Trốn Tôi! Cô Dám?
Tại sao vậy? Lòng tò mò của Trân Di lại bắt đầu nổi lên. Cậu bé im lặng, không nói một lời nào. Còn khá bé nhưng dường như Trân Di cũng hiểu được nỗi buồn của cậu bé. Trân Di tiến tới, rồi ngồi xuống cạnh cậu bé. Đột nhiên cậu bé cất tiếng hỏi
- Bố mẹ cậu đâu?
Nụ cười trên môi Trân Di bỗng tắt ngấm. Hai mắt Trân Di đỏ lên. Cô bé ngúi đầu xuống, một giọt nước mắt chợt rơi.
- Mất rồi. ( Ai da, mn có để ý không? Từ nãy tới giờ chúng nó nói chuyện chẳng có chủ vị gì hết)
Cậu bé đặt tay lên vai Trân Di... có lẽ thay lời an ủi. Trân Di quay sang nhìn cậu bé, hình như tình hình của cậu bé chẳng khá hơn cô là mấy.
- ĐOÀNG - Âm thanh ấy vang lên... phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Tim Trân Di như muốn nhảy ra ngoài. Cô bé trợn tròn mắt.... Cậu bé...
- KHÔNG - Trân Di hét lên. Cô thở hồng hộc như mới chạy đua về
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...