Thanh niên nói xong thì vỗ nhẹ ống tay áo, tựa như phủi đi vật dơ bẩn.
Đợi sau khi y theo thiếu niên công tử kia rời đi, Tiết Châu Nhi mới bình thường trở lại.
“Đồ dơ là chỉ ta sao?”
Hồng Nhuỵ ngập ngừng thật lâu, sau đó cũng không dám nói rõ đáp án.
Tiết Châu Nhi giận chó đánh mèo mà đẩy nàng ta: “Ngươi câm à? Không phải rất hay mắng con đĩ kia à, sao gặp nam nhân đẹp là không hó hé câu nào vậy?”
Hồng Nhuỵ vô cùng ấm ức, rõ là bản thân Tiết Châu Nhi cũng không nói câu nào.
Nhưng lời này chỉ có thể nín trong bụng.
Nàng ta cười làm lành nói: “Tiểu thư hà tất phải chấp nhặt với thứ có kiến thức hạn hẹp? Đàn vương điện hạ nhậm chức An Xa Đô Đốc phủ, mấy ngày nữa sẽ đến Tê Châu.
Thiên hạ này trừ Thánh Thượng thì là lấy Đàn vương điện hạ làm tôn, chờ lão gia tạo mối quan hệ tốt với Đàn vương điện hạ, đạp rơi vị không chịu giải quyết ở phía trên, đến lúc đó còn có ai dám làm nhục tiểu thư?”
Tiết Châu Nhi nghe nàng ta nói như thế, quả nhiên là được trấn an một chút.
Nếu có thể bám vào Đàn vương thì sau này hưởng vinh hoa phú quý không hết.
Tâm tư nàng ta hơi thay đổi: “Lát nữa chúng ta sẽ đến Viên Ký, ta cũng phải vì bản thân mà tranh thủ một chút.”
“Tiểu thư quốc sắc thiên hương, Đàn vương điện hạ nhất định sẽ mê đắm tiểu thư.” Sau khi Hồng Nhuỵ tâng bốc một cách mất não thì mới băn khoăn nói ra: “Nhưng không phải Thánh Thượng mới tứ hôn Đàn vương điện hạ với đích trưởng nữ của nhà Hình Bộ thượng thư sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Tiết Châu Nhi liếc xéo nàng ta: “Đàn vương là người tôn quý như vậy, một Vương phi sao có thể thỏa mãn được chàng? Nếu có thể có được vị trí trắc phi, như thế sẽ mạnh hơn nhiều so với gả làm chính thất của người khác.
Huống chi, sủng thiếp diệt thê, từ xưa đến nay cũng không hiếm thấy, mấu chốt ở chỗ là nắm bắt được trái tim Đàn vương.”
Tiết Châu Nhi rơi vào mơ mộng, tựa như vị trí trắc phi đã dễ như trở bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
“Đợi đến khi có được sự ưu ái của Đàn vương, ta nhất định phải làm cho những kẻ tiện nhân như Mộ Ninh phải quỳ gối dưới chân liếm giày cho ta.”
*
Trên đường về phủ, trong lòng Tích Lan càng thêm phẫn uất bất bình.
Tiết Châu Nhi năm lần bảy lượt nói ra những lời ác ôn, thật sự là khinh người quá đáng.
Nàng ấy liếc mắt nhìn Mộ Ninh vô tư không thèm để tâm, nhịn không được mà mở miệng: “Tiểu thư, sao người lại tốt tính như thế, người tuỳ ý để bọn họ ức hiếp người như vậy sao?”
Mộ Ninh nhẹ nhàng nói: “Dù sao cũng không thể sủa ngược lại với chó.”
Tích Lan lẩm bẩm: “Ai nói không thể?”
Mộ Ninh liếc nhìn nàng ấy một cái, thấy hai má nàng ấy phồng lên, rất giống cá nóc bị chọc tức, nàng cảm thấy đáng yêu cực kỳ.
Trong lòng nàng khẽ động, nàng không quảng được tay mà chọc chọc mặt Tích Lan.
Không thể không nói, cảm giác cũng khá tốt.
Nàng đang muốn chọc thêm hai cái thì Tích Lan lại bất mãn nói: “Tiểu thư!”
Mộ Ninh hậm hực buông tay, chuyển sang vỗ vỗ vai nàng ấy.
“Tích Lan, ngươi có biết đối với người mà nói thì cái gì là vô dụng nhất không?”
Tích Lan nghi hoặc khó hiểu.
“Là mặt mũi.” Khoé miệng Mộ Ninh khẽ nhếch: “Bị chó sủa hai tiếng là có thể đổi được tiền vào sổ sách, mua bán có lời như thế, những chuyện như vậy cũng không có được bao nhiêu đâu.”
Người như Tiết Châu Nhi, thật uổng cái điệu bộ của người có quyền thế, nước trong đầu nàng ta cũng nhiều như cái danh hiệu của nàng ta vậy.
Nàng ta đến Viên Ký nhiều lần như vậy rồi mà đến nay cũng không biết được việc Mộ Ninh và Viên Ký hợp tác.
Mỗi lần miệng được trên cơ một chút thì cuối cùng nàng ta cũng đều sẽ bị Mộ Ninh lừa đến Viên Ký mua bộ đồ mới.
Xong rồi còn khoe với Mộ Ninh đang ‘ngưỡng mộ’ mình, nhưng nàng ta lại không phát hiện, tiền của nàng ta có một phần đã vào túi tiền của Mộ Ninh.
Tích Lan hiểu được đạo lý không nên ‘kiếm chuyện’ với tiền, sự không vui cũng vơi bớt nhưng nàng ấy vẫn khó chịu như cũ.
“Nhưng mà những lời đó cũng quá khó nghe rồi.”
“Nhưng tiếng bạc rơi vào kim khố nhỏ cũng dễ nghe mà.
Nếu không có Tiết Châu Nhi nhiệt huyết như vậy thì sao các tiểu thư thích đua đòi của những nhà quyền quý lại đi càn quét sạch những món hàng mà Viên Ký mới cho lên kệ chứ.
Nói như vậy, nàng ta lại giống người hợp tác với chúng ta hơn.”
Tích Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có lý.
Trước khi bọn họ đến trước cửa nhà thì tâm trạng của nàng ấy cũng tốt lên rất nhiều.
Nghĩ đến căn nhà mà bọn họ mới đổi có không ít cống hiến của Tiết Châu Nhi, nàng ấy liền rộng lượng mà quyết định, tạm thời tha thứ cho nàng ta một chút.
Trong khoảng thời gian Tích Lan gõ cửa, Mộ Ninh ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu có viết hai chữ “Tôn phủ”.
Đây là nhà của cữu cữu.
Hiện giờ cũng là nhà của nàng.
Đợi Chu quản gia ra mở cửa, Mộ Ninh thu hồi ánh mắt, đi vào trong phủ.
Khoảnh khắc bước vào bậc cửa, nàng bỗng ngừng lại.
“Có chuyện gì vậy tiểu thư?”
Mộ Ninh quay đầu, sau khi nhìn lướt nhanh qua những đi đường một vòng thì nàng lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Vừa rồi, nàng có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.
Nhưng dường như cũng chẳng có gì khác biệt.
Nàng không nghĩ nhiều nữa mà quay đầu lại, bước qua bậc cửa.
Hiện giờ Tôn phủ không lớn, bước hai bước là vào đến sân, cả nhà chủ tớ vừa đủ ở, còn có thể dư ra một gian phòng cho khách.
Cửa phủ cách đại sảnh không xa.
Mộ Ninh đi chưa được hai bước thì đã nghe thấy âm thanh ồn ào của cữu cữu Tôn Lí Ngạn.
Trong tiếng khóc mang theo tiếng cười, trong tiếng cười mang theo kêu rên, nghe xong Mộ Ninh và Tích Lan đưa mắt nhìn nhau.
Chu quản gia giải thích: “Lão gia điên rồi.”
Mộ Ninh im lặng.
Ở chung lâu như vậy rồi, nàng vẫn luôn không thể hiểu nổi lời nói của Chu quản gia.
Nàng mang theo nghi hoặc đi vào đại sảnh, chỉ thấy Tôn Lí Ngạn đang ngồi tê liệt trên ghế, mợ Triệu Dược Mộng đang ấn eo cho ông.
Nhìn thấy Mộ Ninh, Tôn Lí Ngạn vội đỡ eo đứng lên, nhanh chóng bước về phía nàng, gương mặt đầy nôn nóng.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì bỗng thấy ông cứng người.
Triệu Dược Mộng lập tức tới dìu ông.
“Đã nói ông rồi, ông đứng lên làm gì chứ?”
Tôn Lí Ngạn muốn giải thích, vừa mở miệng thì chỉ phát ra tiếng hô đau “Ai ai”.
Mộ Ninh phụ đỡ Tôn Lí Ngạn ngồi xuống: “Có chuyện gì vậy cữu cữu?”
Triệu Dược Mộng chỉ cái hộp vừa mới mở ra được đặt trên bàn.
“Hôm nay cữu cữu con gặp một khách hàng lớn nói muốn mua vải của nhà chúng ta, đây là tiền cọc mà vị đó đưa.
Lần đầu có mối làm ăn lớn, nó khiến ông ấy vui đến hỏng rồi.
Tâm trạng bay bay, đi đường mà không nhìn đường, đường bằng phẳng không đi lại đi chếch vào hố, lúc tới gần cửa chính thì bị té.”
Mộ Ninh thấy trong hộp có không ít bạc, nàng có chút buồn bực: “Khách hàng nhà ai hào phóng như vậy?”
Sao mấy năm qua nàng không tóm được con dê béo này?
Tôn Lí Ngạn được Triệu Dược Mộng xoa ấn thì cũng đỡ hơn rất nhiều: “Không phải người ở Tê Châu.
Ta nghe hắn nói, hắn tới từ phương Bắc.”
Mộ Ninh cảnh giác nói: “Cữu cữu, không phải người bị lừa đấy chứ?”
Tê Châu không thiếu hãng vải.
Mà Tôn gia mới vào nghề chưa được hai năm, vả lại còn không có cửa hàng, phần lớn việc kinh doanh là rải rác với những người có quen biết.
Một người tha hương mới đến sao lại tìm được Tôn Lí Ngạn, lần đầu tiên mua bán mà còn đặt nhiều tiền cọc như vậy?
Mộ Ninh nghi ngờ cũng không phải là không có lý, nhưng Tôn Lí Ngạn cảm thấy năng lực của mình đã bị nghi ngờ.
Ông bĩu môi: “Nếu con nhìn thấy vị công tử kia thì con sẽ không nói như vậy đâu.
Vị công tử đó rất tuấn tú, vừa nhìn là đã biết không phải tướng mạo của người xấu.”
Đối với lời này, Mộ Ninh vẫn giữ thái độ hoài nghi.
Bởi vì ánh mắt của cữu cữu nhà nàng, toàn bộ đều dùng trong việc tìm mợ, thời gian còn lại đa phần là mắt mù.
Tôn Lí Ngạn thấy nàng không tin thì tiếp tục bổ sung.
“Lúc ta gặp được vị công tử kia thì hắn đang phát tiền ở ngoài miếu.
Sau khi bắt chuyện, biết được ta còn phải nuôi cả nhà nên hắn liền quyết định mua vải của nhà chúng ta.
Hắn mua vải cũng là vì tặng cho những người nghèo khổ.
Công tử tâm thiện như vậy, con cũng không thể bôi nhọ người ta.”
Cũng không thể oan uổng ánh mắt của ông.
Mộ Ninh nghe xong, nàng đổ bạc trong hộp ra.
Không có trộn quan bạc vào, cũng không có ký hiệu, ít nhất nhìn không ra là tiền bẩn.
Nếu đã như vậy, dù bị lừa thì bọn họ cũng không có tổn thất gì.
Nhỡ đâu Tôn Lí Ngạn thật sự mở mang tầm mắt ăn may một lần thì sao?
Mộ Ninh hỏi: “Vị công tử kia muốn vải dệt nào?”
“Sau khi đưa tiền, hắn nói hôm nay còn có chút việc, hẹn ta giữa trưa ngày mai đến quán trà để nói kỹ hơn.”
Triệu Dược Mộng nói: “Ông như vậy rồi, ngày mai còn đi kiểu gì? Bọn Khâu Nhi cũng không ở đây, nếu không thì nhờ người đi nói lại là đổi ngày?”
“Vậy sao được?” Tôn Lí Ngạn lập tức phản đối: “Công tử nhà người ta thành tâm như vậy, làm như thế cũng quá có lệ rồi, lỡ khiến người ta hiểu lầm chúng ta cầm bạc nhưng không làm thì phải làm sao bây giờ?”
Mộ Ninh suy tư một lát, đề nghị nói: “Vậy để con đi.”
Năng lực của Mộ Ninh, Tôn Lí Ngạn và Triệu Dược Mộng đều tán thành.
Trước mắt cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn.
Vì vây hôm sau Mộ Ninh liền thay Tôn Lí Ngạn đi bàn chuyện làm ăn.
Bọn họ hẹn nhau ở quán trà sầm uất trên đường chính, khách hàng không phú thì quý.
Trùng hợp là gặp lại cả nhà Tiết Châu Nhi mà nàng mới gặp hôm qua.
Càng trùng hợp hơn là mới đi đến dưới lầu quán trà thì lại gặp được Tiết Châu Nhi.
Mộ Ninh nhìn lên, thấy nàng ta thì liền biết khí vận hôm nay của mình có lẽ không được may rồi.
Nàng bỗng có một loại linh cảm, mối làm ăn đã tới tay này sợ là sẽ không dễ bàn bạc thành công như vậy.
Tiết Châu Nhi nhìn thấy Mộ Ninh thì lập tức gào lên bằng chất giọng bén nhọn: “Bổn tiểu thư đang muốn đi tìm ngươi, ngươi lại tự mình đưa tới cửa.”
Xem ra phiền toái hôm nay là không tránh khỏi.
Mộ Ninh cười nhạt: “Hôm qua mới tạm biệt, Tiết tiểu thư không cần nhớ nhung như thế.”
Tiết Châu Nhi hung hăng phỉ nhổ, nước bọt văng thẳng đến mặt Mộ Ninh.
Mộ Ninh hơi nghiêng người, vừa lúc tránh đi.
“Hậu lễ của Tiết tiểu thư, ta nhận mà hổ thẹn.”
Tiết Châu Nhi thấy nàng vẫn mang phong thái thong dong thì càng bị chọc giận hơn.
“Cái con đĩ không biết xấu hổ nhà ngươi, chơi bổn tiểu thư vui quá nhỉ! Nếu không phải hôm qua nghe được chưởng quầy Viên Ký nói chuyện với hạ nhân thì hiện tại bổn tiểu thư còn bị ngươi lừa mà chẳng hay biết gì.
Ngươi lừa bổn tiểu thư đi Viên Ký mua xiêm y, bản thân thì trộm vui vẻ đếm tiền, ngươi xem bổn tiểu thư là con ngốc à!”
Thì ra sự việc đã bại lộ.
Tích Lan khẽ kéo ống tay áo Mộ Ninh: “Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?”
Mộ Ninh vẫn bình tĩnh như cũ: “Không làm thế nào cả, kiếm tiền chậm một chút mà thôi, sợ cái gì?”
“Tiểu thư, ý ta là hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hôm nay Tiết Châu Nhi chuẩn bị muốn cho Mộ Ninh biết tay, do đó nàng ta đã dẫn theo không ít gia phó ra ngoài.
Lúc này bọn họ đã chặn đường chủ tớ Mộ Ninh.
Mộ Ninh hỏi Tích Lan: “Các thủ đoạn mà huynh trưởng dạy để phòng thân, ngươi còn nhớ rõ không?”
Tích Lan gật gật đầu.
Đó là Mộ Ninh ép nàng ấy học.
“Vậy là tốt rồi.
Ngươi chỉ cần trốn, một khi có cơ hội bỏ chạy thì hãy chạy đi tìm Thứ sử để cầu cứu.”
“Vậy tiểu thư thì sao?”
“Yên tâm, ta có đường lui.”
Mộ Ninh tự biết những công phu sơ sài đó của nàng không đối phó được với nhiều gia phó cao lớn thô kệch như vậy.
Nàng nói như thế cũng là vì làm Tích Lan bớt lo, đừng quá khẩn trương, không thì chạy cũng không chạy thoát nổi.
Mắt thấy những gia phó đó đã đánh tới hướng bọn họ, ánh mắt Mộ Ninh tối sầm lại, xoa cánh tay phải.
Đồng thời lui người về sau hai bước.
Mà lui một bước này lại lui vào lòng ngực của một người.
Người nọ đỡ nàng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng như suối băng phát ra từ trên đỉnh đầu nàng.
“Trầm Liên, giải quyết.”
Mộ Ninh chấn động.
Mọi chuyện hôm nay của nàng quả thật là không như ý nguyện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...