La Giản không thể trồi lên mặt nước.
Cậu cảm giác được sức nước trong chiếc ao này rất nặng, cơ thể như bị dìm xuống, cho dù La Giản liều mạng giãy giụa tay chân như thế nào, mặt nước trên đỉnh đầu vẫn cách cậu ngày càng xa.
Cứ như vậy mình sẽ chết.
Trong lòng La Giản chỉ có một ý nghĩ đó. Cậu không biết cái ao này sâu bao nhiêu, cũng không biết dưới ao có thông đạo hay không, cho dù có, cũng quá mạo hiểm, La Giản không có gan lấy mạng mình ra cược, nhưng đến nước này rồi, cậu không muốn, cũng chỉ thể đánh cược một lần.
Nước trầm đến mức La Giản ngoi lên không nổi, chỉ có thể chìm xuống, hơn nữa trong nước có một mùi rất lạ, La Giản có hơi sợ hãi, trong nước không có độc chứ?
La Giản ở trong nước giãy dụa lung tung, đá lân quang trên người rơi ra, viên đá ở trong nước càng phát sáng hơn, xung quang La Giản là một màu xanh đen. La Giản thở không được mơ màng vươn tay muốn bắt lấy viên đá, nhưng không biết có phải do nước đang chảy hay không, viên đá càng rơi càng sâu.
Trong lòng La Giản chẳng biết tại sao lại trở nên xúc động, cậu liều mạng di chuyển về phía viên đá, trong hốt hoảng La Giản cảm thấy hình như mình đang rơi vào trong một thủy động, đó là một thông đạo chật hẹp, La Giản lập tức di chuyển về phía trước, viên đá lân quang cũng theo đó mà dao động, La Giản cố gắng chộp lấy viên đá, nhưng thế nào cũng không được.
La Giản cũng không hiểu sao bản thân lại chấp nhất như vậy, nhưng cậu thấy khó chịu, cứ cố sức bơi trong dòng nước, theo viên đá bơi về phía trước, chẳng biết tại sao lúc này dòng nước lại chảy xiết, La Giản không cẩn thận bị nước cuốn đi, trong mơ màng cậu có cảm giác mình đã bắt được viên đá chết tiệt kia, ý thức lại vì hít thở không thông mà trở nên mơ hồ.
Cho đến khi La Giản tỉnh lại, hình như cậu bị nước cuốn trôi dạt vào bờ, toàn thân ướt đẫm nằm bên cạnh một cái ao khác, trong tay còn nằm chặt viên đá lân quang kia. La Giản nằm dại ra trên mặt đất thật lâu, nửa người còn ngâm trong nước, cậu chậm rãi đứng lên, ra khỏi ao.
Quần áo gì đó toàn bộ ướt hết, cảm giác rất nặng nề, La Giản ho khan hai tiếng, ép cho ho ra nước trong phổi, hất mái tóc ướt đẫm che khuất trán ra sau, lúc này mới có tâm tư quan sát hoàn cảnh xung quanh.
La Giản phát hiện bản thân không còn ở cái ao kia nữa, chỉ sợ thông đạo dưới cái ao thông đến một nơi khác, cũng là cái ao này, nhưng xung quanh không có năm chiếc bình gốm, trước mặt La Giản bây giờ là một cái cửa đá lớn.
Hai bên trái phải cửa đá là hai pho tượng long hổ, miệng rồng ngậm dạ minh châu, thân rồng cuộn lại, hai mắt nhắm chặt; tượng hổ cũng giống rồng miệng ngậm dạ minh châu, nằm trên mặt đất, thần thái biếng nhác; nhìn qua là một cảnh ngọa hổ tàng long.
Mà giữa hai pho tượng, là cửa lớn cao hơn ba mét, trên cửa khắc đồ án cực kỳ phức tạp, trên cửa còn được nạm ngọc và những miếng đá giống như đá lân quang, tất cả đều tỏa ra ánh sáng xanh lam u ám, chiếu sáng toàn bộ cửa đá.
La Giản hít dài một hơi, cả người ướt đẫm đến gần cửa đá, cậu không biết đây là đâu, cánh cửa nhìn qua thật uy nghiêm, có khi nào đây là chủ mộ thất hay không? Nghĩ vậy, La Giản đi đến trước cửa đá, cẩn thận quan sát đồ án được điêu khắc trên đó.
Đồ án trên cửa đá, cũng không khác đồ án trong sáu mộ thất kia là mấy, điểm khác duy nhất chính là, những cái lỗ trên trận đồ đều được nạm đá lân quang... không, trong đó có một khe hở không có nạm đá.
Nhìn đến cái lỗ này, La Giản theo bản năng nhìn thoáng qua viên đá đang cầm trong tay, thì thào với bản thân: "Là trùng hợp sao?"
Nhưng vô luận đó có phải trùng hợp hay không, La Giản vẫn cảm thấy nên thử một lần, cầu nắm chặt đá lân quang, định nhét viên đá này vào cái lỗ kia, La Giản lại phát hiện, trận đồ trên cửa đá quá lớn, cái lỗ cao hơn rất nhiều, La Giản duỗi tay nhón chân cũng với không tới, cậu đành nhìn xung quanh xem có viên đá nào để kê chân không.
Ngay lúc cậu tìm đá kê chân, vô ý nhìn thoáng qua hai pho tượng long hổ, vừa nhìn La Giản lập tức giật mình, hai pho tượng này đã thay đổi!
Tượng rồng không còn nhắm mắt nghỉ ngơi nữa, miệng ngậm dạ minh châu, đầu cũng nâng lên, hai mắt mở to nhìn nơi La Giản đang đứng! Hổ cũng giống thế, không còn nằm dưới đất, mà là lắc đầu mở mắt nhìn La Giản, một trái một phải đều đang nhìn La Giản.
La Giản lúc này thật sự đã bị hù mất vía, nhìn tượng rồng bên trái, lại nhìn tượng hổ bên phải, cậu chắc chắn lúc nãy hai pho tượng không phải hình dạng này! Là hoa mắt hay có chuyện gì đó đang xảy ra? Tượng đá cũng có thể chuyển động ư?!
La Giản lập tức có dự cảm xấu, lúc này chẳng thèm tìm đá kê chân gì đó nữa, bật người lên nhét đá lân quan vào trận đồ, ngay khoảnh khắc đó, La Giản lại được nghe thấy tiếng cơ quan khởi động từ dưới lòng đất, cửa đá hất tung một tầng bụi, rầm rập mở ra trước mặt La Giản!
Cửa đá chỉ mở ra một cái khe không lớn không nhỏ, nhưng đủ để một người đi vào, bên trong tối đen không thể nhìn rõ được gì, La Giản lấy đèn pin từ trong túi ra, cảm ơn công nghệ cao, trong không gian tùy thân của cậu toàn bộ đều chứa đèn pin không thấm nước.
La Giản chiếu đèn pin vào trong khe hở, nhưng bên trong quá tối, thậm chí còn tạo ra cảm giác ánh sáng không chiếu vào trong được. Không biết có gì sau cửa đá khiến La Giản sợ hãi, cậu do dự đứng lên, đứng tại chỗ chậm chạp không chịu đi vào.
Nhưng khi La Giản liếc mắt qua hai bên pho tượng trái phải, La Giản kinh ngạc phát hiện, pho tượng lại thay đổi trong tình huống cậu không chú ý, không chỉ nhe răng trợn mắt nhìn La Giản, móng vuốt còn vươn ra, làm động tác như muốn đi về phía La Giản.
Quay đầu nhìn pho tượng khắc hình rồng, thân rồng không còn cuộn lại, nửa người trên đang bay trên không, giương nanh múa vuốt, giống như lúc nào cũng có thể nhào về phía cậu.
La Giản thật sự bị hai pho tượng này làm sợ hãi, nhanh chóng cầm đèn pin lủi vào trong cửa đá, cửa đá không biết có đặt bao nhiêu cơ quan, sau khi cậu đi vào thì tự động đóng lại, còn hai pho tượng ở nơi cậu nhìn không thấy, trở về nguyên dạng.
La Giản đi vào cửa đá, nương theo ánh sáng đèn pin, cậu phát hiện mình đang ở trong một không gian rộng lớn, là một mộ thất hình lập phương cao hơn mười mét, chính giữa mộ thật có một cái đài, trên đó hình như được đặt một chiếc quan tài, bốn phía đều có cầu thang dẫn lên, trên từng nấc thang được đặt một loạt đế đèn, trong đế đèn có chong đen, nhưng tất cả đều bị dập tắt.
Ngoài trừ cái đài cao kia, nơi La Giản đứng chính là bên dưới đài, La Giản nhìn thấy rất nhiều tượng binh mã, là những điêu khắc mộ táng thời cổ đại, dùng kỹ thuật đốt chế gốm sứ tạo ra những pho tượng. Nhưng những tượng binh mã này làm La Giản thấy rất lạ, bởi vì không phải điêu khắc binh lính hay xe ngựa linh tinh gì đó, mà những những yêu quái có hình thù kỳ quái.
Các yêu ma quỷ quái có lớn có nhỏ, có những quỷ nhỏ, cơ thể và tay chân như trẻ em, mặt cực kỳ nhọn, chỉ có một con mắt, tay cầm đèn lồng. Còn lại là những con quái vật khổng lồ, tỷ như nửa người nửa ngựa, trên lưng là cánh diều hâu, đuôi là đuôi rắn. La Giản còn nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, cơ thể con người nhưng đầu trâu hoặc đầu ngựa, trong tay cầm trường thương và đại đao.
Gương mặt được điêu khắc cực kỳ dữ tợn, cầm vũ khí trong tay, bộ dạng như lúc nào cũng có thể tấn công.
La Giản chưa từng đi xem triển lãm về tượng binh mã, chỉ xem qua hình trên máy tính, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để cậu rung động mạnh mẽ, những dũng sĩ được đặt ngay ngắn trong mộ, mỗi một vẻ mặt khác nhau trông thật sống động. La Giản đã từng nghĩ, ngày nào đó nhất định phải đến lăng mộ của Tần Thủy Hoàng xem tượng binh mã một lần.
Nhưng lúc này đây, La Giản đang ở trong một ngôi mộ không biết tên, nhìn thấy những sự vật càng rung động hơn.
Những điêu khắc mộ táng yêu quái này cũng không nhiều, đếm kỹ cũng chỉ hơn năm mươi pho tượng, nhưng thắng ở chỗ hình thể lớn, chiếm một nơi rộng, những pho tượng này đều hướng về một phía, chính là đài cao ở chính giữa mộ thất.
"Bất kể như thế nào, nơi này rất có thể là mộ thất của chủ mộ." La Giản cầm theo đèn pin đi xuyên qua những pho tượng lớn nhỏ không giống nhau, chậm rãi đi về phía đài cao ở chính giữa, đài rất cao, La Giản ngẩng đầu lên cũng không nhìn rõ được quan tài có hình dạng gì.
Nhưng với tâm tính phải tìm đến đích, La Giản vẫn cẩn thẩn bước lên cầu thang, từng bước đến gần chiếc quan tài, La Giản biết bên trong rất có thể là vị Thần Minh bộ tộc kia thờ phụng... như trên mảnh giấy đã nói.
Nhưng trong lòng La Giản vẫn còn chút nghi ngờ, đơn giản như vậy đã đến được mộ thất của chủ mộ ư? Tuy trước đó quả thật La Giản và Phong Vũ Lam đã trải qua một đoạn thời gian mệt mỏi vì cơ quan, còn vì trúng độc mà xém đã toi mạng, La Giản còn nghĩ mình phải trải qua nhiều hung hiểm hơn mới tìm được chủ mộ thất, hay là... nơi này không phải của chủ mộ thất?
Suy nghĩ một lúc, La Giản đã đến nơi, đứng trước một chiếc quan tài.
La Giản phát hiện, chất liệu của chiếc quan tài này không phải là gỗ thông thường, mà là một chiếc quan tài đá, phía trên còn điêu khắc hoa văn, điều khiến La Giản ngạc nhiên đó chính là, hình như chiếc quan tài này đã bị mở ra. Bởi vì nắp quan tài bị dời đi lộ ra một khe hở, có thể nhìn thấy bóng tối bao trùm bên trong.
"Đã có người nhanh chân đến trước rồi sao?" La Giản đặt tay lên nắp quan tài, nghĩ nghĩ rồi thấy như vậy thật bình thường, trong ngôi mộ rộng lớn này không chỉ có mình cậu, còn có người của quân địch, La Giản suy đoán quân địch không giống đội ngũ của mình, khả năng không phải đội hình chắp vá, mà là một đội ngũ phối hợp ăn ý, năng lực hành động và phán đoán cao hơn đội của La Giản nhiều.
Nhưng La Giản vẫn mang tâm lý may mắn, cậu dùng sức đẩy nắp quan tài đá ra, nắp quan tài rất nặng, ước lượng cỡ mấy trăm ký, La Giản liều mạng đẩy rất lâu, mới đẩy ra một nửa, sau đó soi đèn pin vào trong, vừa chiếu xuống, La Giản lập tức đen mặt.
Hình Viêm mở đôi mắt đỏ hỏn dõi theo cậu.
"Vì cái lông gì anh lại nằm trong quan tài?!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...