Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư


Đã là ngày thứ ba, Vũ Văn Tư Dạ không ăn không uống cúi đầu quỳ gối trước căn nhà tranh. Khí trời hôm nay u ám, chưa tới giữa trưa đã có mưa.
“Ta nói ngươi đó, rõ là còn cố chấp hơn cả Tông Lam, lúc trước nó tìm ta cứu người, quỳ không đến hai ngày đã chạy vào nhà đập này đập nọ bắt người đi. Ngươi lại nhẫn nhịn được như vậy, không sợ người ngươi muốn cứu đã chết rồi sao?” Trưởng Tôn đại tiểu thư không biết làm gì, giọng nói yêu kiều giòn giã từ bên này truyền tới bên kia.
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu, khóe miệng hàm chứa ý cười, cũng không lên tiếng, nước mưa trượt xuống gò má như được điêu khắc của hắn.
“Ài…Ngươi muốn ta cứu người thật sao?” Cửa nhà xí mở ra, khuôn mặt ngây thơ mang theo chán ghét nhô ra, nàng ghéc nhất trời mưa, làm nhà tranh của nàng chỗ nào cũng bị dột, đồ đạc đều bị ướt. So với giết người còn phiền phức hơn.
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, cười nói: “Đại tiểu thư có ý cứu người, Tư Dạ đợi thêm một lát thì có tính là gì.” Hắn nói nhẹ nhàng, nếu là người bình thường quỳ ba ngày như vậy, hai chân không tàn phế mới là lạ.
Đại tiểu thư bất đắc dĩ nhìn bầu trời u ám, nói: “Được, ta với ngươi xuống núi cứu người.”
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, đang muốn đứng lên thì đại tiểu thư đã nói thêm: “Quy tắc của ta, ngươi hẳn là biết rõ.”
Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu, vẻ âm độc trên mặt tiểu cô nương này khắc sâu hơn bất kỳ ai, cơ hồ là sự khát máu hưng phấn.

Hắn nhấc một gối đứng dậy, thân mình không kiềm chế được run lên, hai chân cứng ngắc chết lặng, suýt nữa không đứng nổi, “Biết.”
“Vậy thì tốt, vào đi.” Hàng mi cong của bé gái cười vui vẻ, nghiêng người cho hắn vào.
“Ta còn một nguyện vọng, lúc đại tiểu thư cứu người đó, hãy xóa một phần ký ức của nàng có được không?” Toàn thân hắn ướt đẫm, xoải bước đến trước cửa, ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, dừng bước nói.
“Ngươi thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.” Nàng lườm hắn, không ngăn được ham muốn tận đáy lòng, một tay kéo thân hình cao lớn của Vũ Văn Tư Dạ vào trong, nói: “Chỉ cần ngươi ngoan một chút, ta đáp ứng ngươi!”
Nửa khắc đồng hồ qua đi, mưa đã tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng. Cánh cửa nhà tranh lại mở ra, bé gái mười tuổi xuất hiện, vẻ mặt vui sướng, sắc mặt hồng hào, đôi môi mềm mại.
Vũ Văn Tư Dạ đi theo sau nàng, khác hẳn đại tiểu thư, cả người hắn giống như đã bị cầm tù trong ngục tối, khuôn mặt tái nhợt có vết xanh tím, điểm duy nhất không thay đổi chính là giọng điệu mềm mại: “Đại tiểu thư, xin xuống núi cứu người.”
“Ta biết rồi.” Trưởng Tôn đại tiểu thư cảm thấy mỹ mãn duỗi lưng mệt mỏi. Nàng rất muốn nhìn xem nữ nhân có thể khiến cho Tông Lam và Bình Uyên vương cùng cầu xin cho nàng ta rốt cuộc trông thế nào.

Trong nhà riêng lại có thêm vài a hoàn, do Trưởng Tôn Tông Lam mang tới giúp đỡ. Trong viện nhiều người, đương nhiên sẽ cần người hầu hạ.
Lúc này, Cẩm Thái vừa bê đồ ăn lên bàn liền nghe thấy Lỗ Dao “bốp” một tiếng vỗ đôi đũa xuống bàn, ba nam nhân trước mặt làm như không thấy, yên lặng ăn cơm.
“Ta nói các người đó, cứ trưng cái bộ dạng đưa đám đó làm gì!” Nàng chỉ chỉ lạnh lùng nói: “Huynh! Các huynh, cười đi!”
Vũ Văn Triệt không thèm nhìn nàng, im lặng ăn cơm. Trưởng Tôn Tông Lam đã nói tình hình đại khái cho hắn biết, mặc dù không bằng lòng, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác. Chỉ hy vọng lần này Trưởng Tôn đại tiểu thư xuất quỷ nhập thần có thể khiến Sơ Âm tỉnh lại.
Trưởng Tôn Tông Lam nghe nàng quát đến chói tai, cũng chỉ mỉm cười, nhưng bản thân lại không cảm thấy được nụ cười ấy vô cùng chua xót. Vũ Văn Tư Dạ, so với hắn càng có tư cách cứu Tiêu Sơ Âm hơn. Mặc dù mục đích của hắn là gì, nếu hắn có thể làm nàng tỉnh lại thì tốt rồi. Hắn chỉ lo, người như hắn ta thật sự sẽ làm nàng tỉnh lại sao? Đặc biệt là từ khi nàng hiến kế ở trong cung…
Lâm Nguyên Kỳ hơi ngẩng đầu, nhìn nữ tử chống nạnh trước mặt, duỗi cánh tay chỉ vào mình, xem thường cúi đầu lạnh nhạt nói: “Mãng phụ!”

“Thái tử điện hạ, Trưởng Tôn công tử…Vương gia đến.” Nha hoàn bên ngoài thông báo.
Mấy người trên bàn đều sửng sốt, được cứu rồi!
“Mùi trong này thật khó ngửi, cứ như là mùi người chết. Lâm lão đầu, ngươi ra đây cho ta, để ta nhìn bộ dạng tên lang băm suy sụp tinh thần như thế nào! Ha ha ha!” Giọng nói giòn giã như trẻ em vang lên trong sân.
Ngoại trừ Lâm Nguyên Kỳ và Trưởng Tôn Tông Lam, mấy người khác đều kinh ngạc, không phải nói Vũ Văn Tư Dạ đi mời Trưởng Tôn đại tiểu thư sao, cứ có cảm giác là một đứa nhỏ chưa tới tuổi cập kê là thế nào?
“Oa, các người ăn cơm sao? Thảo nào lại khó ngửi như vậy, nhanh lên một chút, ai sắp chết, đưa ta đi nhìn xem. Ngươi? Ngươi? Ngươi?” Nàng chỉ cả ba người, vừa nói vừa lắc đầu, “hương vị của các ngươi còn khó ngửi hơn cả người chết, hệt như nam nhân này, không tươi mới gì cả!” Nàng chắp tay sau lưng chỉ vào Vũ Văn Tư Dạ, cười hì hì.
Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ ngẩn ra, nhìn Vũ Văn Tư Dạ mặt không còn chút máu, trong lòng kinh hãi.
Lâm Nguyên Kỳ ném ra thứ ánh sáng trắng trong tay áo: “Trưởng Tôn Nghiên, yêu nghiệt nhà ngươi lại uống máu người!”
Trưởng Tôn Nghiên vừa né tránh binh khí trong tay áo hắn vừa nhảy nhót cười ha hả nói: “Không uống máu người thì sao giữ được tuổi thanh xuân, chẳng lẽ muốn ta già giống ngươi sao? Ha ha ha!”
Khi ánh sáng trắng trở về trong tay áo của Lâm Nguyên Kỳ, Vũ Văn Tư Dạ nắm chặt lưỡi đao hai lưỡi màu bạc, máu tươi chảy ra. Hắn trở tay ném cho Lâm Nguyên Kỳ.
“Đại tiểu thư, cứu người quan trọng.”

“Chậc chậc…” Thật là lãng phí, dứt lời nàng ta đột nhiên nhào qua, nắm bàn tay Vũ Văn Tư Dạ hút mạnh.
“Yêu nghiệt!” Lâm Nguyên Kỳ lướt vào, nhanh tay bắt lấy cổ áo nàng, tách hai người ra. Vũ Văn Tư Dạ vung tay, Trưởng Tôn Nghiên bị Lâm Nguyên Kỳ chộp vào tay, quỷ dị cười mãi không ngừng. Máu tươi tràn ra bên môi khuôn mặt ngây thơ thật là đáng sợ.
Hắn cúi đầu nhìn, lòng bàn tay xuất hiện dấu răng sâu hoắm, cũng không biết nàng làm thế nào để cắm hàm răng sắc bém đó vào tay hắn.
Lỗ Dao đã sớm bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi. Mấy nha hoàn trong sân đi cũng không dám, chỉ sợ vừa di chuyển thì bé gái kỳ dị kia sẽ chạy về phía mình.
“Đại tiểu thư, mời.” Vũ Văn Tư Dạ thản nhiên xé một góc áo quấn lại vết thương trong lòng bàn tay, giống như đã quen với bộ dạng này của nàng. Hơn nữa nhìn lại thân hắn, vài chỗ trên cẩm bào đều bị xé nát, chắc hẳn cũng sử dụng giống như bây giờ.
Nghe hắn nói, Lâm Nguyên Kỳ chỉ có thể buông nàng ra, không hề buông lỏng phòng bị đối với nàng.
Trưởng Tôn Nghiên mỉm cười đi hai bước về phòng Tiêu Sơ Âm, bỗng nhiên quay đầu, máu bên môi nhỏ giọt lên mu bàn tay, nàng cười nói với Vũ Văn Tư Dạ: “Hương vị của nàng ta ngon như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ ta ăn nàng ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui