Thật vất vả mới ăn xong bữa sáng trước mặt hai người như hổ rình mồi, Đào Y có cảm giác hơi buông lỏng giống như vừa đánh giặc xong.
Dạ dày của cô căng đến khó chịu, đồ ăn Trung Quốc và Phương Tây phối hợp khiến cô rất không thoải mái, không khí quỷ dị trên bàn ăn cũng khiến cô rối loạn tiêu hóa.
Cơm ăn xong rồi, Thẩm Thạc tự động tự phát dọn dẹp bàn ăn với Đào Y, Hạ Nhĩ cũng muốn biểu hiện, chỉ là từ nhỏ đến lớn anh không dọn dẹp đồ bỏ đi, cũng không chạm qua đồ bỏ đi, bản thân hơi thích sạch sẽ, bây giờ không có biện pháp để bản thân bỏ xuống thói quen vượt qua chướng ngại đi hỗ trợ, cũng chỉ ngồi trên ghế sa lon xem ti vi với Lý Dục để giết thời gian.
"Để ở đây là được rồi, tôi đến rửa chén." Thẩm Thạc vừa thu dọn xong đồ bỏ đi thả vào túi ny lon trong, thấy túi ny lon đầy, bắt tay vào buộc miệng túi, xách nó để qua một bên, lại mở một túi rác ra lần nữa, mới đứng dậy rửa tay, tính rửa chén.
Lần đầu tiên Đào Y thấy đàn ông muốn chủ động rửa sạch chén đũa, nhất thời giật mình không thôi.
Thẩm Thạc thấy Đào Y cầm hai cái chén trong tay nhìn anh ngẩn người, mặc dù không rõ cô vì điều gì, lại cười ấm áp dụ dỗ nói: "Sau này nếu chúng ta kết hôn, chỉ cần rãnh rỗi, anh sẽ làm cơm và dọn dẹp chiến trường, em chỉ phụ trách ăn cơm, có được hay không?"
Đào Y nháy mắt mấy cái, nghĩ đến cảnh tượng hạnh phúc đó, lập tức muốn nói tốt. Lại nghĩ đến bạn gái của anh, biết anh nói chỉ là loại trạng thái lý tưởng, nên dụi tắt chút hi vọng dâng lên trong lòng.
Đào Y cười mệt mỏi, cảm thấy mệt mỏi với loại hạnh phúc mặc sức tưởng tượng của anh, tính kết thúc tình cảnh lập lờ nước đôi này, "Thẩm Thạc, đừng nói những lời giống như mập mờ."
Thở dài, Đào Y tiếp tục nói: "Tôi thừa nhận mình thích anh, nhưng sau khi tôi biết anh có bạn gái, đã định bỏ qua. Anh vẫn nói những lời mơ hồ không rõ này, khiến tôi thật khó khăn. Tin tưởng bạn gái của anh biết anh nói những lời này với tôi, cô ta sẽ rất khổ sở."
Thẩm Thạc lẳng lặng nhìn Đào Y, rất có kiên nhẫn nghe cô nói xong những lời này, thấy cô nói xong muốn xoay người muốn rời khỏi phòng bếp, đột nhiên giữ chặt tay cô lại, kéo đến bên cạnh như vậy, Đào Y vẫn đắm chìm trong thương tâm thất tình của mình nên nhất thời không đứng vững, lập tức nhào vào trong ngực của anh, lỗ mũi đụng phải lồng ngực kiên cố của anh, làm đau làm đau.
"Anh làm gì thế?" Đào Y ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạc, không có chú ý đến khoảng cách quá mức gần gũi của hai người lúc này, chỉ cần Thẩm Thạc cúi đầu, răng môi của họ có thể giao nhau.
Thẩm Thạc thấy đôi mắt to của cô phiếm nước mắt dày đặc mù mịt chọc người trìu mến, không biết cô đau vì lỗ mũi đụng phải lồng ngực của anh nên rơi nước mắt, hay là cô thương tâm khổ sở đến muốn khóc, thật cẩn thận an ủi giải thích: "Thật xin lỗi, anh... Khi đó chỉ là hi vọng em có thể tốt hơn, thật ra thì..."
"Các người đang làm gì!" Giọng nói của Hạ Nhĩ lạnh lùng đột ngột cắt ngang lời nói của Thẩm Thạc, nhìn cơ thể hai người dính sát chung chỗ, nhìn Thẩm Thạc đặt tay bên hông Đào Y, nụ cười vẫn treo trên mặt trước đó đã sớm không còn.
Lý Dục đứng sau lưng Hạ Nhĩ, ngó dáo dác xem náo nhiệt, nghĩ thầm: Chậc chậc, hai nam tranh một nữ, lại tranh cô gái là mèo con thường xù lông, trò hay bị anh thấy được, sáng nay dậy sớm thật vô cùng đáng giá.
Đào Y lập tức đẩy Thẩm Thạc ra, lui về sau hai bước, sau đó cô làm bộ như rất bình tĩnh quay đầu nhìn Hạ Nhĩ, cảm thấy rất kỳ quái với chỉ trích của anh.
Người này giống như tự cho mình là người nào, loại tư tưởng này không tốt. Tìm thời gian, cô phải nói ra với anh, phân chia rõ ràng quan hệ giữa hai người.
Hạ Nhĩ giống như nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi không tốt, vội vàng cười nói sang chuyện khác: "Đào Y, lát nữa em muốn đi đâu? hôm nay anh đúng lúc không có việc gì, có thể đi với em cả ngày."
Thẩm Thạc bất động thanh sắc đứng ở đó nhìn biểu tình trên mặt của Đào Y, phát hiện cô hơi bất mãn nhíu mày, nhất thời hiểu rõ cảm giác của cô với Hạ Nhĩ, trong lòng giống như ăn nửa viên thuốc an thần, hơi hơi yên lòng.
Đào Y nói thẳng vào vấn đề: "Anh còn bận rộn chuyện của anh đi, tôi không có thói quen có người đi theo."
Hạ Nhĩ làm như đã thành thói quen Đào Y bụng dạ thẳng thắng, cười hì hì nói: "Dù sao anh rất nhàm chán, ở cùng chỗ với em có thể có việc vui."
Nhưng, ở cùng chỗ với anh tôi rất thống khổ. Đào Y nhịn nhẫn, lại quyết định cho anh mặt mũi, không nói ra miệng. Chỉ là đột nhiên nghe anh nói những lời này, cô vẫn không tự chủ được liếc mắt.
Khi còn bé Hạ Nhĩ thích xem như gió thổi bên tay với lời nổi giận đùng đùng của cô, lỗ tai trái vào lổ tai phải ra, còn thích cố ý xuyên tạc ý của cô.
Ví như, cô nói không thích đi xem phim, anh nhất định sẽ nghĩ cô ra vẻ thẹn thùng, muốn đi xem lại ngượng ngùng, sau đó cứng rắn kéo cô đi rạp chiếu phim.
Lại nói thí dụ như, mọi cô bé đều thích búp bê vừa vặn là cô không thích cái đó, cô thích đồ chơi súng, đồ chơi xe hơi phi cơ gì gì đó, nhưng mỗi lần sinh nhật, anh ta đều đưa đồ chơi búp bê của bé gái.
Vân vân, chuyện như vậy nhiều không kể xiết.
Bị hiểu lầm quá nhiều, khi còn bé Đào Y lười giải thích, cứ mặc cho anh làm. Nhưng lớn lên Đào Y lại không thể nhịn xuống đi. Chỉ là, cô học được tạm thời nhẫn nại, dù sao Hạ Nhĩ không làm chuyện quá phận, trước mặt người khác không thể khiến anh không xuống đài được.
Thẩm Thạc rửa sạch chén đũa xong, [email protected]#[email protected]#$don Đào Y còn tưởng anh sẽ có chuyện rời đi trước, không ngờ anh lại đứng lặng một bên dù bận vẫn ung dung chờ xem cô muốn đi làm gì.
Đào Y đứng ở cửa màu đen, nhìn hai môn thần một trái một phải không tốt, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: Đời trước, cô có phải thiếu tiền của hai người họ hay không, đưa đến kiếp này hai người đuổi theo đòi nợ cô.
Đào Y bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, thống khổ nghiêng đầu nhìn Lý Dục đứng sau cô đang vui sướng xem cuộc vui, "Hoàng đế giả, tôi đi trung tâm tập thể hình của nhà anh."
Cô muốn đi phát tiết, nếu không cô nhất định sẽ điên.
Xuống lầu dưới, Đào Y không ngờ Thẩm Thạc và Hạ Nhĩ lại tranh cãi, là về vấn đề cô nên ngồi xe của ai.
Đào Y vỗ trán, gọn gàng linh hoạt nói: "Tôi ngồi xe của Lý Dục đi, các người tùy ý." Tốt nhất không cần theo kịp, để tôi thanh tĩnh thanh tĩnh, ngẫm nghĩ đối sách.
Lý Dục lập tức cười xin lỗi với hai người kia, nhún nhún vai, nói: "Chuyện không liên quan đến tôi, đừng đối phó tôi, tôi chỉ là bạn tốt bình thường của Quả Đào, tuyệt đối là bia đỡ đạn..."
"Lý Dục, đi thôi." Đào Y cắt ngang tự biên tự diễn của anh, níu anh đi đến xe của anh.
Hạ Nhĩ hừ lớn hai tiếng với Thẩm Thạc, cũng đi lái xe của mình.
Thẩm Thạc cau mày, mặt không thay đổi sau đó đuổi theo.
Vừa ngồi lên xe, Lý Dục không nhịn được nhìn hơi hả hê: "Tôi nói Quả Đào, hai người kia cũng không tệ, cô dứt khoát thu một người. Bây giờ không phải lưu hành 3P sao? Cô đuổi một người, làm tấm gương cho mọi người."
"Cút." Quả Đào tức giận nói.
Lý Dục nhìn ra trong lòng Đào Y không động, nhưng vẫn không sợ chết tiếp tục nói: "Nói thật ra, cô rốt cuộc thích ai? Như tôi thấy, anh trai Binh không tệ, rất phù hợp với cô. Người rất trầm ổn, tính tình nội liễm, vừa vặn xứng với mèo xù lông cô."
"Mèo xù lông? Cậu mới là mèo xù lông, cả nhà cậu đều là mèo xù lông." Đào Y rất biết chọn trọng điểm, trực tiếp chọn ra những gì không liên quan.
Lý Dục nói đùa với cô rất lâu, không thèm để ý Đào Y nhe răng nhếch miệng, tiếp tục làm quân sư tình yêu sắp xếp phân tích cho Đào Y: "Nhưng mà, nói thật ra, làm lính hàng năm không trở về nhà, nếu cô vui lòng buông tha cho công việc của mình đi theo quân với người ta, ngược lại còn thích hợp. Chỉ là hy sinh hơi lớn, ba mẹ cô thương cô như vậy, sợ sẽ không đồng ý. Nếu cô kiên trì, gả cho người hoàn hảo, nếu không gả cho người, vậy thì thảm. Năm đó cô nhỏ của tôi thích một quân nhân, trong nhà không đồng ý, cô chết đi sống lại quyết tâm muốn đi theo. Về sau trong nhà mâu thuẫn chỉ có cô, chỉ có thể mặc cho cô đi. Sau lại, người Binh bị gảy chân trong diễn tập, thành tàn phế, cô nhỏ của tôi khóc oa..."
"Thật?" Đào Y nghe hơi nhập thần.
"Hắc hắc, lừa gạt cô."
"Cút."
"Cô nhỏ của tôi thật sự gả cho một người lính, sau đó người Binh kia dựa vào bản lãnh của mình để thăng tiến, lên đến vị trí quân trưởng, cực kỳ phong cách. Cô nhỏ chịu đựng lúc đầu, ông ngoại và bà ngoại của tôi cũng yên lòng."
Đào Y ngoài miệng hừ hừ, lỗ tai lại dựng lên, tiếp tục nghe Lý Dục phân tích.
Lý Dục không thèm để ý Đào Y có đang nghe hay không, chỉ là cứ thế đi xuống nói: "Hạ Nhĩ đây... Không phải không tốt, mấu chốt là cô không nhất định có thể hàng phục được anh ta. Tôi lấy mũi nhỏ bén nhạy của tôi cam đoan với cô, vừa đến gần quanh người anh ta ba thước, tôi có thể đoán được tính tình của người giống tôi, trong vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân. Cho dù thích một người phụ nữ, cũng không thật sự vì người phụ nữ kia buông tha cả cánh rừng."
Đào Y liếc anh, "Anh nói mà không biết xấu hổ."
"Hắc hắc, làm sao nói xấu hổ, đây chính là chuyện rất vinh quang mà." Lý Dục cực kì lên mặt, "Cô xem lúc nào thì tôi cưỡng bách một người phụ nữ lên giường với tôi? Đều là các cô ấy tự nguyện. Hơn nữa, nói thật, lên nhiều phụ nữ như vậy, tôi cũng không biết mình thích dạng phụ nữ gì, không chừng tên Hạ Nhĩ kia giống như tôi."
"Vậy anh dứt khoát đi nếm thử tư vị đàn ông." Đào Y khích anh.
"Hắc, cô khoan hãy nói, chờ tôi hoàn toàn chán ngán phụ nữ, tôi thật sự đi làm." Truyện được đăng tải duy nhất tại [email protected]#[email protected]#$don
"Không có hình tượng."
Không đến hai mươi phút, xe đã đến trung tâm tập thể hình của Lý Dục.
Đào Y muốn đi làm thẻ, Lý Dục phất tay, trực tiếp đến gần bàn lấy tấm thẻ VIP suốt đời ném cho Đào Y, "Quả Đào là khách quý, làm phiếu chi. Anh mời khách, em tùy tiện chơi."
Sau đó cười hắc hắc với Hạ Nhĩ và Thẩm Thạc: "Hai người có muốn làm thẻ VIP suốt đời hay không? Tôi làm cho các anh chiết 96."
Đãi ngộ này khác biệt quá lớn...
Hạ Nhĩ làm thẻ suốt đời, Thẩm Thạc chỉ làm thẻ năm.
Trong lúc lấy được thẻ, Thẩm Thạc nhìn thẻ hội viên quen thuộc lập tức nhớ đến lúc trước có người tặng anh mấy tấm, khi đó anh không cần, đưa cho cháu Thẩm Dục của anh, mục đích là để cho câu ấy theo đuổi Lục Tiếu.
Thật không ngờ, mấy năm sau, anh cũng vì theo đuổi phụ nữ mà đến chỗ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...