếc hộp được đóng gói trên bàn: “Lúc tôi tới đây đi ngang qua một nhà hàng không tệ, bánh dứa của nhà hàng này rất ngon nên tôi mua một ít, cô nếm thử đi.” Nói xong cô lại quay đầu nói với một cô gái nhỏ: “Thế nhé, chị Triệu kết hôn tôi có lẽ không đến được, cô giúp tôi gửi tiền mừng và chúc phúc nha.”
 
“Được được được, chị Triệu nhất định cao hứng muốn chết.” Đúng vậy, sao lại không thể cao hứng chứ, Giang phu nhân còn nhớ rõ hôn lễ của chị ấy, lại còn nhờ người tặng tiền mừng và chúc phúc, chuyện này làm sao có thể không làm cho người ta vui được chứ?
 
Tô Yên dịu dàng cười: “Chị Triệu làm việc ở Giang thị nhiều năm như vậy, đây là chuyện nên làm, mọi người kết hôn cũng sẽ như vậy.”
 
Cả trai lẫn gái trong phòng nhân sự đều vây quanh Tô Yên, cười đến là vui vẻ.
 
“Thôi được rồi, tôi không quấy rầy mọi người làm việc nữa, bằng không Giang tổng của mấy người biết chuyện lại trách tôi.” Tô Yên nhìn bọn họ cười: “Tôi đi trước, mọi người bận đi.”
 
Nói xong, Tô Yên liền cầm túi chuẩn bị đi ra ngoài, có mấy nữ nhân viên chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, muốn đưa cô ra ngoài.
 
Từ đầu tới cuối, Tôn Viện giống như bị bài xích ở ngoài.
 
Khi đi qua người Tôn Viện, Tô Yên dừng lại: “Đúng rồi, trưởng phòng Tôn, cô đã tìm được đồ chưa? Xem cô có vẻ rất cấp bách, có lẽ là món đồ rất quý trọng nhỉ?”
 
“Còn chưa tìm được.” Trong lòng Tôn Viện có chút hoảng loạn, không nghĩ tới Tô Yên lại đột nhiên nhắc tới vụ này.
 
Tô Yên mỉm cười gật đầu: “Có gì cần tôi hỗ trợ cứ nói thẳng, tôi đi trước đây, không quấy rầy các cô nữa.”
 
Tôn Viện cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy làn váy liền áo màu đỏ của Tô Yên, màu sắc rực rỡ đẹp đẽ, khi cô đi qua mang theo mùi hương dễ ngửi, Tôn Viện nỗ lực hồi tưởng một chút, hình như là nhãn hiệu nước hoa nào đó, giá cả làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
 
Một vài người trong phòng nhân sự vừa ăn bánh thảo luận ——
 
“Giang phu nhân biết làm người thật đấy, tôi nghe nói mỗi lần cô ấy đến đây tìm Giang tổng đều sẽ mang đồ ăn cho bộ phận thư ký, không ngờ chúng ta cũng có đãi ngộ này, lại nói, bánh dứa này ngon hết sẩy luôn, mua ở đâu nhỉ?”
 
“Tôi vừa mới tìm hiểu nhà hàng kia…… Quá đắt quá đắt! Mọi người đừng ăn vội, để tôi chụp ảnh lên vòng bạn bè khoe giàu đã!!”
 
“Tôi rất thích Giang phu nhân, rất có tình người luôn nhé. Chị Triệu cũng đã đi rồi, cô ấy còn nhớ rõ chuyện chị ấy sắp kết hôn, còn muốn tặng tiền mừng, đoán chừng chị Triệu thật sự cảm động muốn chết.”
 
“Cô biết Linda phòng thư ký chứ? Lần trước tôi và cô ấy cùng lên xe, cô ấy nói, mỗi lần Giang phu nhân ra nước ngoài đều sẽ mua quà cho các cô ấy, a a a a, cả người tôi đều không ổn rồi!”
 
Tôn Viện đi về phía văn phòng, một nam đồng nghiệp gọi cô ta: “Trưởng phòng, cô không ăn bánh dứa sao?”
 
“Không cần, cảm ơn.” Cô ta miễn cưỡng cười, đẩy cửa đi vào văn phòng.
 
Chờ sau khi cô ta đi vào, mấy người đó liếc nhau, bĩu môi.
 
Tôn Viện ngồi trên ghế, rốt cuộc cô ta cũng đã biết mình tính sai từ bước nào rồi. Từ đầu tới cuối cô ta gần như đều xem nhẹ người phụ nữ mỹ lệ kia. Cô ta cho rằng cô cũng giống những người phụ nữ khác, sẽ cuồng loạn khi gặp phải tình huống này, cô ta cho rằng Giang Cảnh Xuyên sẽ phiền chán, cô ta cho rằng bản thân tạo ra hiểu lầm nho nhỏ này sẽ khiến hai người họ phát sinh mâu thuẫn.
 
