Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

"Mày thật con mẹ nó ngu."

La Giản muốn hung hăng cười nhạo bản thân, cậu gắt gao nắm viên dạ minh châu trong tay, dùng sức lớn đến mức gần như bóp nát hạt châu đáng thương, La Giản cảm thấy bản thân thật ngu, thời điểm phát hiện cửa động phía sau tranh chữ, La Giản nên hiểu rõ, tranh chữ vẽ, chính là một người phụ nữ bị ép buộc vào tuyệt cảnh, cậu lại còn muốn ngu xuẩn tiến vào cái thông đạo buồn cười này.

Bây giờ thì tốt rồi, thực sự bị ép vào tuyệt cảnh.

"Tuyệt cảnh?" La Giản đột nhiên lầm bầu lầu bầu tự hỏi bản thân, dường như nghĩ tới cái gì, vì thế nằm trong thông đạo hẹp lúc lâu, dường như nhất thời cậu cũng không thể đi tiếp, cũng không thể lui về, cũng không biết phải làm gì, ngơ ngác nhìn chằm chằm dạ minh châu phát ngốc, nhưng cậu đang ở trong thông đạo bịt kín lại chật hẹp, không khí không thể lưu thông thuận lợi, hơn nữa không gian càng nhỏ sẽ gây cho con người áp lực tinh thần càng lớn.

Vì thế La Giản thật mau liền phát hiện trước mắt mình tối đi, hơn nữa hô hấp cũng khó khăn, cậu ý thức được, nếu không rời khỏi thông đạo nói, không chừng sẽ bị ngạt thở chết.

Giống như thi thể xuất hiện trước mặt cậu, ở trong thông đạo này, hóa thành một đống xương trắng.

La Giản không muốn biến thành xương trắng, không muốn chết. Bởi vậy, giờ phút này cậu gặp phải một lựa chọn gian nan, nếu không muốn tiếp tục ngốc trong thông đạo này chờ chết, thì phải lui về phía sau, bò ra ngoài.

Cho nên La Giản lui về sau, cậu lại một lần nữa ngậm dạ minh châu trong miệng, bắt đầu lấy một tư thế biệt nữu mà bò về phía sau, bởi vì không thể xoay người trong không gian nhỏ hẹp như vậy, cho nên cậu chỉ có thể lấy mông dò đường, nhưng mà bò chưa được hai mét, La Giản đột nhiên nghe đường âm thanh truyền tới từ phía sau, có người đang cao giọng nói: "Nơi này có một cái cửa động!"

Theo sau chính là âm thanh nghị luận ríu rít, không lâu sau đó, La Giản dường như nghe thấy âm thanh người bò vào cửa động, âm thanh sột sột soạt soạt, tiếng cọ xát nhỏ mơ hồ truyền đến.

"Tao mẹ nó đi tong rồi."


La Giản nhỏ giọng mắng một câu, chỉ nghe cậu cũng đoán được không đúng tám thì chín phần, đám người kia đã tìm được cửa động đằng sau tranh chữ, trong đó đã có người bắt đầu hành động, tiến vào dò đường, tình trạng này, nếu La Giản tiếp tục bò về phía sau, hoàn toàn là đi tìm chết.

Nhưng mà lui về phía sau không được, đi tiếp cũng không được, La Giản mồ hôi lạnh đầy người, cậu nên làm thế nào mới thoát khỏi nơi này? Chẳng lẽ thực sự phải chết ở đây?

Tâm trạng La Giản trong phút chốc không thể bình tĩnh được, mang theo vài phần hỗn loạn khủng hoảng, lại càng nhiều phần sợ hãi, cậu nghe thấy âm thanh địch nhân bò tới, như đang tra tấn trái tim mình, La Giản bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, một lát sau, mở ra.

Cậu bắt đầu ám chỉ bản thân: "Đừng sợ, đừng hoảng hốt."

"Nhất định có manh mối gì đó mình chưa phát hiện ra."

La Giản không lui về phía sau, lại tiếp tục bò, bò về chỗ lúc nãy vừa phát hiện ra thi thể, thi thể vẫn không nhúc nhích mà kẹt ở đó, thông đạo thực nhỏ hẹp, La Giản chỉ có thể thấy chân và chân thi thể. La Giản không nghĩ ngợi, duỗi tay nắm lấy cổ chân thi thể, dùng sức kéo, không di chuyển, thi thể kẹt quá chặt.

Vì thế La Giản lại đẩy chân thi thể về phía trước, nhưng vô ích, hơn nữa đẩy một cái kéo một cái, khiến xương đùi thi thể sắp rớt xuống.

Nhưng La Giản không can tâm, cậu kiên định trước sau không đổi, ám chỉ bản thân: "Nơi này tuyệt đối có cửa ngầm hoặc thông đạo nào khác."

Cho nên cậu dùng tay sờ tới sờ lui bên trong thông đạo nhỏ hẹp, nham thạch trên dưới trái phải đều kiểm tra một lần, nhưng không phát hiện ra cái gì, ngược lại, địch nhân phía sau càng lúc càng áp sát.


La Giản nuốt nước miếng, dự cảm không tốt bắt đầu tăng tiến, cậu nhìn chằm chằm thi thể trước mắt mà suy ngẫm, không biết thế nào, linh cảm đột nhiên xuất hiện trong đầu, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

La Giản nghĩ đến liền hành động, cậu lại một lần nữa túm lấy xương đùi thi thể, hung hăng mà phá nó đi, trên cơ bản, thi thể này đã là một đống xương cốt, sau khi La giản kéo xương xuống, miễn cưỡng khiến bản thân tiến một khoảng về phía trước, đặt xương cốt trên một tảng đá lồi ra phía sau cậu.

Sau đó, La Giản bắt đầu từ xương đùi, một cái lại một cái xương lấy ra, toàn bộ ném về phía sau, đến khi xếp thành một ngọn núi xương nho nhỏ, đến khi phá tới đầu lâu, La Giản phát hiện xương quá lớn cậu kéo không được, liền lấy đoản đao của mình ra chém.

La Giản cuối cùng còn đem quần áo thi thể tùy ý nhét vào bên trong đám xương cốt, cứ như vậy, một bộ thi thể hoàn chỉnh liền bị La Giản phá tan tác, nhưng ngược lại, con đường vốn dĩ bị thi thể lấp kín liền thông suốt, con đường phía sau La Giản lại bị xương cốt lấp kín.

"Bất luận địa phương nào có vẻ như là tuyệt cảnh, mật thất đều lưu lại một con đường không tưởng tượng được cho người chơi. Làm thế nào để phát hiện được con đường này, rất đơn giản, vứt bỏ tư duy quán tính của mình, dùng một góc độ khác mà quan sát sự vật."

Đây là lời Boss chỉ đạo người mới đã từng khuyên La Giản.

"Cũng may chỉ còn lại xương cốt, nếu không hoàn toàn mục nát, phải băm thịt cũng có chút khó khăn." La Giản đè lại bàn tay đang run lên của mình, tươi cười trên mặt không biết là trào phúng hay là may mắn, tiếp tục ngậm dạ minh châu, bắt đầu bò về phía trước.

"Không biết địch nhân phía sau đuổi kịp, thấy đám xương cốt này có thể sinh ra ý tưởng muốn lùi về phía sau hay không." La Giản vừa bò vừa nghĩ: "Lúc trước mình thấy thi thể này, quả thật nghĩ con đường này bị chặn, hơn nữa thông đạo cũng hẹp như vậy, khiến người ta sinh ra tâm lý áp lực, cũng bởi vậy sinh ra ý muốn lùi bước, nhưng phía sau là kẻ lão làng truy đuổi, chỉ sợ cũng chỉ bị hù dọa tạm thời."

"Bởi vậy, mình vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, trước hết cần phải nhanh chóng bò ra ngoài."


La Giản phán đoán lúc còn sống thi thể này có lẽ hơi béo, bởi vì khi La Giản bò qua khoảng thông đạo thi thể bị kẹt cũng cảm thấy dị thường chật hẹp, đầu La Giản qua lọt, nhưng bả vai lại bị kẹt, hơn nữa kẹt thực sự chặt, da thịt hai vai không bị cọ nát thì cũng không qua được, La Giản có điểm sốt ruột, cầm đao của mình ma sát trên tảng đá, cuối cùng móc xuống được một cục đá, mới khiến nửa người trên của mình chui lọt.

Hình thể đàn ông đều là bả vai dày rộng, nếu bả vai qua lọt thì nửa người dưới không thành vấn đề, thời điểm La Giản đang rối rắm vặn vẹo thân thể mình về phía trước, đột nhiên nghe thấy ở phía sau, truyền tới âm thanh nói chuyện gần trong gang tấc.

"Không ổn, nơi này có một đống xương cốt." Là tiếng một người đàn ông, cũng không phải âm thanh của đội trưởng Quỷ Hút Máu hay cô nàng quân sư mà La Giản đã nghe qua, hơn nữa giống như có vật gì đó như bộ đàm, La Giản còn nghe thấy tín hiệu dè dè.

Địch nhân này cách La Giản không tới năm mét, khiến La Giản sợ tới mức suýt nữa nuốt dạ minh châu trong miệng vào bụng, bởi vì vừa rồi La Giản tập trung hủy xương cốt để lấp kín thông đạo, ngược lại lại xem nhẹ âm thanh càng lúc càng gần, bất tri bất giác, địch nhân đã tới gần như vậy.

Cần phải nhanh lên!

La Giản không để bản thân suy nghĩ nhiều, lập tức vó ngựa không ngừng mà bò về phía trước, vừa bò vừa phân tâm nghe động tĩnh địch nhân ở phía sau, địch nhân bị xương cốt chặn đường, đang dùng bộ đàm để truyền tin với đồng bọn, bởi vì khoảng cách rất gần, tiếng vang trong thông đạo cũng rất lớn, La Giản nghe rất rõ ràng, từng câu từng chữ của kẻ địch.

"Tiếp tục bò về phía trước." Là tiếng cô nàng kia.

"Tôi đã nói, ở đây có một đám xương cốt, đằng trước không có lối đi."

Cô nàng kia vẫn kiên trì như cũ, nói không ngừng: "Tôi nói, tiếp tục bò!"

"Cô bắt tôi phải bò thế nào? Thông đạo này quá hẹp, cả người tôi bị đất đá xung quanh ép không còn khe hở, tôi làm sao bò qua được đám xương này!" Địch nhân đi phía sau La Giản hiển nhiên có chút tức giận, bắt đầu tranh cãi cùng đồng bọn.

Cô nàng trong bộ đàm lại cười lạnh: "Vậy đập nát đám xương cốt, đập chúng thành bụi, như vậy anh liền bò được qua!"


"Hừ." Tên này hiển nhiên phi thường bực bội, lại không dám trái mệnh lệnh cô nàng kia, sau khi tắt bộ đàm, La Giản còn nghe thấy tiếng người nọ lầm bầm lầu bầu, lải nhải nói: "Đợi đến khi con nhỏ đấy rơi vào tay tao, xem tao có xử chết mày không!"

Hắn vừa dứt lời, liền bắt đầu đập xương giống như La Giản lúc trước, không gian hẹp như vậy, hắn dường như cũng không mang vũ khí cỡ lớn nào, nhưng La Giản đang bò, đột nhiên thấy thông đạo sáng lên, tuy rằng không gian hẹp khiến La Giản không thể quay đầu lại, nhưng lại thấy phản quang của lửa đỏ phía sau, La Giản tức khắc hiểu rõ! Địch nhân đang đốt xương!

Quả thật, thiêu đốt là phương thức nhanh nhất để biến xương cốt thành một đám bột phấn, hơn nữa thông đạo hẹp như vậy, chỉ có thi thể kia là vật dễ cháy, còn lại đều là nham thạch, cũng không lo bị lửa bén tới.

La Giản càng thêm nóng nảy, tuy nhờ có ánh lửa ngăn cản, đối phương có lẽ tạm thời không nhìn thấy La Giản, nhưng khoảng cách không xa, sau khi đốt xong, đối phương dập lửa liền có thể xông thẳng đến chỗ La Giản, hơn nữa trong hoàn cảnh này, La Giản rất khó phản kích – cậu thậm chí quay đầu nhìn phía sau cũng làm không được!

Chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

La Giản đành phải tiếp tục bò, nhưng sau khi bò qua khoảng hẹp nhất kia, La Giản phát hiện ra không gian xung quanh càng lúc càng rộng, cũng không hẹp như lúc trước, nhưng La Giản thực mau liền bò tới cuối, lúc này, lấp kín đường đi của La Giản không phải là thi thể, mà là một vách đá dựng đứng, tuy nhiên sau khi La Giản quan sát khắp nơi, thực mau phát hiện ra trên đỉnh đầu mình cư nhiên lại là một cái thông đạo.

La Giản gian nan trở mình, tuy rằng thông đạo trở nên rộng rãi hơn, nhưng rất nhiều động tác vẫn bị hạn chế nghiêm trọng, sau khi cậu miễn cưỡng lật người, hai tay đỡ lấy thông đạo trên đỉnh đầu, từng chút một dịch thân thể mình lên phía trên, cứ như vậy mà chậm rãi ngồi dậy, tiếp tục hướng lên phía trên, bởi vì thông đạo trên đỉnh đầu là thẳng tắp, La giản có thể đứng dậy, mà không phải chật vật ghé vào trong thông đạo.

Theo sau đôi tay là hai chân chống vào vách đá, bắt đầu từng chút một dịch về phía trên. Thông đạo vuông góc rộng hơn thông đạo lúc trước một ít, tuy rằng leo lên càng khó khăn hơn, nhưng ít ra không khiến La Giản cảm thấy hít thở không thông. Thậm chí La Giản còn có thể cúi đầu nhìn xuống phía dưới, vẫn còn thấy ánh lửa, có nghĩa là địch nhân vẫn chưa thiêu xong xương cốt.

Tuy nhiên, sau khi La Giản bò được một đoạn nhỏ, đột nhiên dừng một chút, ngẩng đầu, nhìn phía trên thông đạo vuông góc này, vẫn một dạng, một mảnh đen như mực không biết dẫn tới nơi nào, sau đó La Giản lại cúi thấp đầu, nhìn ánh lửa dần trở nên mỏng manh.

Ánh lửa chiếu rọi mặt La Giản, chiếu lên biểu tình dữ tợn thoáng qua trên mặt cậu.

Góc độ này tuy có chút phiền toái, nhưng đối phương khẳng định không thể tự do di chuyển thân thể, hơn nữa, thoạt nhìn đối phương chỉ có một người, tỉ lệ thành công thực sự rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui