Thuần đi chơi về khá sớm, hơn 9h cô đã có mặt ở nhà trọ, vội gọi điện cho Bích xem một mình chị viết báo đã ổn chưa, còn cần giúp gì không.
Bích nhận được điện thoại của cô thì ngạc nhiên:
- Đi chơi nhanh như vậy hả?
- Bọn em đi ăn tối rồi nói chuyện phiếm thôi mà, về tầm này thôi chứ.
- Bài viết chị nộp cho lão bản, cũng về nhà rồi, nói chung là không phải sửa mấy, lão bản cũng khá hài lòng.
Chị bảo này, mấy bức em chụp cậu ta trong lúc phỏng vấn đó, đẹp trai dễ sợ.
Thuần gãi đầu, cô thấy rất áy náy, tại vì lúc đó cũng khá căng thẳng, cô không nghĩ ra có thể hẹn cậu vào một ngày khác, nhưng Bích gạt đi:
- Không sao mà, chị làm thêm cũng không muộn lắm.
Nhưng mà em có thích cậu ta không?
- Không ạ, em thích những người trưởng thành hơn, những người mà vừa nhìn vào đã thấy cực kỳ mạnh mẽ, an toàn có thể dựa vào ấy.
Vừa nói xong, không hiểu sao Thuần lại nghĩ ngay đến Khôi Nguyên, dù bình thường anh hay mặc sơ mi trắng đem lại cảm giác vừa sạch sẽ vừa thư sinh nhưng cô vẫn cảm giác anh rất vững vàng, đặc biệt là khi anh mặc cảnh phục, vừa soái lại vừa đẹp trai chết người.
Tiếng cười của Bích vang lên phá tan dòng suy nghĩ của cô:
- Nếu không quen em từ trước thì chị còn tưởng em yếu đuối, cần một người dựa vào cơ.
- Em vẫn là con gái mà, chị đừng nhắc đến chuyện kia được không? Bình nước 20 lít cũng đâu có nặng lắm đâu.
Thuần vừa nhớ lại vừa buồn cười, hôm đến phòng trọ của Bích chơi, thấy nhà chị hết nước, cô một mình bê bình nước 20 lít từ quán đổi nước về, bước phăm phăm một lèo cầu thang bộ lên tới tầng năm trước con mắt kinh ngạc của mấy anh hàng xóm.
Hơn nữa, cô cũng rất ít khi nhờ cậy người khác, lúc nào cũng treo cửa miệng câu: Cảm ơn, em tự làm được.
Ngắt máy với Bích xong, cô thở dài nằm phịch lên giường, không muốn nhờ ai làm hộ việc gì cũng là vì cô không muốn làm phiền người khác, không muốn người khác thấy bất kì sự yếu đuối nào của mình, giống như cô đang khoác lên mình một lớp áo giáp vô hình nhưng cực kỳ kiên cố.
Cô cũng tự biết, chỉ có những người dịu dàng, tâm lý và cực kỳ kiên nhẫn mới đập vỡ được lớp giáp của cô, còn những người vừa đến rồi vội đi sẽ khiến lớp giáp ngày một dày thêm.
Thuần tắm gội xong, nằm dài ra giường lướt face, nếu không sẽ tìm vài câu chuyện trinh thám hay ngôn tình để đọc, vừa mở máy lên, cô đã thấy một loạt các tin nhắn trong "Sở thú thập cẩm." Hầu hết là mọi người share một bản nhạc hay đoạn nhạc mình vừa tập rồi lại tán nhảm, nào là phải đánh bao nhiêu lần mới được một bản nhạc hoàn chỉnh, rồi bị ba mẹ mắng vốn, bạn bè chọc ghẹo..
Nguyên hiếm hoi cũng tham gia, anh gửi lên một bản nhạc bài "Đàn gà con", rất đơn giản, hình như anh vừa tự quay nhưng ai cũng có thể thấy đẳng cấp thực sự khác biệt.
- Khủng Long Bạo Chúa, em tưởng anh phải chơi một bản nhạc mà anh đạt giải để bọn em có mục tiêu phấn đấu chứ, sao lại là "Đàn gà con"?
- Anh chơi bản này để các em thấy ai cũng có thể làm được như anh cả, bản nhạc này rất dễ đánh, ai bắt đầu cũng có thể thử.
* * *
Thuần bật cười, anh không biết câu động viên của anh tát thẳng vào mặt bao nhiêu người, một trong số đó là cô.
Thuần vỗ hai tay vào nhau, quyết định tối mai phải tiếp tục đến phòng nhạc.
Tuy đoạn video chỉ quay tới hai bàn tay anh và không quay mặt nhưng cô vẫn có cảm giác, anh không nhìn bản nhạc, cũng không hề nhìn phím đàn.
Cô thắc mắc nếu anh đã yêu thích âm nhạc như vậy, tại sao lại thi vào trường cảnh sát nhỉ?
* * *
Thuần ngồi ở bàn làm việc gặm bánh mì, không phải cô không đủ thời gian ăn sáng mà là buổi sáng cô không có cảm giác thèm ăn, phải đợi đến khi nào bụng hơi đói.
Đột nhiên cửa phòng bật mở, Bích lao từ ngoài vào, vội đặt tập hồ sơ lên ghế rồi gõ cửa phòng làm việc của lão bản.
Bích đi làm muộn, tuy lão bản không khắt khe lắm nhưng cô vẫn phải đi báo cáo và xin lỗi.
- Phù, Phạm Tiến Doanh đúng là linh vật của chúng ta mà.
Bích vừa kéo ghế ngồi vừa thở phào nhìn gương mặt ngây ngô của Thuần, chị luôn bảo tính cách của cô đúng y như tên của mình, đơn thuần và thiện lương, nhưng đó cũng chỉ là một phần, Lương là họ mẹ của cô, ba cô đặt tên như thế chỉ là khẳng định tình yêu của ông đối với mẹ cô thôi.
- Bài phỏng vấn Phạm Tiến Doanh nhận được phản hồi rất tốt nên lão bản cũng cười bỏ qua cho chị, lần này không có trừ lương.
Đồng tiền đi liền khúc ruột, đi muộn bao nhiêu đều lấy tiền lương để trừng phạt, nhưng tuyệt đối nhiều hơn tiền lương kiếm được trong thời gian tương ứng nên rất ít khi nhân viên đi muộn dù thời gian làm việc khá linh hoạt.
Thuần cũng chưa bao giờ đi làm muộn kể cả có phải mang đôi mắt gấu trúc đến tòa soạn, không phải vì tiền lương mà là vì thói quen đúng giờ khá cứng nhắc của cô.
Làm việc đến 11h30 trưa, Thuần không cùng các chị xuống căn-tin mà nhờ Bích mua hộ một suất cùng với chai nước khoáng, cô thích bánh gato hoặc pizza, mì tôm..
nói chung là không phải các món thường thấy trong bữa trưa.
Còn cô thì tranh thủ ngủ một lát, cô là người thích ngủ, ngủ chưa bao giờ chán.
Nhưng cô chưa kịp gục xuống thì di động vang lên tin nhắn từ Doanh:
- Cậu được nghĩ chưa, mình đem bữa trưa đến trước tòa soạn rồi.
Thuần dụi mắt, nhìn đi nhìn lại mới biết mình không nhìn nhầm, đúng xe con của Doanh đang đỗ phía dưới, vậy là cậu ta cũng không nhắn nhầm.
Cô nhắn lại:
- Không cần đâu, mình đã nhờ người mua bữa trưa rồi.
- Nhưng mình đã mang tận đây rồi, cậu không ra nhận hơi mất công mình đó.
Thuần đập đầu xuống bàn, cô cũng không nhờ cậu mang bữa trưa đến tận đây, lại dễ bị mọi người hiều lầm, tuy cũng không ảnh hưởng gì lắm nhưng cô không thích bị vướng vào những rắc rối không cần thiết.
Cuối cùng Thuần cũng phải đi xuống, đến bên xe Doanh, cậu mới mở cửa xe đưa cô túi đồ ăn.
- Cảm ơn, nhưng lần sau cậu đừng mất công vậy nữa, ở đây có căn-tin mà.
- Hôm nay là mình tiện đường đi qua thôi, cậu không cần ngại đâu.
À, đúng rồi, cậu không đi xe đúng không, chiều nay tan làm mình qua đón cậu.
Thuần nở nụ cười tươi rói, nghĩ đến chiều nay mình sẽ đến phòng nhạc và cuối tuần sẽ mượn được một chiếc piano, trông cô không khác gì đứa trẻ mong đợi nhận quà.
- Chiều nay mình đi tập đàn rồi, dù sao cũng cảm ơn, mình lên phòng trước đây.
Thuần lên tới phòng, bèn gọi ngay cho Bích, bảo chị không cần giúp cô mua đồ ăn trưa nữa, vừa ngửi mùi thơm tỏa ra từ túi giấy, Thuần đã biết đây là món quái khẩu của cô, pizza gà nấm.
Chẳng hiểu Doanh còn nhớ sở thích của cô hay chỉ trùng hợp nữa.
Tan làm, cô bắt xe buýt đến phòng nhạc, phòng nhạc vẫn vắng vẻ như thế, chỉ khi nào nó có người thuê thì mới nhộn nhịp nhưng những buổi tối như thế thì Khôi Nguyên sẽ báo trước với cô.
Chào bác Vũ xong, Thuần hớn hở đi vào trong.
Phòng tập rộng lớn và giữa các khu tập piano, ghi-ta hay violon đều có cửa kính cách âm có thể đóng mở.
Đặc biệt ở đây còn có mấy cây đàn tranh, Trang đang tập đàn tranh thì Thuần đi vào, cô ngẩng đầu lên:
- Đến rồi à? Hôm nay anh Nguyên bảo em không cần tập bài "Đàn gà con" nữa, tập bài "Chị ong nâu và em bé".
Thuần ngay lập tức xịu xuống:
- Hai bài đó có khác gì nhau đâu.
- Bài "Chị ong nâu và em bé" tiết tấu nhanh hơn và không đều nhau.
Nếu em ở đây đến 7h như hôm trước thì tầm 6h30 anh Nguyên qua, kêu anh ấy đánh mẫu cho.
Thuần ngay lập tức ngồi vào đàn, cô phải tập quen các nốt nhạc trước khi Nguyên đến.
Vừa nhìn khuôn nhạc, hai tay đặt lên phím đàn, miệng lẩm nhẩm giai điệu:
- Chị ong nâu nâu nâu nâu..
Trang nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu cười, thoáng chốc không biết Thuần đã lẩm nhẩm bài này bao nhiêu lần, càng đánh lại càng thuận tay.
Mải tập đàn, Thuần không biết có một bóng người đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Nguyên đặt trước mặt cô cốc nước lọc, cô mới nhớ cổ họng mình đã khô rang.
Thuần nhấp một ngụm nhỏ, nhìn người con trai mặc áo sơ mi trắng phau, phẳng phiu bên cạnh mình, màu trắng như một dấu hiệu riêng của anh vậy.
- Anh đến khi nào vậy?
- Mới mấy phút thôi.
Nguyên vòng ra phía sau Thuần, chống một tay ở mép bàn hai bên người cô, tay áo xắn gọn gàng lên gần khuỷu tay, lộ ra cánh tay vừa dài vừa săn chắc mạnh mẽ, anh chỉ vào bản nhạc:
- Đầu tiên em phải nhận xét khuông nhạc trước, nhịp 2/4, dấu giáng..
Thuần vừa tập trung vào khuông nhạc vừa nghe anh nói, hai tay vẫn để trên phím đàn nhưng cả người cứng ngắc như tượng gỗ.
Đột nhiên cô nghe giọng anh ngay bên tai, hóa ra anh đã vô thức cúi thấp xuống, hơi thở của anh phả bên tai cô, ấm ấm, trầm trầm.
- Được rồi, đánh lại anh nghe xem, từng câu một.
- Vâng
Nguyên đứng thẳng dậy, Thuần lén lút thở phào một hơi, cô mới nhận ra từ nãy mình đã nín thở, hai tay cũng dần thả lỏng.
Nguyên bật cười:
- Heo Con, em căng thẳng gì vậy? Có phải anh gọi em lên trả bài đâu.
Thuần rụt cổ, nghĩ thầm: Ngày trước bị thầy cô gọi lên trả bài, em cũng không căng thẳng đến mức này, giờ làm sao lấy lại phong độ lúc tập bây giờ.
Cô với lấy cốc nước, uống một ngụm.
- Không sao đâu, thả lỏng ra, nếu sai anh sẽ hướng dẫn, nếu lệch nhịp thì anh sẽ đàn cùng em như lần trước.
Thuần gật đầu, lời nói của anh cho dù ngữ điệu bình thường thoải mái cũng khiênd người ta an tâm và tin tưởng một cách kì lạ.
Cô một lần nữa tập trung vào phím đàn và bản nhạc, miệng lẩm bẩm lời bài hát, nhưng cô chỉ đánh được từng câu rời rạc, chưa thể ghép lại thành bản hoàn chỉnh.
- Được rồi, hôm nay tập như vậy thôi, hơn bảy rưỡi tối rồi, muốn về chưa?
- Hơn bảy rưỡi?
Thuần khó tin hỏi lại, cô đã tập ở đây hai tiếng rưỡi, không thể tin được, nhưng cô vẫn lưu luyến chiếc đàn này, dường như đây là cách giải trí tốt nhất của cô hiện tại.
- Em về đây ạ.
Nguyên khoác một quai chiếc ba lô màu đen lên vai.
- Chờ chút, tối rồi, anh đèo về.
Thuần theo anh xuống bãi trông xe, ở đây rất rộng nhưng khá vắng vẻ, chắc chỉ hôm nào có buổi biểu diễn mới đông.
Xe của Nguyên không nổi bật, một chiếc Honda Vision màu đen, vừa tao nhã vừa mạnh mẽ.
- Sao hôm nay anh lại đi xe thế?
- Anh vừa đi thẳng từ chỗ làm về.
Thuần thắc mắc, nếu đi từ chỗ làm về không phải anh sẽ mặc cảnh phục sao? Sao lại mặc áo sơ mi? Nhưng cô cũng không buồn suy nghĩ nữa, hai tay rón rén tóm vào hai bên áo sơ mi của anh trước khi anh phóng xe ra khỏi nhà để xe dưới tầng hầm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...