Là cô ta tự cho mình thông minh, Tô Yên xuất thân từ gia đình khá giả, có thể gả cho Giang Cảnh Xuyên, hơn nữa còn sinh hai đứa con trai, người phụ nữ như vậy sao có thể đơn giản được đây?
 
Là cô ta xem nhẹ Tô Yên, do đó dẫn tới thua hết cả bàn cờ. Cô ta biết, từ nay về sau cô ta không còn có cơ hội tiếp cận Giang Cảnh Xuyên nữa. Chỉ là cũng không tính là tổn thất không phải sao? Ít nhất Tô Yên đã dạy cho cô ta một bài học.

 
Thật ra cô ta có chút tò mò, đêm qua Tô Yên rốt cuộc là nói gì, làm gì mới có thể làm cho Giang Cảnh Xuyên, việc đầu tiên khi đến công ty là sa thải cô ta?
 
Tôn Viện mơ hồ biết, chỉ có khi cô ta cẩn thận suy nghĩ chuyện này, như vậy sau này khi gặp phải một Giang Cảnh Xuyên khác, có lẽ cô ta sẽ không thua.
 
Tâm trạng Tô Yên cũng không tệ lắm, cô biết Giang Cảnh Xuyên nhất định là sẽ có hành động. Cô đoán, có lẽ là sa thải Tôn Viện.
 
Đang lúc tâm trạng tốt, cô liền nghĩ đến chuyện muốn đi làm cùng Giang Cảnh Xuyên. Đến cũng đến rồi, đương nhiên là muốn đi bỏ đá xuống giếng một phen, nhìn vẻ mặt vừa rồi của Tôn Viện, Tô Yên chỉ cảm thấy cả người sảng khoái không thôi.
 
Cô nghĩ, có phải Tôn Viện cho rằng đêm qua cô sẽ không phân biệt xanh đỏ đen trắng liền cãi lộn ầm ĩ với Giang Cảnh Xuyên một phen hay không?
 
Sau đó sáng hôm nay cô ta nhân cơ hội tới đây hoa mỹ giải thích?
 
Cãi nhau với người khác là chuyện lãng phí thể lực và trí tuệ nhất. Trên thực tế, cãi nhau một hồi xong, cũng sẽ không giải quyết được gì, ngược lại có thể sẽ làm mọi chuyện càng trở nên hỏng bét.
 
Khi Tô Yên đẩy cửa tiến vào văn phòng, Giang Cảnh Xuyên đang nghe điện thoại, anh nhìn thấy cô còn ngẩn ra một chút. Sau khi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với bên kia, anh đứng lên đi qua kéo tay cô, trêu ghẹo nói: “Sao thế? Em tới kiểm tra? Hay là cải trang vi hành?”
 
“Không thể sao?” Tô Yên liếc Giang Cảnh Xuyên một cái.
 
Giang Cảnh Xuyên chân chó đón lấy túi xách của Tô Yên, anh đỡ cô ngồi xuống sô pha: “Đương nhiên có thể, ước gì mỗi ngày nương nương đều tới đây kiểm tra anh.”
 
Hai vợ chồng rất ăn ý, Tô Yên không hỏi Giang Cảnh Xuyên muốn xử lý chuyện này như thế nào, Giang Cảnh Xuyên cũng không chủ động đề cập, thật giống như chuyện này chưa từng xảy ra.
 
Chờ Giang Cảnh Xuyên bận việc xong thì chuẩn bị mang theo Tô Yên đi ăn cơm. Hai người vừa mới đi ra thang máy xuống lầu một thì nhìn thấy Tôn Viện tay cầm cà phê, đang chờ thang máy ở một bên.
 
Tôn Viện do dự một chút, đi lên phía trước chào hỏi: “Giang tổng, Giang phu nhân.”

 
Cho dù thế nào, hiện tại cô ta vẫn là cấp dưới của Giang Cảnh Xuyên, nhìn thấy ông chủ cũng không thể làm như không thấy.
 
Giang Cảnh Xuyên nhàn nhạt gật đầu, Tô Yên một tay kéo cánh tay Giang Cảnh Xuyên, cười đến là vui vẻ: “Trưởng phòng Tôn, thật khéo quá, cô ăn cơm chưa?”
 
“Vâng, tôi ăn rồi.”
 
“Chúng tôi đi ăn trước nha.” Tô Yên nhìn Tôn Viện phất phất tay, rồi kéo Giang Cảnh Xuyên đi.
 
Hai người càng đi càng xa, Tôn Viện đi vào thang máy, trên mặt vẫn còn duy trì nụ cười tiêu chuẩn.
 
Giang Cảnh Xuyên nghiêng đầu nhìn Tô Yên đang cười tủm tỉm một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển mà.”
 
Rõ ràng biết đối phương làm chuyện gì, vậy mà gặp mặt còn có thể hàn huyên như không có chuyện gì, ôi, vợ anh thật sự rất có bản lĩnh, anh làm không được.
 
Tô Yên véo cánh tay anh một chút, chọc cho Giang Cảnh Xuyên kêu đau, lúc này cô mới vừa lòng: “Cho dù là kim dưới đáy biển anh cũng phải vớt lên cho em.”
 
“Vâng, bà chủ.”
 
Sáng sớm thứ hai, Linda gửi WeChat tới.
 
Linda: “Quá hả giận! Cô ta từ chức!!”
 

Tô Yên: “…… Trong dự kiến.”
 
Linda: “Cô đang kiêu ngạo sao? Nhất định là vậy rồi, nếu về sau còn có ai dám như vậy, cứ đối phó với cô ta như thế!”
 
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, trả lời: “Linda, cô phải biết rằng, chúng ta không nên là người phải ra mặt giải quyết, nếu về sau còn phát sinh chuyện tương tự, số lần nhiều, tôi sẽ cảm thấy rất mệt.”
 
Không có người phụ nữ nào thích tranh đấu, cô yêu anh, cũng không có nghĩa là tình yêu của cô sẽ không giảm bớt vì loại chuyện này.
 
Đạo lý này tin tưởng Giang Cảnh Xuyên cũng hiểu.
 
Nói đến cũng kỳ quái, tình yêu vốn dĩ chính là hư vô mờ mịt, cũng không vững chắc ổn định, sẽ bởi vì rất nhiều rất nhiều chuyện mà tiêu tán.
 
Cô sẽ quý trọng tình yêu của mình, cũng sẽ tận lực làm phần tình cảm này luôn luôn kéo dài nhưng nếu cô phiền chán, mệt mỏi, vậy xin lỗi.
 
Nếu Giang Cảnh Xuyên cũng quý trọng phần cảm tình này như cô, anh cũng nên vì thế mà nỗ lực trả giá.
 
Rất nhiều thời điểm, rất nhiều chuyện, không phải một câu chuyện không liên quan đến mình là có thể đẩy rớt. Đúng vậy, ai thích anh, anh không khống chế được nhưng nếu anh không xử lý, cái gì cũng không làm, vậy cô cũng sẽ không lại lãng phí tình cảm và thời gian trên người anh.
 
Rất nhanh đã đến ngày hôm nay Lục Dạng kết hôn, nghe nói vốn là quyết định tổ chức ở Tahiti, thế nhưng tuổi tác ông Trần đã cao, hơn nữa gần đây thân thể cũng không phải rất tốt, cho nên quyết định tổ chức ở trong nước.
 
Tô Yên đi cùng Giang Cảnh Xuyên tới tham dự, tin tức vợ chồng Giang thị tới nhanh chóng truyền tới Lục Dạng bên này. Hắn vội vàng buông việc trong tay, đi qua nghênh đón.
 
Lại lần nữa nhìn thấy Lục Dạng, hắn thoạt nhìn không giống như trước kia, có lẽ là bởi vì nắm quyền cho nên đã tự tin hơn rất nhiều.
 
Tô Yên tính toán trong lòng, cô và Lục Dạng cũng đã gần một năm không gặp mặt. Nhưng lúc này cô cũng không hề thấp thỏm, Lục Dạng là người biết nặng nhẹ, hiện tại lại đã kết hôn, căn bản là không có khả năng lại làm ra chuyện gì xấu, cho nên cô rất thản nhiên chào hỏi hắn: “Lục tiên sinh, tân hôn vui vẻ nha.”
 
Thật ra ở một ngày như vậy, Lục Dạng không muốn gặp Tô Yên, bởi vì hắn sẽ cảm thấy bản thân mình thật sự rất đáng buồn.
 
Hắn có tính là tra nam không? Vậy mà lại hối hận khi cưới người vợ hiện tại.
 
Vợ hắn gần như không thể bắt bẻ, cho dù là gia thế, nhân phẩm hay là tính cách, chỉ là thiếu tính chất đặc biệt làm hắn động tâm.
 
Hai người từ lúc quen nhau đến kết hôn cũng được hai năm. Hắn nhớ rõ mỗi một ngày kỷ niệm, cũng sẽ tạo bất ngờ vào những dịp lễ tết, cũng cho cô một màn cầu hôn đặc biệt lãng mạn, hai người hầu như chưa từng cãi nhau, hắn có thể cho cô rất nhiều rất nhiều thứ, duy chỉ không cho được tình yêu.
 
Lại lần nữa gặp được Tô Yên, Lục Dạng càng thêm chắc chắn điểm này. Thật ra loại chuyện lâu ngày sinh tình này căn bản không có khả năng phát sinh trên người hắn. Ngay từ đầu không thích, ngay từ đầu không cảm thấy động lòng, như vậy, về sau cũng rất khó thích.
 
Hắn vẫn thích Tô Yên, nhìn thấy cô tim vẫn đập nhanh hơn, tầm mắt vẫn không nhịn được đi theo cô.
 
Lục Dạng cảm thấy mình tra tới cực điểm.
 
Sau khi tiếp đón Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, hắn nhanh chóng đi đến một phòng nghỉ khác, nàng dâu mới xinh đẹp đang nói chuyện với bạn thân, nhìn thấy hắn tới, thẹn thùng cười.
 
Bạn thân đương nhiên là nhân cơ hội này nói với Lục Dạng phải đối xử với cô thật tốt. Nói xong một hồi linh tinh, phòng nghỉ ngơi cũng chỉ còn lại cô dâu và chú rể. Lục Dạng đi tới, vén khăn che mặt của cô lên, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của cô, nhịn không được cười nói: “Hôm nay em thật xinh đẹp.”
 
Cô dâu nghe xong lời này cúi đầu cười: “Vâng, hôm nay anh cũng rất đẹp.”
 
Lục Dạng cảm thấy mình thật không phải người. Tuy rằng nói hai nhà liên hôn thì xu hướng lợi ích tăng lên rất nhiều nhưng nhìn một cô gái tốt như vậy gả cho hắn, trong một ngày như vậy, thế nhưng hắn không có một chút cảm xúc vui sướng nào, hắn cảm thấy mình thật đáng giận.
 
“Hôm nay sẽ rất mệt, bây giờ em nghỉ ngơi một chút đi.”
 
Lục Dạng dặn dò một chút xong liền chuẩn bị ra ngoài tiếp tục tiếp đãi khách. Đột nhiên cô dâu gọi hắn lại, kéo làn váy đi về phía hắn, đưa tay ra, trong tay là một chiếc khăn tay. Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Lục Dạng, cô nhỏ giọng cười nói: “Em thấy chiếc khăn tay bình thường anh mang bên người cũng sắp sờn nên thêu một cái cho anh, thêu không đẹp lắm, anh đừng ghét bỏ.”
 
Vốn dĩ cô sẽ không làm việc này, chỉ là thấy anh quý trọng chiếc khăn tay kia như vậy cũng sẽ nhịn không được suy đoán, có thể là bạn gái trước của anh tặng không? Nếu không vì sao anh lại nâng niu nó như thế. Cô hy vọng khăn tay của mình có thể thay thế cái kia, cũng như hy vọng có thể chiếm trọn toàn bộ trái tim anh.
 
Bạn thân nói, dứt khoát trực tiếp đi mua một cái là được rồi, cần gì phải nghiêm túc như vậy.
 
Trong mắt Lục Dạng thất thần một lát, hắn nhận lấy khăn tay, ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn vẻ thong dong kia đã có chút cố ý tươi cười: “Không chê, em vất vả rồi.”
 
Chờ đi ra khỏi phòng nghỉ, Lục Dạng xoay người đi đến lối an toàn. Hắn xem cũng không xem khăn tay vợ mình thêu, tiện tay bỏ vào trong túi, sau đó từ trong túi gần sát ngực lấy ra chiếc khăn tay đã nhiều năm mang theo bên mình.
 
Đúng là có chút cũ, quần áo trên người hắn đều có người chuyên môn làm sạch, chỉ duy nhất chiếc khăn tay này, mỗi buổi tối hắn đều đích thân đi giặt.

 
Ngay từ đầu đã không biết thích cái gì ở cô, hiện tại cũng không biết. Mỗi khi hắn cho rằng mình đã buông xuống, nhìn thấy chiếc khăn tay này lại nhớ đến tâm trạng lúc ban đầu.
 
Thật ra như vậy cũng tốt, từ đầu tới cuối, hắn muốn cái gì, chấp nhất cái gì, cũng không ai biết.
 
Không có người nào biết nhược điểm của Lục Dạng là cô, như vậy thật tốt, không ai có thể uy hiếp đến hắn.
 
Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên ngồi ở vị trí tương đối tốt. Tô Yên nhìn nàng dâu mới khoác tay ba xuất hiện ở cửa, tiếng nhạc vang lên, khóe miệng cô ấy mỉm cười từng bước từng bước đi về phía Lục Dạng.
 
“Cô dâu, con có nguyện ý gả cho chú rể làm vợ, theo lời dạy của Kinh Thánh sống chung với anh, ở trước mặt thần cùng anh kết làm một thể, yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh, giống như con yêu bản thân con. Cho dù anh ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, trước sau trung thành với anh, cho đến khi rời khỏi thế giới?”
 
“Con nguyện ý.”
 
Tô Yên có chút hiểu ra vì sao hiện tại càng lưu hành loại hôn lễ kiểu Tây này. Tuyên thệ như vậy thật sự quá thành kính, lời thề như vậy làm cho ngay cả cô cũng rung động.
 
Cô kề sát vào Giang Cảnh Xuyên, thấp giọng hỏi: “Khi đó chúng ta cũng giống như thế này sao?”
 
Vẫn là cảm thấy tiếc nuối mà, thật sự yêu một người là từ trong ra ngoài đều tràn đầy lòng chiếm hữu, nghĩ đến anh từng nói câu con nguyện ý kia, đối tượng không phải cô…… Trong ngực Tô Yên có hơi chua xót.
 
Giang Cảnh Xuyên lâm vào trong hồi ức, khi đó? Khi đó…… anh lắc đầu: “Phải, cũng không phải.”
 
Để anh nghĩ lại đã……
 
Một ngày kia, trên mặt cô hầu như không một chút tươi cười. Khi cha xứ hỏi cô có nguyện ý không, rõ ràng cô đã trầm mặc thật lâu, lâu đến mức khách khứa phía dưới liên tiếp nhìn về phía bên ngoài, đều cho rằng kế tiếp sẽ phát sinh tình tiết có người đến đây cướp hôn như trong phim truyền hình.
 
Lâu đến khi nụ cười trên mặt anh cũng dần dần biến mất, lúc này cô mới nhẹ nhàng gật đầu, nói rất khẽ, con nguyện ý.
 
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên rất khó chịu.
 
Mặc dù anh biết khi đó cô không thích anh chút nào, làm ra hành động như vậy cũng không có gì đáng trách nhưng vẫn khó chịu.
 
Giang Cảnh Xuyên lấy điện thoại trong túi ra, anh vẫn không muốn trò chuyện vợ chồng với Tô Yên bị người ngoài nghe được.
 
Anh gửi một tin nhắn WeChat qua: “Không vui.”
 
Tô Yên: “Em cũng không vui.”
 
Giang Cảnh Xuyên: “Anh không vui còn có lý do, vì sao em lại không vui?”
 
Kế tiếp, nếu có người chú ý tới cặp vợ chồng này, thì sẽ phát hiện bọn họ đang tập trung tinh thần chơi di động.
 
Tô Yên: “Anh thông minh như vậy, đoán xem.”
 
Giang Cảnh Xuyên: “Trên thực tế, trong việc suy đoán tâm tư của em này, anh nguyện ý thừa nhận mình thật ngốc.”
 
Có người đàn ông này dám nói mình hiểu tâm tư của phụ nữ? Có người đàn ông nào dám suy đoán vì cái gì mà vợ mình không vui? Dù sao Giang Cảnh Xuyên cảm thấy mình không có thiên phú đó.
 
Tô Yên: “Vậy sao anh lại không vui?”
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn Lục Dạng cùng vợ hắn trao nhẫn cho nhau, anh nghĩ nghĩ, cúi đầu nghiêm túc đánh chữ: “Tô tiểu thư, em có nguyện ý gả cho Giang Cảnh Xuyên, làm vợ của anh không? Cho dù em khỏe mạnh hay bệnh tật, anh đều yêu em cả đời, em nguyện ý không?”
 
Tô Yên nhìn tin nhắn này trên điện thoại, trong BGM đầy cảm xúc tại hiện trường, viền mắt suýt nữa đỏ hoe.
 
Mặc kệ anh có biết hay không, có đoán được vì sao cô không vui hay không, anh gửi tới một câu như vậy, làm cô cảm thấy mình giống như được trở lại màn hôn lễ kia.
 
Đã không cảm thấy tiếc nuối nữa rồi, thật sự.
 
Tô Yên tiến đến bên tai Giang Cảnh Xuyên, từng câu từng chữ, vô cùng kiên định nói: “Em, nguyện, ý.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui