Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn



La Giản cuối cùng cũng nhớ ra đây là nơi nào, khi hắn nhìn thấy người kia, ký ức liền quay cuồng trong não bộ. Hắn thấy đồng ruộng, căn nhà quen thuộc, còn cả cây liễu vừa thô vừa lùn trước cổng. Ở niên đại đó, con đường trước cửa nhà còn chưa được tu sửa, đường đều là do người trong thôn đời đời đi thành, xác minh câu danh ngôn kia – Kỳ thực trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi.

Đúng vậy, địa phương này, chính là thôn trang La Giản sinh hoạt khi còn nhỏ, ở cùng bà nội hắn, cũng là thôn trang hắn cùng anh họ La Phong từng sinh hoạt. Từ lúc bốn năm tuổi cha mẹ đã đưa hắn tới thôn này, hắn cũng học tiểu học ở gần đó, đến cấp hai mới lên thành phố lớn học.

Cũng chính là ở nơi này, anh họ La Phong của hắn đã mất tích, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người, cho đến tận bây giờ.

Nơi này, phảng phất chính là nơi mọi thứ bắt đầu.

"Tại sao tôi lại tới đây?" La Giản hoảng hốt nhìn căn nhà quen thuộc trước mắt, ở niên đại kia, nhà đều làm từ gạch ngói, vật liệu kiến trúc phi thường cổ, La Giản nhớ rõ khi mình còn nhỏ, vào ngày mưa sẽ phải đặt mấy cái nồi chén gáo trong phòng, bởi vì nóc nhà bằng ngói tệ hại kia sẽ thấm nước. Nước dột khiến trong nhà biến thành một mảnh đại dương mênh mông, mà thời tiết ẩm thấp sẽ khiến bà nội bị đau chân. Lúc ấy, anh họ mười ba mười bốn tuổi của hắn sẽ bận rộn khắp nơi, một tay chịu trách nhiệm mọi việc trong nhà, còn bà nội sẽ ngồi trong phòng nhặt rau. Lúc ấy, bà nội có vài mẫu ruộng, đều do người ngoài nhận thầu, có thể nhàn rỗi thu tiền, hơn nữa, con cái bà nội cũng sẽ hàng tháng gửi tiền đều đặn, sinh hoạt không phải đặc biệt nghèo khổ, nhưng cũng không được ăn sơn hào hải vị.

Thời gian đó là đoạn hồi ức hạnh phúc với La Giản, tuy rằng thân thể hắn khi còn nhỏ không khỏe mạnh, nhưng anh họ cũng chưa từng ghét bỏ hắn, sẽ mang theo hắn chạy khắp nơi, la lối khóc lóc lăn lộn với đám trẻ con trong thôn, leo cây đào tổ chim, nửa đêm trèo vào ruộng nhà người ta trộm ngô, tự mình trèo cây hái táo nhà hàng xóm; sau đó còn bắt bìm bịp, mò ốc đồng ở hồ nước.

Lúc ấy, tất cả những chuyện trẻ con nghịch ngợm từng trải qua, anh họ La Giản đều sẽ mang hắn đi trải nghiệm.

Nhưng hồi ức hạnh phúc thế nào, bây giờ hồi tưởng lại, lại là bi ai với La Giản hiện tại. Hắn không còn là La Giản, hắn thay đổi một túi da khác, đứng ở nơi này, nhìn người cùng nhà cửa trong quá khứ, ai cũng sẽ không nhận ra hắn, hắn sẽ biến thành một người không có quá khứ, cũng không có tương lai.

La Giản đứng chết trân hồi lâu trước căn nhà cổ, tận đến khi có âm thanh búng sữa vang lên bên cạnh, đứa nhỏ này dò hỏi hắn: "Ca ca, anh đứng ở chỗ này làm gì vậy?"

La Giản ngơ ngác một lát, sờ sờ cây dù màu đỏ trong tay, sau đó căng dù, để cán dù dựa lên vai mình. Sau đó mới cúi đầu, nhìn đứa bé đứng bên cạnh.


Đó là một đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi, gầy yếu thấp bé, trên mặt cũng tái nhợt ít huyết sắc, nhìn qua đã biết là một đứa nhỏ yếu ớt. Nhưng đứa nhỏ này lại có vẻ rất năng động, hắn cầm một cái rổ nhỏ trong tay, bên trong có một ít trái cây, quả hồng và táo. La Giản biết, đám trái cây đó là do mấy người hàng xóm trồng cây ăn quả trong thôn cho nó, không biết xuất phát từ đồng tình hay lý do gì khác, có lẽ bởi vì đứa nhỏ này tuy ốm yếu bệnh tật quấn thân, nhưng lại thập phần vui vẻ thích cười, hoàn toàn khác biệt với La Giản hiện tại.

"Ca ca, anh lạc đường sao?" Đứa nhỏ thấy La Giản luôn không trả lời, liền mở to hai mắt, ngây thơ nhìn hắn, sau đó đứa nhỏ còn nhìn nhìn trái cây trong rổ, hắn tiếp tục nói: "Vừa rồi Phong ca ca hỏi em có muốn ăn quả hồng không, anh cũng muốn ăn quả hồng sao?"

La Giản nhịn không được, nở nụ cười với nó, duỗi tay qua sờ đầu đứa bé, trả lời: "Không, anh không muốn ăn quả hồng."

Sau đó, La Giản phát hiện cánh tay mình cũng thực nhỏ gầy, hắn phát hiện bản thân chỉ cao hơn đứa nhỏ trước mắt chừng nửa cái đầu, vì thế hắn phỏng đoán một chút tuổi tác thân thể này, có lẽ là khoảng mười đến mười một tuổi. Không lớn hơn đứa bé trước mắt là bao.

"Vậy thì ăn quả táo đi! Quả táo ăn rất ngon!" Đứa nhỏ vẫn kiên trì không ngừng, muốn La Giản ăn gì đó, nó giơ cái rổ trong tay lên, khoe trái cây tươi.

La Giản lại nhịn không được mà nở nụ cười, vừa định nói gì đó, lúc này, có một thiếu niên tầm mười bốn tuổi chạy ra từ căn nhà cũ, vừa ra liền hô to: "A Giản, em đang nói chuyện với ai vậy?"

Đứa nhỏ kia chỉ vào La Giản, nói với thiếu niên kia: "Nói chuyện cùng ca ca này..."

Thiếu niên ngó trái ngó phải, không hiểu nói: "Không có ai nha."

Đứa nhỏ cũng ngây dại, quay đầu nhìn vị trí La Giản đứng, lại phát hiện anh trai nhỏ vừa nói chuyện với mình lúc nãy đã biến mất... không, không phải biến mất, chỉ là hiện tại, đứa nhỏ không nhìn thấy hắn.

A Giản nhỏ kỳ quái gãi đầu, lẩm bẩm: "Ôi chao! Ca ca vừa rồi đi đâu rồi?"

Thiếu niên đi tới, tuy rằng hắn mới mười bốn tuổi, nhưng lớn lên rất cao, nửa ngồi xổm trước mặt em trai mình, sờ sờ đầu A Giản: "Nào có ca ca nào?"


"Có!" Tiểu A Giản đúng lý hợp tình nói, "Vừa rồi có... ừm, một ca ca lớn hơn em một chút, cầm dù màu đỏ đứng ở đây!"

Thiếu niên tức khắc cười, trêu bé: "Phải không? Quả thực là đáng sợ nha! Hiện tại trời đang nắng nha! Làm gì có ai cầm ô đi khắp nơi, hơn nữa ô kia lại là màu đỏ, nói không chừng là quỷ hồn nha!"

"Không phải thế!" Tiểu A Giản lắc đầu, "Ca ca gạt người! Quỷ hồn sẽ không xuất hiện vào ban ngày!"

"Tại sao lại không?" Thiếu niên... tức là La Phong, tiếp tục cười nói, "Em nghĩ xem, con quỷ kia ban ngày ban mặt cầm ô, không phải vì che ánh nắng mặt trời sao?"

Lời này thực sự dọa sợ đứa nhỏ, tiểu A Giản co rúm lại, nhìn trái phải nhìn quanh, duỗi tay với anh họ: "Ca ca, ôm một cái!"

La Phong lập tức duỗi tay bế đứa nhỏ lên, sức hắn rấn lớn, bởi vì thường xuyên làm việc nhà nông, sức ăn cũng lớn, lớn lên cao lớn rắn chắc, bộ dáng chiều em trai hết mực, hận không thể nâng đứa nhỏ trong lòng lên tận trời.

"A Giản đừng sợ, anh trai em nhiều dương khí, quỷ không dám lại gần... ừm, bà nội đã nói vậy đấy." Anh em hai người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà, bọn họ đều không nhìn thấy người đứng sau lưng. Đương nhiên, kỳ thật có thể thấy, chẳng qua trong nháy mắt vừa nhìn thấy cũng đã quên đi sự tồn tại của hắn.

Cho nên La Giản chỉ có thể cầm ô đứng đó, ngây ngốc nhìn bóng lưng hai người.

La Giản đứng lặng thật lâu, hắn không biết phải đi đâu, cũng không có nơi nào để đi, thấy căn nhà cũ nát trước mắt mở rộng cửa, ngẫm nghĩ, liền nhấc chân bước vào trong. Vách tường cũ gạch vàng trát lẫn với bùn, mặt đất không bằng phẳng mà gồ ghề lồi lõm, vừa vào cửa liền thấy bàn gỗ và ghế dài, rổ trái cây của tiểu A Giản liền đặt trên bàn.

Trong phòng bếp có tiếng đun nước. Thời điểm La Giản vừa vào cửa liền liếc mắt nhìn một cái, thấy hai anh em đang ngồi xổm trong phòng bếp, chỉ chỏ một cái thùng nước trong bếp mà bình luận, phỏng chừng là cá bắt từ hồ nước về, đang thương lượng nên nấu thế nào.


La Giản híp mắt, cong cong khóe miệng, hắn bỏ qua phòng bếp, đi về phía phòng ngủ, hắn nhớ rõ khi còn nhỏ, hắn nằm cùng một phòng với anh họ, bởi vì thân thể lúc đó ốm yếu, lúc nhỏ lại có thói quen đạp chăn, để phòng ngừa La Giản cảm lạnh phát sốt phải vào bệnh viện, anh họ sẽ tỉnh lại lúc nửa đêm để kéo chăn cho hắn.

Bố cục căn nhà cũ này không có gì bất đồng so với căn nhà trong trí nhớ của La Giản, phải nói là, hắn được căn nhà quen thuộc này gợi lên rất nhiều hồi ức, những thứ hắn đã quên mất bởi vì giết chóc, chậm rãi hội tụ trong đầu, nhưng cảm giác lại xa xôi như vậy, rõ ràng hiện tại La Giản đang đứng ở đây, đứng ở đoạn thời gian đẹp đẽ nhất trong kí ức.

La Giản buông dù đỏ xuống, hắn đi tới cạnh bàn nhỏ trong phòng, trên bàn bày sách giáo khoa tiểu học, La Giản nhớ rõ, khi còn nhỏ mình vì nguyên nhân thân thể ốm yếu liền luôn luôn kiếm cớ nghỉ học, sau đó đều là anh họ hắn dạy bổ túc cho hắn... Thành tích học tập của La Phong phi thường tốt, nếu hắn không bị kéo vào mật thất thì –––

Hiện tại, phỏng chừng đã công thành danh toại, có công việc tốt trong xã hội, có được gia đình hoàn mỹ của riêng mình.

La Giản duỗi tay muốn sờ sách giáo khoa trên bàn, nhưng tay còn chưa chạm tới bàn, hắn liền nghe thấy tiếng bước chân hấp tấp chạy tới, La Giản quay đầu liền thấy, thiếu niên La Phong chạy vào phòng ngủ, nhưng vừa vào liền sửng sốt, nhìn La Giản kinh hãi nói: "Cậu là ai? Sao lại vào phòng bọn tôi?"

La Giản bây giờ mới nhận ra mình buông dù xuống, buông dù xuống, năng lực hắn sẽ tạm thời mất hiệu lực, tự nhiên cũng có thể xuất hiện trước mắt người khác.

Làm hắn quên đi.

La Giản thầm nghĩ. Hắn không phải người của thời đại này, cũng không phải người của thế giới này, hắn không nên xuất hiện ở đây, vậy tốt nhất không nên lưu lại dấu vết của bản thân mình, càng không được có ý định thay đổi vận mệnh. Ưng đã vô số lần nói với La Giản hậu quả của việc thay đổi quá khứ, bởi vì một khi quá khứ bị thay đổi, tương lai nhất định sẽ theo đó mà phát sinh biến hóa.

La Giản vốn định khiến La Phong quên mất mình, thế nhưng sự tình lại có một chút thay đổi vi diệu, bởi vì La Phong đột nhiên kêu lên: "A, chẳng lẽ cậu chính là...tiểu ca ca cầm dù đỏ vừa rồi em trai tôi nói tới?"

La Giản cười rộ lên: "Cậu là đứa nhỏ nhà hàng xóm? Tôi chưa gặp cậu bao giờ."

La Giản nhìn hắn một cái, một lần nữa mở dù ra, đặt lên vai, xoay cán dù, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của La Phong, nhẹ giọng nói: "Anh chưa từng thấy tôi."

La Phong kì quái cười: "Tại sao tôi có thể chưa từng thấy cậu?"

Không có tác dụng? Lúc này ngược lại lại là La Giản kinh ngạc, hắn cúi đầu ngẫm nghĩ có phải mình xảy ra chuyện gì không, nhưng chưa đợi hắn cẩn thận suy nghĩ, La Phong đã đi về phía hắn.


Có thể là với người quen, La Giản đánh mất tâm đề phòng, hắn vẫn chưa nhận ra La Phong đang tới gần, đợi đến khi hắn nhớ tới câu Ưng từng cảnh báo "nếu cậu trở lại quá khứ, vậy đừng để bất kỳ ai chạm vào thân thể cậu.", tựa hồ không còn kịp nữa, bởi vì La Phong đã duỗi tay lại, bế La Giản lên.

Cái ôm rất lâu không được cảm nhận.

La Giản một khắc kia không dám nhúc nhích, tùy ý để La Phong bế hắn lên, lại nói tiếp, thể xác này của La Giản tuy rằng khoảng mười tuổi, nhưng vẫn thực nhỏ gầy, khi La Phong bế hắn lên cũng không tốn nhiều sức.

La Phong sờ sờ đầu hắn, cười đến vui vẻ, nói: "Cậu tới tìm em trai tôi chơi sao?"

La Giản vẫn không nói gì, chần chờ một lát, hơi hơi thở dài, lại thử nói:

"La Phong, anh chưa từng thấy tôi... hiện tại, thả tôi xuống, sau đó quên tôi đi."

Lúc này, năng lực rốt cuộc có hiệu quả, La Phong dại ra một lát, sau đó quả thật đặt La Giản xuống đất, xoay người không nói một lời liền đi, La Giản thấy hắn trở về phòng bếp, lại bắt đầu nói chuyện gì đó với em trai mình, tiếng nói cười không dứt bên tai.

________________________

Tui đã thử dịch ca ca là anh trai, nhưng tui thấy để ca ca nghe yêu hơn, hợp bọn trẻ con.



Tui kiếm đc tấm ảnh dù đỏ yêu yêu nè. Tuy rằng người hơi quá tuổi, mà ô cũng sai loại:))) Nãy h k tìm thấy ảnh thèm muốn vẽ 1 tấm ghê:))) nhg tui vẽ thì tốn tgian mà k đủ đẹp đẽ nên thôi tgian vẫn nên dành để edit truyện đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui