Trên chiếc giường trắng tinh, bàn tay của người đàn ông và cô gái đan chặt vào, hắn ghì tay cô lên đỉnh đầu, hoàn toàn không có ý định sẽ buông tha.
Hoàng Cảnh Nghiên ngấu nghiến mút lấy đôi môi mềm mại, hệt như con thú đói khát lâu ngày.
"Ư… " - Vũ Hinh cố gắng trốn tránh nhưng hắn thực sự quá mạnh, cô vùng vẫy vô ích, dù có né tránh được nụ hôn đó thì ngay sau đó cũng sẽ bị hắn bắt lại.
Đầu óc cô choáng váng không thể suy nghĩ quá nhiều, rượu khiến cho cô say đến mức động tác cũng chậm lại.
Đã trải qua một khoảng thời gian không nhỏ nhưng người đàn ông lại chẳng hề buông tha cho cô, hắn đưa đầu lưỡi vào càn quét hết tất cả rồi nuốt xuống bụng.
Vũ Hinh yếu ớt đá chân kháng cự nhưng hắn lại dùng lợi thế hình thể cùng với chiều cao ép chặt lấy, gương mặt của cô đỏ bừng, hai má nóng lên, ánh mắt có chút mông lung. đến khi hắn buông tha cho bờ môi mềm mại ấy thì cô đã chẳng còn sức để ngồi dậy.
Hoàng Cảnh Nghiên quỳ ở trên giường nhìn xuống cô gái đang nằm trên nệm, hắn đưa tay lau vệt nước đang chảy ở khoé môi, ánh mắt mang theo chút mất kiểm soát, hắn nuốt ực một ngụm nước bọt rồi bắt đầu luồng tay vào bên dưới làn váy trượt dọc từ đôi chân thon dài lên đến bắp đùi mịn màng.
Một dòng điện chạy dọc từ sống lưng lan toả khắp cơ thể, nơi bị hắn chạm vào cũng nổi cả da gà, Châu Vũ Hinh cảm thấy khẩn trương cố gắng lùi ra xa, cố gượng ngồi dậy thì đã bị ấn xuống thêm lần nữa.
Người đàn ông nhoài người đến gần hõm cổ trắng, tỳ môi lên đó. Bàn tay thò ra phía sau tìm kiếm khoá áo rồi một đường cởi xuống.
Bộ lễ phục sang trọng bị hắn ném xuống sàn, thiết kế hở lưng nên Vũ Hinh không mặc áo trong, chiếc váy vừa được cởi xuống thì đôi gò bồng tròn trịa liền nhảy ra. Không có lấy một mảnh vải che thân, cô khẩn trương vô cùng, tay nhỏ cố gắn che chắn, hơi thở bắt đầu dồn dập trở lại, mái tóc màu đen dài như dòng suối bung xoã phần nào che đi được vùng đồi núi kia nhưng dưới ánh mắt của người đàn ông thì hình ảnh này càng thêm gợi cảm.
Hoàng Cảnh Nghiên lần nữa áp cô dưới thân, hắn không hề bận tâm đến lời kháng nghị của Vũ Hinh, liếm lấy một bên đầy đặn.
"A, không… ưn… bỏ… bỏ ra… ".
Nhìn thấy đôi mắt đói khát của hắn, trong lòng cô dâng lên sự sợ hãi, phải làm sao mới khiến cho hắn bỏ qua đây?
Vũ Hinh cố gắng duy trì tỉnh táo, cô đặt tay lên bờ vai rộng lớn của hắn dùng hết sức mà đẩy, miệng nhỏ gấp gáp lên tiếng:
"Đừng mà, ngừng… lại… ".
Người đàn ông vẫn chẳng hề quan tâm, hắn há miệng rồi ngậm lấy quả anh đào màu hồng ở trên đỉnh núi, hút chặt.
Tiếng rên rỉ tỉ tê của cô gái hoà với hơi thở yếu ớt, cơ thể cô run lên, miệng không ngừng bảo hắn hãy mau ngừng lại.
Bàn tay rắn chắc kia luồng xuống phía dưới, ở địa phương thần bí, cách một lớp quần hắn đặt ngón tay lên.
Châu Vũ Hinh cong người, đường nét cơ thể của cô thực sự rất đẹp, nước da trắng noãn mềm mịn khiến cho hắn cắn một ngụm liền muốn thêm một ngụm nữa, thực sự chỉ muốn nuốt cô vào trong bụng.
Hoa viên bị hắn dùng ngón tay chà xát râm ran ngứa, cô muốn đẩy hắn ra nhưng Hoàng Cảnh Nghiên nằm ở trên người cô quá thoải mái và không có ý định rời đi.
Chẳng biết từ khi nào mà da thịt trắng mịn lưu lại vài dấu vết đỏ rực như cánh hoa, miệng hắn chu du khắp nơi, rất nhanh đã chôn vào giữa hai chân cô.
Vũ Hinh hít một hơi, thét toáng:
"Không được!!! ".
Nhưng quá muộn rồi, hắn vạch quần lót sang một lên rồi há miệng ngậm lấy, cô đưa tay đẩy hắn ra nhưng từng cái liếm của hắn khiến cho sức lực của cô lần nữa biến mất.
Hắn hút lấy cánh hoa yêu kiều, cũng hút mất lý trí còn sót lại.
Vũ Hinh lần đầu trải qua cảm giác lạ lẫm này, cô cũng không ngờ được việc lần gặp lại này của hai người lại ở trong bộ dạng này, lúc cô sắp buông bỏ tất cả thì trong đầu có gì đó loé lên, cô xoay cơ thể sang một bên cố gắng trốn thoát, miệng không ngừng gào to:
"Bỏ tôi ra, anh đừng quên anh là người yêu của Bảo Ngọc, tôi là bạn của cô ấy, giữa chúng ta không nên có bất cứ quan hệ nào ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...