Mọi người nghiêng đầu xì xào bàn tán, không biết trong hồ lô của Tiêu Sơ Âm chứa cái gì. Rõ ràng là một mớ lộn xộn không nhìn ra thứ gì, lại được nàng ta lấy tên khí thế to lớn như vậy. Nhưng vẫn muốn xem nàng ta giải thích thế nào.
Tiêu Sơ Âm cầm lấy tấm vải nhìn không ra hình gì, đi đến dưới ánh mặt trời, để ánh sáng chiếu vào. Trên vải lụa trắng hiện ra nhiều đường chỉ vàng chói mắt.
Nàng đón ánh mặt trời, ánh nắng làm nàng không khỏi nheo mắt lại. Cảm giác đầu váng mắt hoa lúc nãy lại ập tới, nàng chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, cơ thể không thể kiểm soát ngả về phía sau.
Cả thân thể trôi nổi nhẹ nhàng trong không trung, một khoảng không gian hỗn độn không thấy bất kì tia sáng nào. Giống như nhanh trong nháy mắt, cũng giống như dài như một năm ánh sáng, nàng đột nhiên mở mắt.
Mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, tấm vải thêu màu trắng mềm mại lay động trong tay, cảm giác choáng váng ban nãy giống như một loại ảo giác, biến mất hầu như không còn.
“Tiêu Vương phi, nếu không thể giải thích được, bản cung cũng không cưỡng ép.” Hoàng hậu thấy nàng hoảng hốt, cho rằng nàng đang tìm lý do thoái thác để giải vây ình.
“Thiếp đang muốn giải thích đây” Tiêu Sơ Âm day trán tỉnh táo một chút, lại đưa tấm vải thêu soi dưới ánh mặt trời. “Mời hoàng hậu xem.”
Bên trong sợi chỉ trắng dường như bọc một tầng ánh sáng lờ mờ màu vàng, dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện, Tiêu Sơ Âm giữ yên tấm vải trong tay, chậm rãi mở miệng: “Hoàng hậu nương nương có thể nhìn ra cái gì?”
Hoàng hậu kinh ngạc che miệng, nhìn chỗ không có ánh sáng mặt trời vẫn không có gì lạ, dưới ánh mặt trời lại hiện ra hình vẽ khiến người ta sửng sốt: “Đây là…đây là lãnh thổ Hoa Thụy quốc ta.”
Tiêu Sơ Âm lại đặt tấm vải dưới bóng râm, màu trắng vẫn chỉ là màu trắng bình thường, không có gì lạ. Thậm chí cả chỉ trắng trên đó cũng nhìn không rõ rệt.
“Thiếp nghe nói tướng sĩ nước ta và Nam Cương đối chiến kéo dài, tướng sĩ quân ta nhiều lần lẻn vào Nam Cương, thông tin tình báo cũng đều bị quân địch phát hiện, dẫn đến các Tướng quân không nhận được tin tức chính xác từ Nam Cương. Vì thế nên cực khổ bao lâu cũng chưa dẹp yên được Nam Cương.” Tiêu Sơ Âm nhìn vẻ mặt khó hiểu của chúng nữ quyến, dừng lại.
“Nói tiếp đi.” Nói đến quốc sự, vẻ mặt uy nghi của Hoàng hậu tản ra mệnh lệnh tuyệt đối.
Tiêu Sơ Âm nói tiếp: “Cho nên thiếp liền nghĩ tới, giấu chỉ vàng trong chỉ trắng, chỉ vàng tỉ mỉ cứng rắn, chỉ trắng mềm mỏng. Nếu thêu chỉ trắng trên nền vải trắng thì khó mà nhìn ra, cách thêu này sau khi cải tiến, có thể vận dụng để chuyển tình báo trong quân. Để tướng sĩ lẻn vào quân địch, dùng cách này để báo cáo tình hình tướng địch ra ngoài…”
“Quân địch chẳng lẽ không biết sao? Vương phi cho rằng chỉ một mình ngài thông minh à?” Trong đám người, không biết là ai không phục, nói khẽ.
“Im miệng.” Người lên tiếng lại là Hoàng hậu, bà ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơ Âm, làm cho nữ tử này vô cùng kinh ngạc.
“Các vị phu nhân nương nương có lẽ không biết, nhưng thiếp nghĩ, Hoàng hậu nương nương tất nhiên là biết, ranh giới giữa Nam Cương và Hoa Thụy chúng ta dù chỉ cách nhau con sông trăm mét, nhưng khí hậu đã khác nhau một trời một vực. Hoa Thụy Quốc bốn mùa rõ rệt, một năm đa phần đều được ánh mặt trời chiếu sáng. Nhưng Nam Cương thì không như vậy, khí hậu nơi đô thành của họ chủ yếu là mưa dầm, nói cách khác, rất ít thấy mặt trời. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ giỏi về cổ vật. Thiếp nói như vậy, các vị nương nương phu nhân đã hiểu rồi chứ?” Nàng cười thu hồi tấm vải thêu trong tay trình lên Hoàng hậu.
Vải thêu không có ánh mặt trời chiếu rọi không khác gì vải tấm vải bình thường.
“Thiếp thân bất tài, chỉ có thể thêu đại khái ranh giới lãnh thổ, nếu là người có tay nghề cao, luyện tập thêm một chút dĩ nhiên sẽ thêu được nội dung chi tiết hơn.”
“Hay! Quả nhiên là một người thú vị” Hoàng hậu nhìn nàng, ý tán thưởng trong mắt không thể che giấu. “Có thể sử dụng tú công để ngộ ra đạo lý trụ quân, ha ha! Người đâu, trọng thưởng cho Tiêu Vương phi!”
“Đi, đi nói cho Hoàng Thượng, người thêu đứng nhất hôm nay không phải Tiêu Vương phi thì còn có ai! Thụy Hoa Quốc ta lại có một nữ tài tử! Ha ha ha!” Hoàng hậu cao hứng cười hớn hở, đặt một đống tranh thêu tinh xảo sang một bên, không xem nữa. Chỉ lấy tấm vải cả trăm lỗ nhỏ li ti của Tiêu Sơ Âm soi dưới ánh mặt trời, ý mừng không thể biểu hiện hết thành lời.
“Vâng.” Công công nhận lệnh, vội vàng đến Thừa Đức Điện bẩm báo hoàng thượng.
“Được rồi, thêu thì Tiêu Vương phi tạm thời dẫn dầu, kế tiếp là dệt vải, các vị sẽ phải cố gắng nhiều hơn. Ví như cùng một thời gian, ai dệt được nhiều hơn, bản cung vẫn sẽ trọng thưởng!” Hoàng hậu tâm trình rất tốt, cũng phá lệ hào phóng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, mục thêu thùa của xuân chập tiết hôm nay đã có người đứng đầu rồi.” Công công vội vàng chạy tới Thừa Đức Điện, gấp rút bẩm báo tin tốt lành cho Hoàng Thượng.
“Hả? Là phu nhân nhà ai đứng nhất vậy?” Hoàng Thượng đã ngà say, chí khí của đế vương không thể ức chế mà tản ra, nhưng bởi hai gò má phiếm hồng mà thái độ càng ôn hòa hơn thường ngày.
“Là Bình Uyên vương phủ…” Công công kéo dài.
Vũ Văn Tư Dạ nghe vậy khóe miệng cong lên, mấy ngày trước Vân Nhi đều nhốt mình trong phòng không ra ngoài, hắn còn tưởng nàng làm cái gì, hóa ra là luyện tập cho tiết mục hôm nay. Tuy rằng hắn không hề thích chuyện khoe khoang ở hậu cung, nhưng nếu Vân Nhi thích thì cứ tùy nàng một lần.
Trưởng Tôn Tông Lam quan sát vẻ mặt mỉm cười của Vũ Văn Tư Dạ, cũng chỉ cười mà không nói gì. Nhưng thái tử Vũ Văn Triệt sau khi nghe được bốn chữ Bình Uyên vương phủ, ánh mắt lại sáng lên…
“Tiêu Vương phi của Bình Uyên vương phủ đoạt giải nhất.” Giọng nói lanh lảnh của tiểu công công bình tĩnh, vang vọng thật lâu trong điện.
Vũ Văn Tư Dạ bỗng dưng đứng lên, sắc mặt xanh mét, không được tốt lắm.
Trưởng Tôn Tông Lam lắc lắc ly rượu trong tay, ý cười trên khóe miệng càng sâu.
Mà thái tử Vũ Văn Triệt lại càng lộ ra vẻ mặt vui sướng…
“Hoàng thượng, thần đề nghị hay là cứ kiểm tra xem Tiêu Vương phi có đem hàng giả vào hay không, đề phòng vạn nhất.” Trong mắt Vũ Văn Tư Dạ chỉ kém không viết lên hai chữ ‘gian lận’ mà thôi.
Hoàng thượng khoát tay, nói cháu trai cố chấp thật đúng là có lỗi, Vương phi nhà mình đứng đầu, hắn lại còn nghi ngờ.
“Như vậy thì không cần, nếu tiểu nha đầu này dám dùng hàng giả thì đã sớm bị hoàng hậu trẫm đuổi ra ngoài rồi. Sao còn để mấy chiêu trò lừa bịp ấy đùa bỡn được, Tư Dạ ngươi quá lo lắng rồi.”
“Hoàng thượng…” Hắn mở miệng lại không biết giải thích thế nào, Tiêu Sơ Âm mấy cân mấy lượng hắn còn không biết sao?
“Vương gia, đoạt giải nhất thật sự là Tiêu Vương phi, Hoàng hậu còn khen Tiêu Vương phi tâm tư khéo léo, có thể từ tú công mà ngộ ra kế sách đạo trị quân, là nữ tài tử của Hoa Thụy Quốc ta!” Tiểu công công hắng giọng giải thích.
Lần này, không chỉ là Vũ Văn Tư Dạ, cả văn võ bá quan trong điện đều kinh ngạc. Một nữ tử có thể từ tú công ngộ ra kế sách trị quân? Đây chính là chuyện chưa bao giờ nghe qua!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...