Trốn Thoát Khỏi Biệt Thự 1980

Tuyết! Con đến đây làm gì?

- Con thấy mẹ sáng đi gấp quá bỏ quên thuốc đau bao tử ở nhà! Nên con...

- Con bé này thiệt là tình mà!

Bà Nga vội xoa đầu Tuyết, mỉm cười trước sự "hiếu thảo" của con gái. Diễn đủ vở mẹ con tình thâm, bà ta quay sang giới thiệu cô con gái rượu của mình với bà bảy và Nghị:

- Đây là Tuyết, gái út nhà tôi. Nó thấy tôi bỏ quên thuốc đau bao tử ở nhà nên chạy đến đưa đây mà! Tính nó nhút nhát lắm nên chắc cũng hỏi thăm gian nan lắm mới đến được đây!

Bà Nga lau mồ hôi lăn dài trên má Tuyết, thầm vừa lòng với bộ đồ mà tối qua bà ta tỉ mỉ lựa chọn cho cô nàng. Có thể nói bà đã dốc hết vốn liếng tình trường năm xưa để dạy đứa con gái ham chơi lười học của mình. Đóng khung cô ta vào cái mác thục nữ, yếu đuối, lễ phép, chăm ngoan.

Trưa hôm qua, khi Nghị đến trường đã lọt vào mắt xanh của Tuyết. Chiều hôm đó, cô nàng đã dò thông tin từ bà Nga nên biết được hoàng tử trong mộng của cô là hoàng tử thứ thiệt. Đẹp trai, giàu có, đầy hương vị đàn ông đã khiến cô nàng ăn chơi đổ ngay tắp lự. Tuyết vội vòi vĩnh mẹ gặp Nghị cho bằng được.


- Tuyết hả con? Con ngồi đi! Ăn sáng gì chưa?

Bà bảy rất có cảm tình trước hành động hiếu thảo của Tuyết. Thấy cô nàng lắc đầu ngại ngùng thì bà tưởng cô nhút nhát giống gái út Hạ của bà nên không dám nói. Bà liền gọi bà vú làm một tô bún bò cho cô.

Tuyết vội nhìn bà Nga, không dám động đũa.

Bà Nga cầm tay Tuyết, đon đả nói với bà bảy:

- Con bé nó nhát lắm! Ai cho gì cũng phải hỏi mẹ không dám tự ý lấy!

- Dì cho thì con ăn đi!

Tuyết vòng tay cảm ơn bà bảy. Trời biết để có cuộc gặp gỡ "tình cờ" ngày hôm nay cô ta và mẹ đã tập dượt biết bao nhiêu tình huống.

Bà bảy càng nhìn càng có cảm tình với cô nàng trạc tuổi con mình này. Nhút nhát nhưng rất lễ phép và hiếu thảo, chắc sẽ hợp tính với bé Hạ nhà bà lắm đây! Nên luôn miệng nói có rảnh thì qua chơi với Hạ nhà bà.

Bà Nga và Tuyết nghe mà mở cờ trong bụng. Hai mẹ con chỉ chờ câu nói này thôi. Bao nhiêu công sức dày công chuẩn bị thật xứng đáng mà!

Tuyết vừa ăn mà trông lòng rộn ràng. Nhìn gần anh trông còn đẹp trai đến phát điên. Bộ vest đen ôm sát cơ thể càng tôn lên thân hình vóc dáng nam tính của anh.

Không biết anh có vừa ý với bộ váy vàng nhạt hoa nhí và mái tóc dày được thắt bím kiểu ngây thơ này không. Nếu sáng không dậy muộn do đi chơi khuya, thì cô ta tin mình còn sửa soạn đẹp hơn nữa. Đảm bảo hớp hồn anh ngay giây đầu tiên thấy mình. Chắc anh không để ý tóc mái bết mồ hôi cho chạy thục mạng đâu nhỉ? Chắc...

Nghị cảm thấy mọi chuyện đến đây nên kết thúc rồi. Anh còn hợp đồng quan trọng phải ký.


- Tôi mong chuyện không vui này không diễn ra nữa. Và việc hợp tác giữa cửa hàng và nhà trường diễn ra suông sẻ. Tôi xin phép có việc phải đi.

Bà Nga nghe Nghị nhắc đến thư viện và sân vận động nên vội nói:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Nhà trường sẽ không để việc như vậy xảy ra nữa!

Tuyết thấy Nghị đi thì cuống quýt đứng dậy. Bà Nga liếc qua, cô nàng mới nhận ra mình thất thố nên nhã nhặn nói:

- Con ăn xong rồi ạ! Cảm ơn dì về bữa ăn! Ngon lắm ạ!

Hiệp trố mắt ngạc nhiên nhìn Tuyết. Người ăn khẽ nói nhỏ cười duyên này là em gái họ của gã sao? Con Tuyết ỷ nhà nó giàu nên ăn chơi còn hơn cả gã. Nó có một người ba giàu có và mẹ làm hiệu phó nên lịch sử tình trường và ăn chơi được tẩy trắng còn hơn omo.

- Ê, có ai nghe mùi gì chưa?

Bằng giác quan thứ sáu nhạy bén của con gái, Hạ nhận thấy cô nàng tên Tuyết này đang giả bộ ngoan hiền. Tuyệt kỹ trà xanh của cô nàng một chín một mười với diễn xuất của em gái cô đấy!

Hạ chun mũi hít hít, ngây thơ hỏi:


- Mùi gì cơ?

- Có có! Đang nghiên cứu! Tấm gương sống đáng học hỏi!

Phương gật đầu.

- Mùi trà xanh cao cấp đấy?

- Trà xanh nào?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui