Trốn Thoát Khỏi Ác Ma FULL
Nghe thấy tiếng cô nức nở cầu xin, Diệp Mặc Hàn từ giữa hai chân trắng nõn ngẩng đầu lên, nhìn cô cười rồi nói:
- Chỉ cần em kêu nhỏ một chút thì bác gái bác trai sẽ không nghe thấy được, chẳng lẽ em không thấy thoải mái sao? Mới vừa thoải mái xong liền trở mặt không nhận người?
Diệp Mặc Hàn nói một loạt khiến cô á khẩu không trả lời được.
Mới vừa nãy, cô đúng thật là bị hắn li ếm đến cao trào.
Tuy trước kia cô chưa từng trải qua loại chuyện sung sướng như thế này, nhưng cô vẫn có thể biết rõ đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi.
Dù vậy cô vẫn còn ý thức được hành vi này là không nên.
- Dù vậy thì...thì cũng....!không thể làm như này được ~.
Hai tay cô nắm chặt hai bên sườn gối, mặt hơi nghiêng sang một bên, nói một cách xấu hổ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Diệp Mặc Hàn cùng với nụ cười càng trở nên ma mị, dụ hoặc gấp bội phần.
Kiều Kiều sợ hãi nhìn hắn chằm chằm, bên trong nội tâm không ngừng giãy giụa.
Kỳ thực, nếu ngay lúc này cô lên tiếng kêu cứu, bố mẹ vọt vào tới thì hoàn toàn có thể kết thúc tình huống này.
Nhưng cô vừa không muốn tiếp tục lại vừa không muốn khiến cho tình cảnh này bị bố mẹ phát hiện.
Có lẽ cũng là do sợ hãi, ngượng ngùng hoặc do nguyên nhân nào đó mà ngay chính cô cũng không rõ.
- Vậy, nơi này có được không?
Bàn tay kia của Diệp Mặc Hàn khẽ chạm vào vùng đất đẫy đà phía trên của cô, chỉ một cái chạm nhẹ thôi cũng khiến cô giật nảy lên.
Ngón tay ở phía dưới cũng lần theo một đường đi thẳng lên trên, không đợi cô phản ứng lại đây thì váy ngủ đã bị hắn vén lên trên hai mỏm đồi trắng trịa, hai núm hoa bởi vì gặp lạnh mà cũng hơi ***** ***.1
Diệp Mặc Hàn thấy vậy thì lập tức cúi đầu khẽ m út lấy hai núm hoa nhỏ, một tiếng rên rỉ trầm thấp khẽ phát ra từ cổ họng Kiều Kiều.
Nhận thấy được cô mẫn cảm như thế, hắn liền há miệng ngậm lấy toàn bộ gò đồi, một tay kia thì không ngừng xoa nắn gò đồi còn lại.
- Ưm...m..ư… đừng...Diệp Mặc Hàn….cầu xin anh...đừng...đừng làm như vậy.
Cảm giác tê dại khác lạ trước ngực khiến cho phía ướt của cô cũng trở lên ướt át, dòng nước bên trong cũng không ngừng trào ra, cô chỉ đành vội kẹp chặt hai chân không cho hắn phát hiện.
Loại cảm giác này khiến cô rất sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể khóc nức nở cầu xin hắn, mong sao hắn sẽ dừng lại.
Mặc kệ lời cầu xin của cô, động tác của hắn vẫn không hề dừng lại, ngược lại càng ra sức mà đoạt lấy.
Bàn tay bên kia cũng theo đó di chuyển từ gò đồi xuống nơi ướt át phía dưới, chen vào giữa hai chân cô, ngón giữa chậm rãi mà chen vào phía trong.
Lập tức đường đi mềm ướt bao chặt lấy ngón tay hắn, cảm giác ấm áp làm hắn gầm nhẹ một tiếng.
- Ưm..ư..đừng mà...!
Kiều Kiều rên rỉ nói.
Mặc dù ngoài miệng từ chối nhưng từ lúc ngón tay cắm vào thì Kiều Kiều cảm thấy rất thoải mái.
Miệng cô tuy nói không được nhưng sớm đã không hề giãy giụa.
Diệp Mặc Hàn cũng không chịu đựng nổi nữa, đứng dậy nhanh chóng cởi xuống quần áo, phía dưới sớm cũng đã ngẩng cao đầu.
Lần đầu nhìn thấy cái đó của con trai khiến cho Kiều Kiều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Cái đó của Diệp Mặc Hàn tuy không quá to nhưng lại rất dài, cô có chút không thể tin nổi, nhìn đồ vật kia của hắn ước chừng phải đến 18 -19 cm, phía trên nổi lên chi chít đường gân, nhìn cực kì đáng sợ.1
Nếu không phải tay còn đang che miệng thì cô sớm đã kêu lên thành tiếng rồi.
Diệp Mặc Hàn lúc này cũng bắt đầu ép sát lên trên cô, đỡ vật hùng vĩ của mình để sát với nụ hoa bên dưới mà cọ xát.
- Đừng...đừng...cầu xin anh...sẽ...hỏng mất...!
Hai mắt cô ngập tràn nước mắt, đáng thương hề hề cầu xin hắn tha.
Vật kia của hắn dài như thế, nếu thực sự cho vào trong cô thì chắc chắn sẽ hỏng mất.
- ---------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...