Ta là bị đói tỉnh. Khi ta xốc chăn lên, đi giày vào, ra khỏi phòng thì, sắc trời dĩ nhiên đã tối. Trong sân trống trơn, chỉ nghe thấy thanh âm côn trùng kêu. Khụ….Được rồi, ta thừa nhận, Còn có thanh âm kêu gào của bụng bổn tiểu thư. Không phải cố ý, người ta thực sự đói thôi. Nhưng là Tiểu Lục kia, thời khắc mấu chốt cư nhiên không nhìn thấy người. Bốn phía một mảnh hắc ám, bóng dáng một người cũng không thấy, xem ra phải chính mình đi a.
Ta đi, đi a, đi a. Thật sự là đi không nổi, phòng bếp rốt cuộc ở đâu? Ai da,ấn ấn cái bụng, Nói thật sự, bổn tiểu thư chưa bao giờ đói như vậy. Cơm, cơm, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
-“Ai là cơm cơm?”
-“A, ngươi là quỷ a, nửa đêm canh ba đi lại không tiếng động sẽ dọa chết người đó. Ngươi đường đường là một vương gia, nửa đêm không ngủ được loạn đi cái gì?”
Ta vỗ vỗ ngực, bình phục nhịp tim đập. Thêm mấy lần như vậy ta sợ trái tim cũng muốn phát bệnh.
-“Ta nghĩ đến nàng sẽ muốn ăn gì đó”
Ta lúc này mới chú ý tới trên tay vương gia đại nhân cầm thứ gì đó, chẳng lẽ là… Trong mắt ta tràn ngập nước mắt lấy ánh mắt cảm kích nhìn vương gia đại nhân.
-“Ngươi như thế nào biết ta đói?”Vương gia này cũng thật tinh thông đi.
-“Nàng đang ngủ”
Ta gật đầu, ân.
-“Ngủ tại trong lòng bổn vương”
Ân.
-“Bổn vương nhìn thấy nàng ngủ thật say nên không đánh thức nàng”
-“Tốt lắm, Chờ ngươi đem lời vô nghĩa nói xong, đồ ăn cũng đã nguội lạnh. Một câu bổn vương, hai câu bổn vương ngươi có mệt hay không a”
Câu mặt sau có điều nhỏ giọng hơn.
-“Không mệt” Chỉ nghe thấy Hiên Viên Ảnh không nặng nhẹ nói một câu.
-“Nhưng là ta nghe mệt, đem đồ ăn cho ta đi, ta đều phải đói chết.” Tiếp nhận đồ ăn,ta nghĩ muốn chạy về phòng mới nhớ tới ta không nhớ đường.
Ta nhìn Hiên Viên Ảnh không nói gì nói –“Ta lạc đường”
Tiếp theo trực tiếp đi vào đình viện ven đường, đặt đồ ăn lên bàn ăn. Hiên Viên Ảnh chỉ nhìn ta,cũng không nói gì. Tiếp theo, chẳng biết từ đâu xuất hiện một cái áo choàng phủ lên trên người ta. Ta cũng không khách khí, bỏ đi hình tượng thục nữ bắt đầu lang thôn hổ yết.
“linh linh linh linh” Nhìn xung quanh bốn phía, nửa đêm canh ba lại có tiếng chuông quỷ dị như vậy –“Hiên Viên Ảnh, ngươi có nghe thanh âm gì hay không?”
-“Ân” tên kia gật gật đầu.
-“Là nha, ngươi cũng nghe thấy, cho nên không phải ta gặp ảo giác”
-“Đương nhiên không phải, là từ cổ tay nàng truyền đến.”Hắn nhìn ta nói.
Trên cổ tay ta?
-“Đây là cái gì vậy? Trên cổ tay ta lúc nào có thứ này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...