Trốn Thê Của Thất Vương

Sáng sớm hôm sau

-“Chàng mau đứng lên a! Mặc quần áo cho ta! Mau đứng lên” Ta dùng chân đá Hiên Viên Ảnh –“Nhanh đứng lên a”

Không có phản ứng? Đúng lúc ta muốn xuất chiêu “thiên tàn túc”, nam nhân nào đó cư nhiên xoay người một cái đem ta đặt ở dưới thân, ta nhắm mắt lại lạnh lùng súy một câu –“Như thế nào, chàng muốn cho đứa nhỏ của chúng ta sớm nhìn thấy mặt trời mọc a?” Hắn có điểm ngây ngốc, ảo não lấy ngón tay thon dài sờ vào mái tóc đen nồng đậm.

Nữ nào đó cố ý vươn lên hôn lên môi nam nhân nào đó đang cực lực áp lực dục vọng

-“Nữ nhân, nàng đang đùa với lửa” Hiên Viên Ảnh hô hấp có vẻ dồn dập mà thô trọng.

-“Phu quân thân ái, hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi đi” Ngọt ngào cười lửa chơi chơi liền được, nhưng ta không nghĩ làm cho lửa thiêu ta a.

Hiên Viên Ảnh banh hé mặt ra, mặc cho ta kiện y phục mùa đông, trong quá trình không nói một lời.


-“Lão công, chàng thực tức giận ta?”

-“Không có. Ta suy nghĩ đứa nhỏ của chúng ta rốt cuộc khi nào thì xuất thế” Ta là tức giận chính mình. Hiên Viên Ảnh trong lòng âm thầm thề chờ đứa nhỏ này rụng ra sẽ không làm cho lão bà mang thai lần nữa, bởi vì nhịn thật sự rất khổ. ( Ảnh ca, con huynh mà huynh làm như lá cây vậy “rụng” ra? Thật là hết chỗ nói)

-“Phu nhân, nhìn xem này! Đây là đặc sản Đạt Oát thành của chúng ta Hồ huân…”

-“Phu quân”

-“Ân”

-“Vì sao trong Đạt Oát thành ngay cả một con kiến cũng không có a” Nhìn thấy những tấm bảng hai bên đường, đây từng là môt biên thành phồn thịnh a. Chính là vì sao một nơi náo nhiệt như vậy nay lại một người khách cũng không có?

Vân Dật xem thường một cái, nơi đây là không có!

-“Vân Dật! Ngươi nói, vì sao không có người?”

-“Ách, này” Vân Dật gãi gãi da đầu nhìn Hiên Viên Ảnh. Ta quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Ảnh.

-“Người ám toán ta bây giờ còn đang chạy trối chết. Trong này nhiều người lộn xộn, sợ sẽ đối với nàng bất lợi. Dù sao trước kia ta không có nhược điểm gì, hiện tại…” Hắn nhìn về phía ta.

Cái gì thôi! Ta như thế nào thành nhược điểm, ta rất mạnh được không? Thật mất hứng.

-‘Tính, chúng ta hay là hồi kinh thành đi”


-“Được!” Sảng khoái đáp ứng.

Hắn cư nhiên đáp ứng, rõ ràng là biết ta đang tức giận a! Ta ngàn dặm đi đến nơi này, còn chưa làm gì liền đã trở về?

-“Được rồi, được rồi! đi thì đi! Ai sợ ai a! Hừ!”

Kết quả Hiên Viên Ảnh ôm ngang lấy ta đến bên trong xe ngựa. Kháo! Nguyên lai đã sớm có dự mưu, ngay cả xe ngựa cũng đã chuẩn bị tốt. Chính là đang chờ ta gió đông này đi?

Cô lỗ….cô lỗ… tiếng vó ngựa vang lên trên mặt đất. Nội tâm của ta tức giận bực mình hung hăng véo đùi thịt của Hiên Viên Ảnh.

-“Ngươi như thế nào một chút cũng không biến sắc?” Ta kháp đến mệt như vậy mà hắn một chút phản ứng cũng không có?

Hắn chính là ôn nhu giúp ta giữ lại sợi tóc loạn, mang theo một chút sủng nịch cười –“Nàng không phải là tức giận sao?”

-“Cái gì thôi” Ta quay mặt sang chỗ khác

Ba giây sau lại quay mặt nói –“Ảnh! Người ta nghĩ muốn cưỡi ngựa”


Nhưng là nhìn biểu tình tựa như người khác thiếu nợ hắn, hắn lại cầm tay ta đặt ở trên đùi hắn –“Đổi tay trái đi! Tay phải nghỉ ngơi một chút” Lấy ánh mắt ý bảo ta có thể tiếp tục kháp véo. (~.~ Ảnh ca lại làm ta ghen tỵ với Mịch tỷ rùi. Hix)

Chiêu này không biết cùng ai học a?

-“Hiên Viên Ảnh! Tính ngươi giỏi”

Bên trong xe truyền đến từng tràng tiếng cười sang sảng.

Vào đêm, xe ngựa xóc nảy không ngừng đi trên đường, ta ỷ tại trong ngực Ảnh ngủ thực trầm.

Bên trên mấy cây cao bên đường có vài bóng đen quỷ mị phát ra thanh âm ám ách.

-“Trước kia chiến thần thực đáng sợ, bởi vì hắn không có nhược điểm gì” Một thân hình tiêm tế tiếp nhận nói –“Nhưng hiện tại hắn đang ôm một vết thương trí mệnh. Ha ha ha ha” Tiếng cười quỷ mị tràn ngập cả sơn cốc, thật lâu không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui