-“Tiểu Lục….Ngươi còn tại trong này hái hoa cái gì a…” Người tới thở gấp muốn nắm cánh tay phải của Tiểu Lục kéo đi.
-“Thúy nhi, tiểu thư nhà ta thích nhất hoa sen…”
-“Vương gia đang tìm ngươi”Thúy nhi này chính là bằng hữu đầu tiên sau khi Tiểu Lục đến vương phủ -“Ta nghe người ta nói vương gia đang phái người chung quanh tìm ngươi. Ngươi còn đang có tâm tình ở đây mà hái hoa sen”
-“Vương gia tìm ta làm gì?”
-“Không cần biết cái gì, mau cùng ta đến đi, nếu đến chậm vương gia phát hỏa thì ai cũng không cứu được ngươi a”
Nhưng là, nhưng là…
Trong đại sảnh, trên bàn chất đầy đồ ăn. Toàn là những món Tiểu Lục chưa từng gặp qua. Còn thấy vương gia đại nhân của chúng ta đang ngồi trước bàn không nhúc nhích.
-“Vương gia, Tiểu Lục đã đến”
Tiểu Lục hành lễ.
-“Không biết vương gia gọi nô tì đến có gì phân phó?”
Sắc mặt của Thất vương gia này thực dọa người.
-“Mịch nhi đâu?”
-“Tiểu…tiểu thư nàng…” Nên nói như thế nào nha!
-“Nói”
Tiểu Lục sợ tới mức quỳ xuống.
-“Bẩm vương gia, tiểu thư nàng còn đang ngủ, tiểu thư không ngủ đến giờ ăn cơm trưa sẽ không rời giường. Nếu tùy tiện quấy rầy….” Tiểu thư có rời giường khí thực dọa người.
-“Cái gì? Nơi đây cũng có người ngủ thẳng đến giờ tý? Nữ tử này thật không để vương gia vào mắt. Ngài ở trong này chờ nàng đến ăn sáng, nàng ta lại…” Nói chuyện không phải người khác chính là Kinh Dao ngày ấy đối Mịch nhi ra tay.
-“Vương gia, tiểu thư không phải cố ý…”
-“Trong này không có chỗ để cho ngươi một nô tì nói chuyện” Kinh Dao không chút lưu tình trách Tiểu Lục.
-“Tất cả đều im miệng cho bổn vương” Nói xong đi ra khỏi cửa.
-“Vâng” Một hàng người chạy theo sau.
Vô Ảnh hiên
“Chi nha” Hiên Viên Ảnh vẻ mặt tức giận đẩy cửa mà vào, Tiểu Lục đứng một bên nhìn thực sợ hãi hắn một tay đem tiểu thư bóp chết.
-“Vương gia…” Tiểu Lục còn muốn giải thích.
-“Hư”
Vốn một bụng lửa giận, chẳng biết vì sao gặp nha đầu này lại hóa thành ôn nhu. Càng đến gần giường vẻ mặt của hắn càng không tự kìm hãm phóng ôn nhu, đến cuối cùng chỉ còn lại sủng nịch trong đáy mắt. Nhìn dáng ngủ của nha đầu này, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến hồng hồng, cái miệng nhỏ phấn nộn có một tia nước miếng, kéo theo hô hấp đều đều. Chẳng biết vì sao nghe tiếng hô hấp đều đều, Hiên Viên Ảnh cảm thấy trong lòng có loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Cười lấy tay lau đi nước miếng bên môi nàng, nha đầu này thật ham ngủ nha. Nếu hôm qua không phải hai người đồng giường mà ngủ, hắn cơ hồ nghĩ nàng đêm qua chưa từng ngủ.
-“Mịch nhi” Tiếng gọi tràn ngập tình cảm.
Ai đang thổi khí vào tai bổn tiểu thư, thật ngứa.
-“Mịch nhi”
-“Tây Tây, ngứa a” Không cần gọi, người ta muốn ngủ.
Tiểu Lục ở một bên cầu nguyện, tiểu thư a, không cần ngủ, mau đứng lên đi!
-“Rời giường, công chúa của ta”
Ngaaaa, thanh âm của ai dễ nghe như vậy, còn gọi ta là công chúa, công chúa, ba ba, ba ba bảo nàng là công chúa. Nhưng là rốt cuộc không nhìn thấy ba ba, ô …ô… Ta khóc lên.
-“Sao lại thế này?” Hiên Viên Ảnh vừa thấy Mịch nhi cười hì hì sau đó lại khóc đến đáng thương, quay đầu hỏi Tiểu Lục. Tiểu Lục cũng mờ mịt, tuy rằng tiểu thư rời giường khí là rất lớn, nhưng chưa thấy khóc qua bao giờ nha.
-“Tốt lắm, công chúa của ta không khóc được không, nàng khóc đến muốn đem tâm của bổn vương nghiền nát sao chứ?” Ôn nhu thân hôn đỉnh đầu Mịch nhi, hai tay vươn ra ôm lấy thiên hạ đang khóc trên giường vào lòng, giọng điệu mềm nhẹ an ủi. Tiểu Lục cả kinh đến cằm cũng muốn rớt.
Không phải ba ba, là vương tử, chẳng biết lớn lên như thế nào. Thiên hạ trên giường như có cảm ứng chậm rãi mở hai mắt, tim đập thình thịch. Gật gật đầu, thực vừa lòng nhìn trước mắt, ân, lớn lên thật suất.Từ từ, như thế nào nhìn có điểm quen mắt, lấy tay xoa mắt, thật muốn thét lên, vương tử cư nhiên là – Hiên Viên Ảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...