Trông anh rất có tiền nha!!

Giang Cảnh Xuyên thầm nghĩ toang rồi, xem phản ứng này của Tô Yên là biết, hai tiểu tử kia còn chưa học được tố cáo. Chuyện này xem như anh chưa đánh đã khai.
 
“Vợ à, anh thật sự không cố ý, cũng không nghĩ sẽ đá vào mông bọn nó, em yên tâm, sau này bọn nó có cho anh đá anh cũng không đá đâu. Em đừng để trong lòng nha.” Nếu đã chưa đánh đã khai thì lúc này vẫn không thể lừa gạt nữa, vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc y như học sinh tiểu học tuyên thệ dưới cờ đỏ, chỉ thiếu nước hận không thể viết bản kiểm điểm thôi.
 
Thấy vẻ mặt Tô Yên vẫn rất lạnh nhạt, Giang Cảnh Xuyên dứt khoát nói ra lời mà thẳng nam ung thư thường nói: “Đây là một phương thức biểu đạt yêu thương của anh với con, em xem, tại sao anh không đá người khác chứ? Đương nhiên, bây giờ anh đã biết phương thức này sai rồi, về sau tuyệt không tái phạm, vợ, em tha thứ cho anh lần này đi.”
 
Miêng lưỡi Giang Cảnh Xuyên sắp mòn rồi, rốt cuộc Tô Yên cũng mở miệng: “Tạm gác chuyện này sang một bên đã, anh giải thích chuyện khác đi. Nếu giải thích được thì mọi chuyện đều dễ nói, nếu không giải thích rõ ràng, em nói cho anh, anh có quỳ trên xương rồng hay bàn phím cũng vô dụng.”
 
Nghe được lời này, Giang Cảnh Xuyên không cảm thấy thả lỏng chút nào, ngược lại càng thêm bất an, rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến cho vợđại nhân gác chuyện anh đá mông con sang một bên?
 
Xem ra là rất nghiêm trọng, có thể nâng cao cảnh báo.
 
Tô Yên mở ra thứ đã ghi âm lại, ban đầu Giang Cảnh Xuyên còn có hơi không rõ nguyên do, chờ sau khi nghe xong, mặt mày đều nhăn tít lại.
 
Đây là cái quỷ gì thế?
 
“Có lẽ là anh không xa lạ gì giọng nói này chứ, chính là trưởng phòng nhân sự lần đó gặp ở công ty anh. Anh chỉ cần trả lời em hai vấn đề là được, chuyện khác em cũng không muốn hỏi nhiều. Thứ nhất, vì sao cô ta gọi điện thoại cho anh muộn như vậy, hai người các anh có liên hệ công việc gì sao? Đừng nói cái gì mà cô ta là trưởng phòng nhân sự, em nghe nói, là Lâm phó tổng phụ trách mảng này, không phải anh.”
 
Giang Cảnh Xuyên đương nhiên cũng không phải đồ ngốc, nếu đến lúc này anh vẫn còn ngu ngốc, không nhận ra chuyện gì thì dứt khoát về lại nơi sản xuất là được.
 
“Được, cô ta nói là đánh rơi gì đó vào xe của anh, chẳng lẽ cô ta không biết anh đã có gia đình sao? Có nhân viên nào lại hơn 10 giờ gọi điện thoại cho ông chủ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy? Cô ta to gan thật đấy, vậy mà không sợ quấy rầy ông chủ? Hay là đây không phải lần đầu tiên?”
 
Giang Cảnh Xuyên vội vàng lắc đầu, cực lực thanh minh cho mình: “Vợ à, em biết mà, nếu trước đây cô ta đã gọi một lần, mà anh là người nhận máy, thì cô ta vốn không có cơ hội lại gọi tới một lần nữa đâu. Đây thật sự là lần đầu tiên, anh đảm bảo, cũng sẽ là lần cuối cùng.”
 
Đúng là ngàn phòng vạn phòng, thế mà vẫn bị té lộn nhào, Giang Cảnh Xuyên tỏ vẻ hơi tức giận.
 
“Được rồi, vấn đề này qua, cô ta đánh rơi gì trên xe? Tại sao cô ta lại ngồi xe của anh? Giang Cảnh Xuyên, em nói cho anh biết, nếu anh không giải thích rõ ràng chuyện này, hôm nay anh đừng hòng ngủ!” Tuy rằng Tô Yên đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra nhưng lúc này cũng không muốn dễ dàng buông tha Giang Cảnh Xuyên, dù sao cũng phải cho anh biết cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho những chuyện này, nếu không tiếp theo lại xuất hiện tình huống như vậy thì thật ghê tởm muốn chết.
 
Giang Cảnh Xuyên hồi tưởng một chút, nói với Tô Yên: “Em để anh gọi điện thoại, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
 
Tô Yên đoán anh chắc là gọi điện cho trợ lý chứng thực một chút, liền nói: “Mở loa đi, em muốn nghe.”
 
Giang Cảnh Xuyên bấm điện thoại của trợ lý, một lát sau bên kia mới kết nối được, truyền đến giọng của trợ lý: “Giang tổng, có chuyện gì phân phó sao ạ?”
 
Trợ lý cũng cảm thấy khổ quá, đã muộn thế này rồi, hắn cũng đã ngủ từ sớm nhưng điện thoại của Giang Cảnh Xuyên lại không dám không nhận, chỉ hy vọng không phải chuyện gì lớn.
 
“Hai ngày trước tôi cho cậu mượn chiếc xe kia của công ty, cậu còn nhớ rõ không?”
 
Trợ lý: “Vâng, Giang tổng, tôi đã đổ đầy xăng, cũng đi cửa hàng 4s bảo dưỡng rồi ạ.”
 
Giang Cảnh Xuyên ừm một tiếng, anh liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, tiếp tục nói: “Không phải nói cái này, trưởng phòng nhân sự Tôn nói có cái gì rơi ở trên xe, cậu có ấn tượng không?”
 
Trợ lý: “Không có đâu, lúc đi bảo dưỡng tôi đã cố ý kiểm tra một lượt, không có gì rơi xuống hết.”
 
Giang Cảnh Xuyên nghĩ thầm, xem ra đúng là có chuyện như vậy: “Đúng rồi, tại sao trưởng phòng Tôn lại ngồi chiếc xe đó? Có chuyện gì sao?”
 
Trợ lý là một tên thẳng nam, cũng không nghĩ nhiều liền trả lời: “Hôm đó tôi lái chiếc xe kia tan tầm, thấy trưởng phòng Tôn đón xe ở gần đấy nên đưa cô ấy về một đoạn.”
 
“Được rồi, không có việc gì. Đúng rồi, sáng mai cậu bảo Lâm phó tổng đến văn phòng tôi một chuyến, tôi có việc tìm anh ta.” Giang Cảnh Xuyên nói xong câu này rồi treo điện thoại.
 

“Chuyện chính là như vậy.” Giang Cảnh Xuyên nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành: “Sao anh có thể để cho phụ nữ không liên quan ngồi xe mình được chứ, vợ, em nhất định phải tin tưởng anh.”
 
Trong một vài trường hợp, không phải Giang Cảnh Xuyên không nhận ra biểu hiện mập mờ từ mấy người phụ nữ, chỉ là anh không đáp lại, càng không cho những người này có cơ hội gây rắc rối cho cuộc sống của anh. Anh cho rằng gần như không chút sơ hở, trăm triệu lần không ngờ tới, lần này gây chuyện thế mà lại là nhân viên trong công ty.
 
Lúc Giang Cảnh Xuyên còn chưa kết hôn, khi đó vừa mới nhậm chức, công ty cũng có bộ phận nữ nhân viên có tâm tư về chuyện kia, làm ra vài chuyện quá đáng, bị Giang Cảnh Xuyên thẳng tay sa thải. Cứ vài lần như vậy, mọi người đều biết Giang Cảnh Xuyên là người có tính cách thế nào, đám nữ nhân viên Giang thị đánh tan tâm tư. Tuy nói phú quý hiểm trung cầu* nhưng ông chủ không bị khuất phục, đừng nói không cầu được phú quý, đánh mất công việc mới là mất nhiều hơn được.
 
*Phú quý hiểm trung cầu: phải chấp nhận rủi ro, nguy hiểm thì mới đạt được phú quý.
 
Sau đó, Giang Cảnh Xuyên kết hôn, Tô Yên cũng tới công ty. Mọi người đều thấy tình cảm ông chủ bà chủ thắm thiết đến mức nào, càng không dám có suy nghĩ về khía cạnh đó. Phải biết rằng, có thể được nhận vào làm việc ở Giang thị, năng lực làm việc của bản thân cũng đã qua cửa, người như vậy chỉ cần không tìm đường chết thì tiền đồ sẽ không kém, chỉ số thông minh cũng online, đương nhiên sẽ không đi làm chuyện tự hủy tương lai.
 
Tô Yên tính toán trong lòng một phen, quyết định không thể buông tha anh nhanh như thế, cô liền xụ mặt nói: “Làm sao em biết anh nói thật hay giả chứ.”
 
Giang Cảnh Xuyên thật muốn kêu rên: “Lịch trình hằng ngày của anh, mỗi ngày xảy ra chuyện gì từ lớn đến nhỏ anh đều nói cho em, chỉ thiếu nước nói cho em một ngày mấy lần đi toilet, vậy mà em vẫn nghi ngờ anh?”
 
Quả thực, những gì Giang Cảnh Xuyên nói chính sự thật, đúng là chuyện gì anh cũng nói với Tô Yên, hiện tại ngay cả bữa trưa ăn cái gì anh cũng sẽ chụp ảnh gửi cô xem.
 
Chính là bởi vì Giang Cảnh Xuyên làm việc này, cho nên khi Tô Yên nhận được điện thoại, cô căn bản là không nghĩ đến việc nghi ngờ Giang Cảnh Xuyên.
 
Anh đáng giá để cô tín nhiệm.
 
“Cảnh Xuyên, không phải em nghi ngờ anh, bây giờ anh đứng ở góc độ người ngoài nghe đoạn ghi âm này đi, chẳng lẽ anh cảm thấy là em lòng dạ hẹp hòi sao? Là em vô cớ gây rối sao? Cho dù là người vợ nào, nghe được những lời này trong lòng cũng cảm thấy bất an.” Tô Yên quay đầu đi, bắt đầu nghẹn ngào: “Anh cũng không biết khi nghe cô ta nói như vậy, em cảm thấy thế nào.”
 
Biểu hiện này là nửa thật nửa giả, cho dù biết anh chưa làm gì nhưng cô vẫn thấy tức giận, tại sao ai cũng dám đến khiêu khích cô?
 
Chuyện này thật sự rất khó nói. Mượn chuyện tình địch này nói đi, Lục Dạng mang tình cảm với cô nhưng anh ta lựa chọn không nói một lời, nguyên nhân lớn nhất trong đó còn không phải bởi vì chồng cô là Giang Cảnh Xuyên sao?!
 
Còn cô thì sao, Vương Tư Kỳ lúc trước thì không nói, Trình Ảnh cũng không nói, lần này Tôn Viện ấy thế mà dám trực tiếp gọi điện thoại khiêu khích, còn không phải là vì không sợ cô sao?
 
Trước kia ở hậu cung, cô có thể không đổi sắc mặt đấu với những người phi tần đó, cho dù bị người ta khiêu khích, cho dù bị người ta lợi dụng, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy tủi thân, đây là vì sao chứ? Còn không phải bởi vì trong lòng không yêu sao, bởi vì không yêu, cho nên mới không cảm thấy uất ức.
 
Có lẽ con người chính là như vậy, biết rõ chuyện này không chút nào liên quan đến anh nhưng lúc này vẫn là không nhịn được giận chó đánh mèo.
 
Giang Cảnh Xuyên cực kỳ sợ nước mắt của Tô Yên, anh vội vàng ngồi xuống bên cạnh ôm bả vai cô, thấp giọng an ủi: “Chuyện này đúng là tại anh không suy xét chu toàn, em yên tâm, anh nhất định sẽ giải quyết tốt. Anh không cảm thấy em lòng dạ hẹp hòi, cũng không cảm thấy em vô cớ gây rối, thật đấy.”
 
“Thật vậy sao?” Tô Yên tủi thân nhìn anh nói.
 
“Thật hơn cả nhẫn kim cương trên tay em.”
 
“Thật ra em rất tủi thân, vì các cô ấy đều coi như em không tồn tại chứ? Em không phải vợ hợp pháp của anh sao? Không phải một chồng một vợ sao?” Tô Yên bắt lấy ống tay áo của Giang Cảnh Xuyên, vẻ mặt cực kỳ uất ức: “Tại sao các cô ấy cứ như không thấy em chứ? Anh là chồng em, rõ ràng bọn họ đều biết mà, vì sao lại có thể nói với em như thế?”
 
Bản thân Tô Yên chính là điểm yếu của Giang Cảnh Xuyên, lúc này cô nói như vậy, từng chữ từng chữ nện xuống trái tim anh, anh theo đó khó chịu cực kỳ.
 
Sau khó chịu còn có phẫn nộ.
 
“Không ai có thể làm lơ em, làm lơ em sẽ luôn phải trả giá thật lớn.” Giọng Giang Cảnh Xuyên rất bình tĩnh nhưng lại làm trong lòng Tô Yên cảm thấy an tâm hơn nhiều.
 
Chỉ cần có những lời này của anh là đủ rồi.
 
“Cảnh Xuyên, anh đừng trách em đa tâm. Tôn tiểu thư này rõ ràng có thể nói chuyện rõ ràng nhưng cô ta nói như vậy, thật sự sẽ khiến người khác cảm thấy đúng là cô ta ở trên xe với anh. Cảnh Xuyên, em không thích có người giành anh với em chút nào. Thật sự không thích.”
 

Quả thực căm ghét đến muốn bệnh.
 
“Anh hiểu mà.” Cảm giác người mình yêu bị thương nhớ anh cũng đã nếm qua, lại ở ngay dưới mí mắt mình, chưa nói tới vấn đề tín nhiệm hay không tín nhiệm, ghen ghét và bất an là bản năng của con người.
 
Trông dáng vẻ này của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên cũng không cần hỏi anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào, cô tin tưởng trong lòng Giang Cảnh Xuyên đều hiểu rõ.
 
Anh cũng không làm chuyện khiến cô thất vọng, cô vẫn luôn biết.
 
“Được rồi, vậy giờ nói chuyện Đại Bảo Nhị Bảo đi.” Tô Yên vừa chuyển đề tài lại làm cho tim Giang Cảnh Xuyên một lần nữa vọt lên tận cổ họng, anh hơn ai hết đều rõ ràng, cô yêu hai đứa con đến mức nào……
 
“Em nói em nói.” Giang Cảnh Xuyên nào dám lỗ mãng.
 
“Em tin anh nhất định khống chế tốt sức lực, đương nhiên là sẽ không làm tổn thương tới các con. Nhưng em không biết bọn chúng có thích hành động này của anh không, cho nên vẫn là tùy các con quyết định nhé? Sáng ngày mai anh cùng hai đứa ăn bữa sáng, nếu chúng không để ý chuyện này thì có lẽ là em vô cơ gây rối với anh.”
 
Các con có thích hay không, có thể giận dỗi không, vẫn nên để chính hai đứa quyết định đi.
 
Như Giang Cảnh Xuyên nói như thế, đây là một phương thức thể hiện tình yêu thương của anh, mặc dù cô rất hoài nghi cách nói này.
 
Nhưng…… Nếu Đại Bảo Nhị Bảo thích bị Giang Cảnh Xuyên đá mông thì sao đây? ╮(╯▽╰)╭
 
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên xuống lầu ăn sáng, hai đứa con đã dậy từ sớm.
 
Đại Bảo Nhị Bảo vừa thấy mẹ, trong mắt lập tức không còn những người khác, sôi nổi dang hai cánh tay mềm mại gọi mẹ, hoàn toàn làm lơ Giang Cảnh Xuyên ở bên cạnh.
 
Giang Cảnh Xuyên cân nhắc một chút, Nhị Bảo không tim không phổi, dỗ thằng nhóc chỉ là chuyện trong một giây, mấu chốt là thằng con lớn kia kìa.
 
Anh đi trước Tô Yên một bước bế Đại Bảo đang ngồi trên xích đu lên, hôn cậu nhóc một cái: “Hôm nay ba cạo râu sẽ không đâm vào con nữa.”
 
Giờ phút này phản ứng của Đại Bảo hoàn toàn bất đồng với vừa rồi hân hoan nhảy nhót đòi mẹ ôm.
 
Cậu nhóc rất bình tĩnh để Giang Cảnh Xuyên ôm, rụt rè gọi một tiếng ba.
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên nhướng mày, ý nói con trai lớn không so đo với anh, cậu không tức giận.
 
Nhị Bảo có tâm lý nghe theo đám đông. Cậu nhóc nhìn ba hôn anh trai, trong lòng cũng khao khát muốn được hôn buổi sáng nên không ngừng gọi ba ba. Chờ Giang Cảnh Xuyên ôm cậu nhóc vào lòng, Nhị Bảo lại thò gương mặt béo mũm mĩm lại gần, ý nói cục cưng không vui, phải thơm thơm mới tốt lên được.
 
Giang Cảnh Xuyên quả thực mở cờ trong bụng, cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã vượt qua một cửa ải khó khăn, ít nhất hai thằng con mình không hề tỏ ra bận tâm, vậy chuyện đá mông này xem như kết thúc nhỉ?
 
Chờ sau khi Giang Cảnh Xuyên đi làm, Tô Yên cùng Đại Bảo Nhị Bảo chơi trò chơi. Cô không cách nào khống chế tầm mắt mình nhìn mông của hai đứa con trai, làn da trẻ con rất non mịn, ngay cả mông cũng trắng mềm mập mập. Đại Bảo Nhị Bảo đều mặc quần thủng đáy, lộ ra mông béo mập, Tô Yên tỏ vẻ cô sắp không khống chế được chính mình.
 
Đúng là có hơi muốn đá _(:3” ∠)_
 
Trong nháy mắt khi Tô Yên vươn chân kia, Nhị Bảo quay đầu lại cười toe toét với cô, nước miếng cũng sắp chảy ra. Ánh mắt đơn thuần không phòng bị như thế làm Tô Yên có chút chột dạ, vội vàng đi qua bế Đại Bảo Nhị Bảo lên hôn vài cái mới có thể áp xuống kích động trong lòng.
 
Cô quả nhiên là bị Giang Cảnh Xuyên dạy hư rồi làm sao đây _(:3” ∠)_
 
Giang Cảnh Xuyên lái xe đến bãi đỗ xe, vừa mới xuống xe chưa đi được mấy bước đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập. Tôn Viện thở hổn hển đuổi đến, rớt lại phía sau Giang Cảnh Xuyên một bước, nhỏ giọng gọi một tiếng Giang tổng.
 

“Ừm.” Giang Cảnh Xuyên vẫn như bình thường, không nóng không lạnh gật đầu.
 
Tôn Viện bồn chồn trong lòng, cũng không biết ngày hôm qua sau khi cúp điện thoại bên kia đã xảy ra chuyện gì. Hôm qua cô ta cẩn thận nhớ lại những gì mình đã nói, cô ta không nói sai một chữ, cho dù Giang phu nhân và Giang tổng cãi nhau, cô ta cũng sẽ không đuối lý.
 
Hôm nay cô ta lại giải thích với Giang tổng một chút, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
 
Cô ta suy đoán, đêm qua Giang phu nhân nhất định đã cãi nhau với Giang tổng. Lúc này dáng vẻ của cô ta phải nhu nhược một chút, nói lời xin lỗi Giang tổng, nghĩ đến cho dù Giang phu nhân có nói này nói nọ, Giang tổng hẳn là cũng sẽ không tin tưởng.
 
Dù sao thì từ đầu tới cuối cô ta không nói bậy chữ nào, cũng không có làm chuyện gì khác thường.
 
“Giang tổng, đêm qua tôi gọi điện thoại cho ngài, là vợ ngài nghe máy. Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, lúc trước trợ lý Tôn dùng xe ngài chở tôi một lần, tôi có đánh rơi một vật trên đó, hôm qua tôi cũng gọi điện thoại cho trợ lý Tôn nhưng mà anh ấy không nghe máy, cho nên mới gọi cho ngài. Hy vọng không quấy rầy đến ngài và vợ ngài.”
 
Sau khi nói xong, Tôn Viện kiểm tra lại một lượt trong đầu, tự thấy mình không nói sai gì hết.
 
Giang Cảnh Xuyên vô cảm nói: “Là vật gì quý giá sao?”
 
“A?” Tôn Viện sửng sốt một chút, rất nhanh đã khôi phục biểu cảm lúc trước: “Là một cái lắc tay, là di vật ba tôi để lại cho tôi.”
 
Cô ta nghĩ, chỉ cần nói là di vật của ba, người bình thường ngược lại còn có thể thông cảm cho cô ta.
 
Giang Cảnh Xuyên lại muốn cười, lần này tuyển trưởng phòng nhân sự tâm thật là lớn.
 
Tâm cơ này cũng không nhỏ đâu.
 
Trợ lý theo anh đã nhiều năm, không phải người làm việc không biết nặng nhẹ. Nếu đã mượn xe của anh, đương nhiên là trước khi bảo dưỡng kiểm tra trong ngoài một lần. Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng hắn sơ xuất, chỉ là nếu Tôn Viện xử lý việc này ở công ty, hoặc là nói vào lúc khác, anh còn sẽ tin tưởng cô ta. Nhưng mà sau khi nghe bản ghi âm, Giang Cảnh Xuyên đã phán định trong lòng người này mang ý xấu.
 
Cô ta biết rõ người nhận điện thoại là vợ anh, cũng có thể giải thích chuyện rõ ràng thêm một chút nhưng vì sao lại không nói?
 
“Ừm, cô đi tìm trợ lý Tôn đi, cậu ta rõ hơn tôi.” Sau khi nói xong lời này, Giang Cảnh Xuyên liền ấn thang máy đi vào, trong lúc này không liếc cô ta một cái.
 
Tôn Viện bồn chồn trong lòng nhưng lại an ủi mình. Chắc chắn là Giang tổng cãi nhau với Giang phu nhân cho nên tâm trạng anh mới không tốt. Nghĩ như vậy, trong lòng kiên định hơn rất nhiều.
 
Giang Cảnh Xuyên gọi Linda vào.
 
Linda và Tô Yên có quan hệ không tồi, cũng đến biệt thự ăn cơm vài lần, hơn nữa cô ấy đi theo bên người Giang Cảnh Xuyên đã nhiều năm, xem như là kỳ cựu, cho nên bình thường Giang Cảnh Xuyên cũng sẽ nói với Linda mấy câu.
 
“Linda, tôi hỏi thẳng, hiện tại trong công ty có đồn đãi gì về tôi không?” Giang Cảnh Xuyên vừa mở máy tính vừa hỏi.
 
Xét thấy Tô Yên đã chia sẻ chuyện đêm qua qua WeChat với Linda, trong lòng Linda cũng nắm bắt, cô ấy cân nhắc một chút từ ngữ rồi nói: “Giang tổng, tôi theo ngài làm thư ký cũng đã nhiều năm, việc này ta chắc chắn sẽ thành thật nói cho ngài. Là thế này, khoảng thời gian trước tôi nghe mấy người đồng nghiệp nói, trưởng phòng nhân sự Tôn vẫn luôn chờ ngài ở bãi đỗ xe.”
 
Làm việc dưới quyền Giang Cảnh Xuyên đã nhiều năm, Linda biết không thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt anh, có cái gì nói cái đó mới là chính đạo.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy thì sửng sốt, anh hoàn toàn không có ấn tượng, đối với người không liên quan, Giang Cảnh Xuyên rất ít khi phân tán sự chú ý, cho dù người này là trưởng phòng nhân sự trong công ty.
 
Một lần hai lần là trùng hợp, nhiều lần hơn còn có thể là trùng hợp sao?
 
Giang Cảnh Xuyên nghĩ thầm, Tôn Viện này mang ý xấu trong lòng có lẽ không phải chuyện ngày một ngày hai.
 
Sau khi để Linda ra ngoài, trợ lý tiến vào nói Lâm phó tổng lên đây.
 
Lâm Dương là bạn học của Giang Cảnh Xuyên, sau khi Giang Cảnh Xuyên tiếp nhận Giang thị liền đào Lâm Dương đến. Quan hệ hai người rất tốt, phối hợp cũng coi như ăn ý.
 
“Vừa đến công ty đã gọi tôi lên đây, có chuyện gì sao?” Lâm Dương ngồi ở một bên, tò mò hỏi.
 
“Có một việc cần cậu xử lý, ừm, xử lý càng sớm càng tốt.” Giang Cảnh Xuyên giở văn kiện, ngẩng đầu nhìn Lâm Dương một cái.
 
“Cậu nói đi.”
 

“Cậu thấy trưởng phòng nhân sự mới tới thế nào? Tôi nói là năng lực công tác.”
 
Lâm Dương hồi tưởng một chút, gật đầu: “Coi như cũng được, nếu không cũng sẽ không để cô ta thông qua phỏng vấn, chỉ là so ra vẫn kém chị Triệu thôi.”
 
Chị Triệu là trưởng phòng nhân sự trước kia, danh tiếng ở Giang thị rất tốt.
 
“Còn có thể tìm được người thích hợp với cương vị này hơn cô ta chứ?” Giang Cảnh Xuyên buông văn kiện, nghiêm túc nhìn Lâm Dương nói.
 
Lâm Dương vừa nghe câu này đã biết có gì không ổn, vội vàng hỏi: “Cô ta có chỗ nào làm không tốt à? Cậu nói cho tôi xem.”
 
Mảng nhân sự này cũng do Lâm Dương phụ trách, bây giờ vấn đề mình phụ trách làm cho Giang Cảnh Xuyên có ý kiến, đương nhiên anh muốn hỏi rõ ràng.
 
“Lâm Dương, tôi không nói gạt cậu, người này tâm tư bất chính, tôi không muốn để cô ta ở Giang thị gây ra nhiều chuyện.”
 
Những chuyện như Tôn Viện muốn dụ dỗ Giang Cảnh Xuyên nói chung cũng sẽ chỉ lan truyền giữa các nữ đồng nghiệp, nam đồng nghiệp không có hứng thú với mấy chuyện bát quái như thế. Lâm Dương làm phó tổng, cũng không có người đến trước mặt anh ta nói những việc này, cho nên thình lình nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, anh ta cực kỳ giật mình “Tâm tư bất chính? Là sao?”
 
“Thời gian tôi và cậu đi làm cũng không chênh lệch lắm, chúng ta gặp nhau được mấy lần?”
 
Lâm Dương ngẩn ra: “Làm sao tôi nhớ rõ được, ai sẽ chú ý cái này chứ.”
 
“Chúng ta làm việc cùng nhau lâu như vậy, tôi dám nói số lần gặp nhau ở bãi đỗ xe sẽ không vượt quá mười lần nhưng mấy ngày nay, hầu như hôm nào tôi cũng gặp phải cô ta.”
 
“Có thể là trùng hợp không?”
 
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu: “Chuyện này còn có thể nói là trùng hợp, vậy hơn 10 giờ đêm qua cô ta gọi điện thoại cũng là trùng hợp sao? Hai hôm trước tôi cho trợ lý mượn xe, trợ lý thì sao, thuận tiện đưa cô ta một đoạn đường. Hôm qua lúc cô ta gọi điện thoại là vợ tôi nghe máy, cô ta nói một ít lời thật giả chọc cho vợ tôi nghi ngờ tôi.”
 
Vẻ mặt Lâm Dương cũng nghiêm túc hẳn lên.
 
Thật ra chẳng có ai ngu ngốc cả, đặc biệt kiểu đàn ông ở vị trí này như Giang Cảnh Xuyên và Lâm Dương. Qua ví dụ và phân tích của Giang Cảnh Xuyên, Lâm Dương cũng biết là chuyện gì xảy ra.
 
Đừng nói là Giang Cảnh Xuyên, ngay cả anh ta còn chưa được coi là phú nhị đại có triển vọng đã có bạn gái, bây giờ vẫn có không ít em gái trêu chọc anh ta.
 
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?” Thật ra Lâm Dương nghe chuyện như thế cũng không cảm thấy hiếm lạ, người muốn làm Giang phu nhân rất nhiều, chưa nói là Giang phu nhân, làm tình nhân của Giang Cảnh Xuyên cũng có không ít người xếp hàng.
 
“Sa thải cô ta, cho cô ta tiền bồi thường, tôi tin Giang thị muốn tuyển một trưởng phòng nhân sự là chuyện rất dễ dàng.”
 
Lâm Dương lại lúng ta lúng túng nói: “Không đến mức vậy chứ……”
 
“Vậy tôi hỏi cậu, tìm một người thích hợp hơn cô ta rất khó sao?”
 
Lâm Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu.
 
Công ty như Giang thị, không biết có bao nhiêu người chen chúc muốn vào làm, đương nhiên là không thiếu tinh anh tới ứng tuyển.
 
“Như vậy không ổn lắm.”
 
Lâm Dương vẫn cảm thấy sa thải Tôn Viện chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy thật sự là có hơi…..ừm, chuyện bé xé ra to.
 
Giang Cảnh Xuyên đương nhiên cũng hiểu ý Lâm Dương, anh nhìn Lâm Dương cười nói: “Hôm nay một người đã kết hôn là tôi sẽ lên lớp cho một người chưa kết hôn là cậu, học phí là buổi trưa mời tôi ăn cơm.”
 
“Ngài nói ngài nói, tiểu nhân rửa tai lắng nghe.” Lâm Dương biết nếu Giang Cảnh Xuyên đã hạ quyết định này thì đó chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.
 
“Vợ chỉ có một, nếu muốn sống thoải mái thì phải để vợ an tâm.”
 
Một người trưởng phòng nhân sự không có thì có thể tuyển dụng lại nhưng nếu trong lòng vợ có vướng mắc, như vậy rất khó dỗ dành.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui