Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều



“Tiểu thư! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nửa đêm hôm qua, Tôn Lí Ngạn bật dậy rú lên như điên, còn náo loạn cả một đêm.

Vì thế, đến khuya Mộ Ninh mới đi nghỉ ngơi được, lúc này vẫn chưa ngủ đủ.

Nghe Tích Lan nói xong, nàng không để trong lòng mà ôm chăn xoay người, định tiếp tục mơ gặp Chu Công.

Nhưng Tích Lan lại không thuận theo mà không buông tha nàng, cứng rắn kéo nàng ra khỏi giường.

“Tiểu thư, mặt trời đã lên cao rồi, người đừng ngủ nữa, mau nghe ta nói một chút đi!”

Mộ Ninh biết tính tình của Tích Lan.

Nàng ấy không giấu lời được, không cho nàng ấy nói xong thì nàng ấy nhất định sẽ không chịu ngừng.

Mộ Ninh từ bỏ giãy giụa, sau khi duỗi người thì xốc lại tinh thần hỏi: “Chuyện gì?”

Tích Lan kích động nói: “Tiết gia bị tịch biên rồi!”

Mộ Ninh có chút kinh ngạc.

Nàng mới ngủ một giấc thôi mà, sao Tiết gia lại bị tịch biên rồi?

Tích Lan tằng hắng giọng rồi nói ra tin tức mà bản thân đã thăm dò được ở trên phố.

“Nghe nói lúc trời còn chưa sáng, hạ nhân Tiết phủ đã đánh chết một cô nương bị huỷ dung.

Sau khi điều tra, cô nương kia rất có khả năng chính là Tiết Châu Nhi! Tuy là hạ nhân nhà mình đánh chết, nhưng chẳng phải Tiết Trường sử cũng là người bị hại hay sao? Nhưng sau đó lại phát hiện, sở dĩ Tiết Châu Nhi bị hủy dung, bị đánh chết đều là do Tiết Trường sử sai khiến!”

Tích Lan một mạch nói xong một tràng dài thì liền thở ra một hơi.

Mộ Ninh xuống giường, rót ly nước cho nàng ấy.

Sau khi uống nước, nàng ấy lại tiếp tục nói: “Trước khi chết, Tiết Châu Nhi nắm chặt một quyển sổ, quyển sổ kia ghi chép lại tất cả những việc đút lót, nhận hối lộ và tham ô của Tiết Trường sử trong những năm gần đây.

Cho nên mọi người đều suy đoán, có thể là Tiết Châu Nhi muốn đại nghĩa diệt thân* nhưng lại bị Tiết Trường sử phát hiện, kết quả liền xảy ra chuyện này.”
(*đại nghĩa diệt thân: vì việc nước quên tình nhà)

Tích Lan vất vả nói xong, đôi mắt chớp chớp, tràn ngập chờ mong mà nhìn về phía Mộ Ninh.

Mộ Ninh hỏi: “Nói xong rồi?”


Tích Lan gật gật đầu: “Tiểu thư không muốn nói gì sao?”

“Ngươi nói không sai, sau này chúng ta không có tiền thì ngươi có thể đi kể chuyện ở quán trà.”

Mộ Ninh vỗ vỗ vai Tích Lan, sau khi khen ngợi thì lại lui về trên giường: “Nếu ngươi nói xong rồi, vậy ta đi ngủ tiếp.”

Vẻ mặt Tích Lan uể oải: “Tiểu thư, người không thấy bất ngờ một chút nào sao?”

“Bất ngờ chứ.” Mộ Ninh ngáp một cái: “Nhưng cái này chẳng liên quan gì với chúng ta cả.”

Cho nên cũng không đáng để nàng phải hao tổn tinh lực và cảm xúc.

So với cái này, nàng vẫn cảm thấy ngủ quan trọng hơn.

Nhưng Tích Lan lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với vấn đề này.

Nàng ấy lại kéo Mộ Ninh dậy lần nữa: “Tiểu thư, người không cảm thấy việc này có chút kỳ quái sao? Tính tình Tiết Châu Nhi như vậy, sao nàng ta lại đi tố cáo cha mình? Quyển sổ kia được nàng ta nắm trong tay, sao lúc đầu lại không có ai phát hiện ra? Hơn nữa nếu người của Tiết gia thật sự muốn diệt trừ người thì sao lại để người khác phát hiện ra ngay trước cửa nhà mình?”

Mộ Ninh nhìn bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ của Tích Lan, cười nói: “Ngươi nói những điểm đó đều là điểm đáng ngờ, nhưng như vậy thì sao?”

Tích Lan mờ mịt mà nhìn về phía Mộ Ninh, hiển nhiên không hiểu lời nàng nói.

Mộ Ninh nhắc nhở: “Chuyện này, quan trọng nhất chính là kết quả.”

Tích Lan suy nghĩ một lát: “Ý của tiểu thư là, có người muốn tính kế Tiết gia?”

Mộ Ninh gật gật đầu.

“Đương kim Thánh Thượng xử lý không ít quan viên hối lộ tham ô, việc này đối với các bá tánh mà nói đã là chuyện xảy ra rất phổ biến, bọn họ cũng không quá chú ý đến việc này.

Nhưng chuyện như hành hạ con gái ruột đến chết nghe rợn cả người sẽ kích thích sự phẫn nộ của bá tánh, do đó mới khiến cho dân oán.

Chuyện này tương đương với việc đẩy nó ra trước mặt toàn bộ bá tánh Tê Châu, thậm chí là toàn bộ Bắc Hoài, không cho một kết quả để khiến người ta tin phục thì sẽ không ngăn được miệng của đám đám đông.

Kể từ đó, dù có người muốn bảo vệ Tiết Trường sử thì cũng không thể không thu liễm tâm tư.”

Tích Lan hít hà một hơi: “Đây là muốn chặt đứt đường lui của Tiết Trường sử rồi!”

“Không chỉ như vậy.” Mộ Ninh thở dài: “Những người được ghi trong quyển sổ chung với Tiết Trường sử cũng đều không tránh khỏi.”

Tích Lan lại hỏi: “Lỡ quyển sổ kia là giả thì sao?”

“Thật hay giả cũng không quan trọng, quan trọng là nếu quan viên trong quyển sổ này muốn chứng minh mình vô tội thì nhất định phải chịu sự kiểm tra của triều đình.


Thuận theo việc của Tiết Trường sử, nói không chừng có thể kiểm tra ra một đống ‘sâu mọt’.”

Tích Lan nghe vậy thì sửng sốt.

Nàng ấy cảm thấy, tâm tư của mình quả là nông cạn.

“Tiểu thư thật lợi hại.” Nàng ấy không khỏi bội phục nói: “Sao tiểu thư lại nghĩ đến những thứ này?”

Mộ Ninh bình thản nói: “Mưa dầm thấm đất.”

Năm đó, sau khi Yến Cảnh được nhận vào cung của Chiêu phi, Chiêu phi dùng hết bản lĩnh cả người mà cũng không thể làm đứa nhỏ này vui vẻ thật lòng.

Vì thế, bà đau đầu không thôi, muốn tìm một người để cho lời khuyên về vấn đề này.

Nhưng bà được sủng nhất lục cung, Hoàng Hậu cũng không được vinh sủng bằng bà, bà bị nhóm cung phi ghen ghét sâu đậm, trong hậu cung cũng không có ai thân thiết với bà.

Thế nên bà xin ý chỉ hoàng đế, muốn để bạn thân ngày trước tiến cung, tán gẫu một chút về việc nuôi con.

Hoàng đế sủng ái Chiêu phi nên liền cho phép.

Sau đó, Mộ Ninh liền theo mẫu thân vào cung.

Mộ Ninh đến sẽ khiến Yến Cảnh có nhiều cảm xúc hơn – thứ mà một đứa trẻ nên có.

Mà ngày ấy sau khi Mộ Ninh rời đi, lần đầu tiên Yến Cảnh đưa ra yêu cầu với Chiêu phi.

“Có thể để muội muội tiến cung nữa được không?”

Vì một câu của đứa con trai mới mà Chiêu phi lại đi xin hoàng đế.

Đây vốn là chuyện không hợp quy củ, nhưng hoàng đế lại dung túng Chiêu phi không giới hạn.

Thấy bà khó khăn lắm mới thoát khỏi nỗi đau mất con, vậy nên ông không chỉ đồng ý với sự thỉnh cầu của bà mà còn ban cho mẫu thân Mộ Ninh một khối lệnh bài, giữ lệnh bài đó thì sau này xuất nhập cung cũng không cần xin ý chỉ của hoàng đế nữa.

Từ đó về sau, Mộ Ninh liền thường xuyên tiến cung bầu bạn với Yến Cảnh.

Trừ chơi đùa, hai người cũng thường thảo luận về những gì mà cả hai đã học gần đây.

Nhưng phần lớn thời gian đều là Yến Cảnh nói, Mộ Ninh nghe.


Yến Cảnh học đa phần là quyền mưu binh pháp, so với học Kinh Thi, khuê huấn trong phủ thì Mộ Ninh cảm thấy hứng thú với những gì mà Yến Cảnh được học hơn.

Dần dà, tuy Mộ Ninh không tính là am hiểu cái này nhưng nàng cũng từ đó mà tích luỹ được không ít kiến thức và hiểu biết.

Về phần hôm nay, nàng lập tức nghĩ tới dụng ý của chuyện ở Tiết phủ.

Cũng không khó đoán được, việc này là do ai gây nên, vì sao hôm qua Yến Cảnh lại không ở căn nhà mà Phương Thứ sử sắp xếp.

Ở tại căn nhà mà quan viên chuẩn bị, hành động của hắn ít nhiều sẽ bị hạn chế.

Sau khi Mộ Ninh nghĩ thông suốt những điều này, nàng liền thu hồi suy nghĩ.

Bất kể Tiết gia như thế nào, Yến Cảnh như thế nào thì cũng đều không liên quan nhiều đến nàng.

Nàng hỏi Tích Lan: “Vậy ta có thể ngủ được chưa?”

Hỏi ra lời này, chính Mộ Ninh còn cảm thấy có chút thảm, muốn ngủ mà còn phải xin ý kiến.

Mà thảm hơn chính là, Tích Lan lại cho nàng một đáp án phủ định.

“Các thiếu gia đã về, tiểu thư không đi gặp sao?”

Nghe được lời này, cuối cùng Mộ Ninh cũng lên tinh thần một chút.

Nàng lập tức xuống giường rửa mặt, chạy tới sảnh trước.

Trong sảnh, phu thê Tôn Lí Ngạn đang nói chuyện với hai thanh niên.

Hai người đều mang tướng mạo đường đường*, đúng là hai vị biểu ca của Mộ Ninh.
(*tướng mạo đường đường: hình dung dáng vẻ đoan chính, cường tráng, chính trực)

Trưởng tử Tôn gia tên là Tôn Hãn Khâu, năm nay mười tám.

Thứ tử tên là Tôn Úy Chi, bằng tuổi với Tôn Hãn Khâu, nhưng lại không do Tôn phu nhân Triệu Dược Mộng sinh ra.

Lúc trước Tôn Lí Ngạn là một người không đàng hoàng, ít nhất là trong phương diện tình cảm, ông không chịu trách nhiệm nhiều.

Ông trêu chọc không ít nợ phong lưu ở bên ngoài, trong số đó, có một lần đã để lại Tôn Úy Chi.

Bốn năm trước Tôn Lí Ngạn mới biết được, bản thân có một đứa con trai ở bên ngoài.

Năm ấy mẫu thân Tôn Úy Chi mất, ông liền đón Tôn Úy Chi về phủ.

Triệu Dược Mộng tốt bụng, biết được trẻ con vô tội nên cũng nuôi y như nuôi con ruột mình.

Từ ngày ấy trở đi, Tôn Lí Ngạn liền làm lãng tử quay đầu, thu hồi tâm đào hoa, toàn tâm toàn ý với Triệu Dược Mộng, không bao giờ lây dính chuyện phong lưu nữa.

Vì sự xuất hiện của Tôn Úy Chi, Tôn Hãn Khâu từng làm ầm ĩ một trận, cảm thấy đối phương cướp mất sự quan tâm và yêu thương của cha mẹ.

Tôn Úy Chi tốt tính nên mặc hắn đánh chửi.


Sau đó, có một ngày, Tôn Hãn Khâu bỗng nhiên thông suốt, đã hiểu chuyện, không khi dễ Tôn Úy Chi nữa mà còn chủ động đối xử tốt với y.

Từ đó về sau, hai người liền như hình với bóng, ngay cả ra ngoài làm việc cũng là cùng đi cùng về.

Lần này bọn họ đi hơn nửa tháng, đường xá xa xôi, Mộ Ninh ít nhiều cũng có chút lo lắng.

Lúc này thấy bọn họ bình an trở về, trong lòng liền thả lỏng.

Tôn Úy Chi cũng nhìn thấy Mộ Ninh.

Y vui mừng nói: “Ninh nhi muội muội!”

Mộ Ninh mỉm cười đi đến.

Đợi nàng đến gần, Tôn Úy Chi liền lấy từ trong lòng ngực ra một cái hộp nhỏ.

Trên đường đi, y sợ mất nên cũng không màng đến việc bị cộm mà vẫn luôn trân trọng đặt cái hộp nhỏ này ở trong ngực.

Y đưa hộp cho Mộ Ninh: “Món này là ta và Hãn Khâu mua cho Ninh nhi muội muội.”

Tôn Hãn Khâu thò qua nói: “Muội xem xem có thích không, đây là món quà mà Úy Chi chọn suốt nửa canh giờ mới chọn được đó.”

Bọn họ ra ngoài làm việc, mang quà về cũng là chuyện bình thường, Mộ Ninh không bất ngờ chút nào.

Nàng nhận lấy hộp gỗ rồi mở nó ra, chỉ thấy một cây trâm ngọc được khắc hoa văn như ý nằm ở bên trong.

“Nhìn xem, hợp với muội muội biết bao.” Tôn Hãn Khâu nói rồi lấy cây trâm ngọc từ trong hộp gỗ ra, giao vào tay Tôn Úy Chi: “Đệ cài lên cho muội muội đi, để ta nhìn thử xem có hợp hay không.”

Mộ Ninh lại cười nói: “Chẳng lẽ Hãn Khâu ca ca xem muội thành đồ ngốc ư? Ngay cả cây trâm cũng không biết cài.

Muội tự cài trâm là được rồi.”

Nói xong, nàng giơ tay định lấy cây trâm ngọc trong tay Tôn Úy Chi.

Nhưng không biết sao, Tôn Úy Chi lại né tránh, cũng không buông cây trâm ra.

Y bình tĩnh nhìn Mộ Ninh: “Để ta cài cho Ninh nhi muội muội.”

Mộ Ninh không rõ nguyên do, nhưng vẫn đứng thẳng người.

“Vậy làm phiền Úy Chi ca ca.”

Tôn Úy Chi gật gật đầu, sau đó hít sâu hai lần, như lấy hết can đảm rồi nâng tay cài trâm ngọc lên cho Mộ Ninh.

Đúng lúc này, cổ tay y bỗng bị siết chặt, bị giữ lại và không thể di chuyển được.

Y kinh ngạc quay đầu lại.

Chỉ thấy một chàng thiếu niên mang gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đang ác liệt mà nắm chặt tay y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận