35.
“Tôi đi rửa bát nhé?”
“Tôi cũng không thể ăn không của anh được.”
Bất chấp hình tượng của mình, Thôi Đường ngồi phịch xuống ghế sofa nghịch điện thoại di động, tiện tay chỉ vào máy rửa bát bên cạnh.
“Cô thực sự không cần phải làm gì cả, những người máy đó cũng có chức năng dọn dẹp vệ sinh.”
“Hơn nữa, bây giờ tôi nghèo quá, chẳng có gì ngoài tiền. Cô nên ăn uống đi.”
“Nếu cô có cần gì thì chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đặt mua cho cô. Dù sao cô cũng là đối tác VIP của tôi mà.”
36.
Ở kiếp trước, đôi khi bận rộn, tôi sẽ kê một chiếc giường gấp ở hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm để ngủ.
Thôi Đường cau mày sau khi nghe điều này, trực tiếp đưa chìa khóa phòng cho tôi.
“Lên giường và đi ngủ đi.”
“Nhưng cần phải đi cầu thang để đi từ phòng thí nghiệm đến phòng khách trên tầng hai, tôi không muốn di chuyển trong lúc ngủ trưa…” – Cho nên tôi ngủ trên ghế sofa trong phòng khách là được rồi, tôi nghĩ như vậy.
Nhưng Thôi Đường vung tay một cái đã xây cho tôi một phòng ngủ bằng căn phòng trống cạnh phòng thí nghiệm. Anh ấy còn nói rằng bây giờ chúng tôi là một cộng đồng chung vận mệnh, việc của tôi cũng là việc của anh ấy.
Người anh em à, thật vững vàng.
Bạn tốt của tôi, anh là một dũng sĩ thực sự.
Giàu có ngoài sức tưởng tượng của tôi.
37.
“Mẹ tôi hỏi cô có còn ở bên tôi không, tôi phải đáp thế nào đây?” – Thôi Đường lại ngã người trên ghế sofa.
Tôi uống ừng ực chai trà hoa quả trong tay, rơi vào trầm tư.
Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi tôi bị “giam cầm”.
Trường học đó không bắt buộc sinh viên phải ở ký túc xá, tôi không biết tại sao. Có lẽ ý thức của thế giới đang cố gắng làm cho việc giam cầm này xảy ra hợp lí hơn.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được giáo sư Chu và giáo sư Thôi quan tâm đến tôi.
“Mà này, anh có cảm thấy có gì đó không ổn không?” – Tôi ném chai trà hoa quả rỗng vào thùng rác. “Bình thường bố mẹ anh có thường xuyên gọi điện cho anh không?”
“…” – Thôi Đường im lặng lắc đầu, “Không chỉ có gọi điện, ngay cả tin nhắn cũng nhiều.”
“Đó là bởi vì sức mạnh của hai người đang dần ảnh hưởng đến ý thức của thế giới đấy.” – Âm thanh của hệ thống đã lâu rồi mới vang lên.
“Ồ…” – Tôi quay lại nhìn Thôi Đường, “Thế nào rồi? Anh đã quen chưa?”
Thôi Đường thoải mái mỉm cười, “Không quen lắm, nhưng tôi rất thích cảm giác này, giống như có chút tình yêu nào đó đang trở nên chân thực hơn.”
Tôi vỗ nhẹ vào tay anh ấy để an ủi.
38.
Nhưng Thôi Đường thật ra là một người rất chất phác và kiệm lời, hiếm khi để ý đến những chi tiết trong cuộc sống.
Cũng có thể là do anh ấy đã quá thất vọng với thế giới này rồi.
Vốn dĩ khi về nhà, anh ấy chỉ nằm trên sofa nghịch điện thoại, ăn cũng không nhiều, tôi vẫn cứng rắn gắp đồ ăn vào bát của anh ấy.
Tôi thấy anh ấy có vẻ vẫn còn khúc mắc nên muốn giúp anh ấy—— tôi đã làm vài thí nghiệm trông nhỏ xinh cho anh ấy, còn tặng anh ấy vài lọ gương bạc làm quà.
“Bây giờ anh còn quan tâm xem điều gì là chân thực hay không chân thực làm gì? Mọi thứ cần phải thay đổi từ từ, tất cả chúng ta đều đã cố gắng rồi, vì vậy không cần lo lắng về điều đó nữa.”
“Anh nhìn này, tôi không biết thế giới này có thật hay không, tôi chỉ biết thứ này khi kết tinh trông rất đẹp, tôi cảm thấy vui vẻ vì nó. Vậy nên đừng buồn bã nữa, hãy đến tận hưởng cảm giác hạnh phúc cùng tôi.”
“Vui vẻ lên đi, anh Thôi, lần sau tôi sẽ làm cho anh món khác chơi vui hơn.”
Sau này, khi ở nhà, anh ấy đã nói nhiều hơn, anh ấy luôn nói với tôi rằng trước đây không có ai ở nơi làm việc nói chuyện với anh ấy, nhưng gần đây trợ lý nhỏ của anh ấy cuối cùng cũng lấy hết can đảm để đề nghị tăng lương với anh ấy.
“Vậy anh có tăng lương cho người ta không?”
Thôi Đường gật đầu, tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt khen ngợi trẻ nhỏ dễ dạy.
“Mọi người đang dần trở nên sinh động hơn. Cuộc sống của tôi không còn giống như một vũng nước đọng nữa. Thỉnh thoảng, nếu một viên đá rơi vào, cũng sẽ nổi lên gợn sóng.” – Thôi Đường cười nói.
Tôi hiểu rằng trước đây anh ấy đã từng sống trong một cuộc sống bị kiểm soát, nơi những người khác hoàn thành từng bước một các nhiệm vụ khác nhau một cách máy móc mà không có bất kì một câu nói hay hành động dư thừa nào.
Ngay cả những cuộc điện thoại thỉnh thoảng của bố mẹ cũng giống như trải qua một quá trình, chút xíu ấm áp đó cũng giống như hoa trong gương, trăng dưới nước (1).
(1) Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): Hoa trong gương, trăng dưới nước. Thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
Về sau, anh ấy bắt đầu vô cùng phấn khởi kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong công ty, trong đó có một cô gái mới tới thực tập đã ôm cánh tay chị gái tổng thanh tra làm nũng, một anh chàng tay chân vụng về làm đổ văn kiện, trưởng bộ phận tuyên truyền hắt xì liên tục…
Tôi luôn có ảo tưởng rằng mình giống như người mẹ đón cậu con trai học tiểu học đi học về, mỉm cười và lắng nghe đứa trẻ vui vẻ hào hứng kể về những chuyện đã xảy ra với nó ngày hôm nay.
Tất cả những điều này đều rất mới lạ với anh ấy, mặc dù đó chỉ là những việc nhỏ nhặt bình thường trong cuộc sống.
Điều này quá trừu tượng, lúc đầu là anh em, giờ sắp biến thành mẹ con rồi.
Nhưng tôi muốn cười nói với anh ấy.
Sau khi cười xong, chúng tôi lại trò chuyện về thành quả thí nghiệm của tôi ngày hôm nay.
“Anh Thôi à, để tôi nói cho anh biết, những gì tôi làm thật sự rất tuyệt vời, tôi đảm bảo rằng anh sẽ kiếm được lợi nhuận khổng lồ từ hạng mục lớn này! Kiếp trước tôi đã muốn làm điều đó, nhưng tôi không có sinh mạng để làm điều đó.”
“Cũng may là tôi đã gặp được anh. Cảm ơn anh nhé, anh Thôi.”
Anh ấy cắn một miếng bánh gato trên tay, mỉm cười thỏa mãn.
“Tôi cũng rất vui vì gặp được cô.”
39.
Giáo sư Thôi tiếp tục đưa tôi đi học cao học, nhưng tôi học trực tuyến tại nhà, sau giờ học, giáo sư Thôi còn kết nối với tôi để phụ đạo riêng.
“Sao hình nền của em trông quen thế? Cây đàn guitar bên cạnh em…”
Cây đàn guitar đó là của Thôi Đường, tôi mượn nó để chơi.
“Còn có luận văn này của em nữa…”
Tôi biết, tôi lười làm luận văn nên đã sao chép trực tiếp bài báo khoa học ngày đó và giảm chiều không gian đả kích.
“…” – Giáo sư Thôi không nói nên lời, nghẹn ngào.
Điện thoại của tôi vang lên một tiếng “đinh”.
“Thầy chờ một chút ạ, hình như đồ ăn ngoài của em đã tới rồi, em sẽ quay lại ngay.”
“… Đi đi, đi đi, ăn nhiều lên nhé.”
Tôi mở cửa tầng hầm và nhìn thấy Thôi Đường đang đứng ở ngoài cửa.
“Sao hôm nay anh về sớm thế?” – Tôi nhận lấy phần gà rán từ tay anh ấy, “Người giao hàng đưa cho anh à?”
Thôi Đường mỉm cười đưa túi đồ ăn cho tôi: “Ngày mai có người ở công ty cầu hôn, tôi cho họ nghỉ một ngày để chuẩn bị cẩn thận rồi về sớm.”
“Ồ không.” – Tôi gật đầu, dường như thế giới này ngày càng trở nên chân thực hơn.
Tôi mở túi ra, đưa một hộp cho Thôi Đường: “Cái này cho anh, lúc đầu định cho vào tủ lạnh chờ anh về sẽ hâm nóng lại, bây giờ nhân lúc nó còn nóng, anh mau ăn đi.”
“Cô bận à? Nếu cô bận thì tôi không làm phiền cô nữa, tôi lên trên ăn.”
“Không sao, sau giờ học phụ đạo thêm một chút, sẽ ổn thôi. Anh đi lên trước đi, lát nữa tôi sẽ lên ngay.”
40.
Sau khi buổi phụ đạo kết thúc, tôi vùi đầu thu dọn tài liệu.
“Hai đứa ở cùng nhau à?” – Giọng nói của giáo sư Thôi bỗng dưng vang lên, tôi vội ngẩng đầu lên, đập đầu thẳng vào giá sách.
“Ối…”
Có tiếng gõ cửa: “Sao vậy? Bị va vào đâu à? Không sao chứ? Cần tôi giúp gì không?”
Tôi khóc không ra nước mắt nhìn lên, phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào, giáo sư Chu đã ngồi ôm mèo lại đây ngồi.
Tôi nhìn khuôn mặt họ muốn cười nhưng lại cố nhịn cười.
Vào lúc đó, tôi đã biết.
Tôi dập đầu, họ cũng dập đầu.
Ch.ết tiệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...