Giờ phút này, Diệp Mặc Hàn đã bị d ục v ọng đốt mất lí trí, không để ý đến lời cầu xin của Kiều Kiều mà th úc một phát làm cho vậy nóng bỏng vào hơn một nửa.
- Aaaa!
Nơi đó của Kiều Kiều vốn dĩ nhỏ hẹp, một cú đẩy của hắn khiến cô đau đớn hét lên tiếng, Diệp Mặc Hàn lập tức lấy tay che miệng cô lại.
Kiều Kiều cảm giác chính mình giống như bị xé rách làm đôi, nhưng sau khi bị hắn xoa n ắn vùng gò đồi, cô dần cảm thấy không đau nữa, thậm chí còn có một cảm giác rất lạ.
Khắp người cô toát ra một tầng mồ hôi mịn, hai tròng mắt ngập nước hoảng sợ nhìn Diệp Mặc Hàn.
Hắn không còn chuyển động nữa mà đang dừng lại thở hổn hển, vẻ mặt như đang chịu đựng gì đó.
- Chặt quá...sao lại chặt như vậy~
Giọng nói hắn khàn khàn, mồi hôi ướt đẫm vài sợi tóc trên trán.
Phần đầu phía dưới bị cô bao chặt lấy khiến hắn khó có thể nhúc nhích, bên trong như có hàng trăm, hàng nghìn miệng nhỏ xoa bóp khiến hắn cực kỳ sảng khoái.
Từng đợt sảng khoái như điện giật chạy khắp toàn người sau đó truyền đến từng dây thần kinh, khiến dụ c v ọng của hắn càng tăng lên.
Đúng lúc này, tiềng đập cửa dồn dập vang lên, sau đó là tiếng của mẹ Kiều Kiều:
- Kiều Kiều, con làm sao đấy? Xảy ra chuyện gì rồi, sao lại khoá trái phòng thế?
Then cửa theo tiếng đập cửa không ngừng đong đưa, giọng nói của mẹ Kiều Kiều cũng càng thêm nôn nóng.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ làm cho Kiều Kiều khẩn trương cả người căng chặt lại, theo đó nơi bí mật cũng không ngừng co rút.
Diệp Mặc Hàn bị cô bao chặt như thế liền trực tiếp giải phóng tinh hoa của mình, nóng hổi tinh hoa khiến cả người Kiều Kiều run lẩy bẩy.
Bên ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của bố Kiều Kiều.
- Em tránh ra để anh phá cửa đi vào.
Diệp Mặc Hàn vội ngồi dậy, vật kia cũng rút ra khỏi động của Kiều Kiều, hắn trầm giọng nói:
- Mau lừa bố mẹ em đi đi, chắc em cũng không muốn bọn họ nhìn thấy cảnh này nhỉ!
- Bố mẹ, con không có việc gì đâu...ban nãy con chỉ mơ thấy ác mộng thôi! Bố mẹ mau về phòng ngủ đi!
Kiều Kiều ngồi dậy sau đó nhìn về phía cửa phòng rồi nói to.
- Thật sự không có việc gì chứ? Vừa nãy mẹ nghe thấy con la to lắm.
Mẹ Kiều Kiều vẫn nghi hoặc không tin lời cô lắm.
Bố Kiều Kiều lại nói:
- Mau mở cửa ra đi, để bố mẹ vào xem thì mới yên tâm được.
Kiều Kiều bất lực nhìn về phái Diệp Mặc Hàn cầu xin sự giúp đỡ của hắn.
Diệp Mặc Hàn nhìn quanh bốn phía, sau đó không tình nguyện mà chui xuống gầm giường, nhỏ giọng nói:
- Đi mở cửa! Tốt nhất mau chóng đuổi bố mẹ em rời đi.
Kiều Kiều mở đèn, chống thân mình bủn rủn đứng dậy, chỉnh sửa lại váy ngủ cùng với chăn đệm lộn xộn rồi mới đi ra mở cửa.
- Bố mẹ, con thật sự không sao mà! Ban nãy con mơ thấy ác mộng nên mới kêu lên thôi!
Mẹ Kiều Kiều nhìn thấy cô không có việc gì, trừ bỏ hai má đỏ ửng với có chút mồ hôi trên trán liền nghĩ chắc do gặp ác mộng.
Đúng lúc mẹ cô đang định kéo bố cô về phòng thì bố Kiều Kiều lại liếc vào bên trong một cái, nhìn thấy trên đệm có vết máu loang lổ, ông vội hỏi:
- Sao trên đệm lại có máu thế kia!?
Bố Kiều Kiều định vào bên trong xem thử thì Kiều Kiều vội đẩy ông ra ngoài, xấu hổ nói:
- Con...con đến cái kia...!
- Ông đó! Toàn nghĩ linh tinh gì đâu, làm cho con gái xấu hổ như vậy.
- Kiều Kiều, con mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa!
Mẹ Kiều Kiều liếc bố cô một cái, sau đó lập tức lôi ổng về phòng.
Kiều Kiều thở phào một hơi, vội đóng cửa rồi khoá trái lại.
Nhưng sau khi đóng cửa cô lại có chút khó hiểu, tại sao mình lại phối hợp với Diệp Mặc Hàn lừa dối bố mẹ?
Lúc này, Diệp Mặc Hàn cũng chui ra từ dưới gầm giường.
Nhìn bộ dáng chật vật này của hắn làm cô có cảm giác hắn cùng với ngày hôm qua có sự khác biệt một trời một vực.
Kiều Kiều bỗng cảm thấy muốn cười, nhưng chợt nhìn thấy vết máu trước ngược của hắn thì sửng sốt.
Vậy ra vết máu trên đệm là của hắn?
Theo phản xạ, cô liền đi lấy hòm thuốc nhưng lại không chú ý đến phía dưới có một dòng chất lỏng trắng đặc chảy xuôi theo bắp đùi, nhìn cực kỳ mê người.
- Anh mau ngồi qua đây để tôi xử lí vết thương cho.
Kiều Kiều xách theo hòm thuốc lôi kéo tay áo Diệp Mặc Hàn, ấn hắn ngồi xuống ghế học của mình.
Hai mắt Diệp Mặc Hàn lại nhìn chằm chằm vào đùi cô, thuận tiện rút tờ khăn giấy lau đi chất lỏng trên đùi cô.
Bàn tay còn xấu xa còn cố ý di chuyển đến chỗ nụ hoa.
- Anh làm gì đó?!
Bây giờ trong phòng đang mở đèn sáng trưng, nhìn thấy động tác của hắn khiến cô càng thêm xấu hổ, so với khi nãy thì xấu hổ hơn gấp đôi.
- ---------------
❄️Băng冰❄️
:< Dạo này cb thi nên lười viết quá hiuhiu~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...