-“Vậy ngươi liền chậm rãi quỳ đi! Bổn cung còn muốn đi chiếu cố Ảnh nhi” Nhìn thấy bóng dáng rời đi của hoàng hậu, trong lòng ta âm thầm đập nàng một quyền.
-“Tiểu Lục, còn thất thần làm gì! Còn không may phù tiểu thư nhà ngươi đứng lên” Kháo! Bụng quá lớn thật sự không có phương tiện a.
-“Nhưng là tiểu thư không phải muốn quỳ không dậy cảm động hoàng hậu nương nương sao?”
-“Nhìn trái tim bằng đá kia của bà ta có thể cảm động sao chứ? Một khi nàng ta đã không nhận bộ này, ta làm chi phải tiếp tục diễn”
Vân Dật trực tiếp hết chỗ nói, hắn vốn định muốn khuyên nàng như thế nào đứng lên. Kết quả chính là nàng diễn trò?
-“Tiểu thư, nếu vương gia thực mất trí nhớ thì làm sao bây giờ?”
-“Thiết, mất trí nhớ liền mất trí nhớ! Mỹ nữ giống ta nếu hắn mất trí nhớ một trăm lần cũng sẽ đồng dạng yêu ta” Lấy ngón giữa bắn bắn cái trán Tiểu Lục –“Đổng?”
-“Nga”
-“Có mỹ nữ như người?”
-“Ngươi không nói sẽ chết a?” Này, này, tử Kinh Dao, ta đều nhanh quên sự tồn tại của nàng. Không phải từ trước đến giờ cũng không nói chuyện sao chứ?
Ta tự mình du đãng trong hoàng cung, người còn đứng đây nhưng cảnh sắc đã không giống. Thật là thời gian dài ở trong hoàn cảnh như vậy, con người cũng tự nhiên khó có thể thu liễm thiên tính có sẵn. Ngươi sẽ phát hiện người trong cung này có điểm giống nhau kinh người, bởi vì bọn họ đều là từ một mô hình mà ra, nhưng may mắn còn có các âm hiểm.
-“Chủ tử, chúng ta muốn đi nơi nào?” Vân Dật đến trước mặt ta không để cho ta bỏ qua.
-“Đi nơi nào? Ta cũng không biết” đúng a! Hoàng cung này tuy rộng, nhưng không có nơi nào thuộc loại ta.
Nhà của ta là Thất vương phủ, nhưng hiện tại nơi đó cũng không coi như là nhà của ta.
Nhịn không được khinh cười, nguyên lại thiên hạ to lớn như vậy nhưng không nơi nào cho ta cảm giác là nhà a!
Có trong nháy mắt, ta thậm chí nghĩ, nếu có thể xuyên trở về thì thật tốt.
Trở về ít nhất có thể mổ sinh. Ta tự giễu cười.
Ta có điểm mệt, một tháng này không được nghỉ ngơi quá, thật sự mỏi mệt.Cứ không có mục đích đi lại như vậy, không quay đầu lại cũng không chuyển biến.
Đi thẳng, đi thẳng…
-“Vương phi…”
-“Tiểu thư…” Bên tai truyền đến tiếng mọi người kinh hô.
Ý thức rất rõ ràng, thân thể cũng không nghe sai sử. Ta biết, ta ngất xỉu.
Trước mắt một mảnh hắc ám, thân mình nhẹ phiêu phiêu, cảm giác kia thực quen biết. Chẳng lẽ ta thực phải trở về?
-“A…tiểu thư”
Tiểu thư như thế nào càng ngày càng trắng, như thế nào trở nên trong suốt giống nước a?
Hiên Viên Ảnh lạnh lùng nhìn mấy nữ tử kì quái kia, nàng rốt cuộc là ai.
Vì sao thời điểm trước mắt nàng, trong lòng hắn lại dị thường phiền muộn. Lúc nàng không ở trước mắt, hắn lại cực kì bất an. Cho nên hắn không để ý miệng vết thương trên đầu còn ẩn ẩn đau, lặng yên không tiếng động đuổi tới. Hắn rốt cuộc là vì ai, vì sao Vân Dật cùng Kinh Dao đều không li nàng một bước. Bọn họ không phải hộ vệ bên người mình sao?
Thân mình có chút rung động, nàng ngất xỉu, Hiên Viên Ảnh cảm thấy tâm ẩn ẩn đau. Cảnh tượng trước mắt làm hắn bất an, nàng suy yếu nằm trên mặt đất sắc mặt tái nhợt như vậy. Thân thể thế nhưng chậm rãi mất đi nhan sắc trở nên trong suốt như sắp biến mất.
Một loại cảm giác rối rắm không tên nổi lên trong lòng hắn, hắn không biết làm sao vậy, chỉ nghe trong lòng có một thanh âm điên cuồng gào thét bên tai, bắt lấy nàng, bắt lấy nàng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...