Tiêu Sơ Âm vừa nói như vậy, Thẩm Nhược Vân nào còn dám có hai lòng, oán hận siết chặt tay chui vào kiệu nhỏ phía sau.
Vũ Văn Tư Dạ vén màn kiệu, nói: “Vào trong.”
Tiêu Sơ Âm chợt nhíu mày, cũng không từ chối, đỡ cánh tay Cẩm Thái chui vào trong kiệu. Nàng cẩn thận rồi lại cẩn thận, kết quả là váy vẫn bị vướng trên khung cửa kiệu.
Nàng xoay người kéo nhưng lại sững sờ, Vũ Văn Tư Dạ đã khom lưng gỡ váy đặt vào trong kiệu, bản thân cũng vào trong. Nàng xích sang một bên nhường chỗ, dời tầm mắt nói: “Cảm ơn.”
Vũ Văn Tư Dạ xem như không nghe thấy, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên mặt không có biểu tình gì.
Thôi đi, giả bộ cái gì chứ. Tiêu Sơ Âm quay đầu đi, không thèm để ý tới hắn. Dọc đường cũng bình an vô sự.
“Bình Uyên Vương Gia đến!” Giọng nói bén nhọn của công công ngoài cửa cung truyền đến tai nàng. Quả nhiên là giống vịt công công, nàng che miệng cố nén cười. Không biết vì sao, chỉ cần không phải ở Vương phủ, nàng liền cảm thấy như bản thân mình đang sống lại…Cảm giác này thật sung sướng!
Xuân chập tiết là ngày lễ khá được chú trọng trong hậu cung. Gia quyến trọng thần trong triều và phi tần hậu cung đều có những tâm tư riêng, muốn mượn dịp này để trở thành người tâm phúc bên cạnh Hoàng Hậu, tăng địa vị của bản thân.
Đại thần trong triều cũng đang trong ngày xuân tươi đẹp, do trong cung mở tiệc rượu, văn võ cả triều tụ tập một chỗ ngắm hoa phẩm rượu, coi như là thả lỏng sau những công việc bề bộn thường ngày.
“Bình Uyên Vương Phi nương nương, mời xuống kiệu.” Cỗ kiệu dừng lại, công công nhỏ giọng tỏ ý.
Tiêu Sơ Âm nghi hoặc nhìn Vũ Văn Tư Dạ, đây là lần đầu tiên nàng vào cung, chẳng lẽ không phải nàng cứ đi theo Vũ Văn Tư Dạ là đến nơi sao?
“Tiệc rượu trong cung bố trí ở hai nơi, một là cho văn võ bá quan ở Thừa Đức điện, hai là cho nữ quyến vương công và phi tần hậu cung ở Tiêu điện. Bây giờ ngươi xuống kiệu, đi theo công công, nghe hắn sắp xếp là được.” Hắn giải thích với nàng.
Theo công công đi vào Tiêu điện, công công lại thông báo một câu thật dài: “Bình Uyên Vương Phi nương nương, Trắc phi nương nương đến!”
Cung điện đang náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh lại, nhìn về phía hai người đang đi tới. Một người những dịp xuân chập tiết trước đây đều gặp được là Thẩm tiểu thư, bây giờ là Thẩm trắc phi của Bình Uyên vương phủ. Một người khác chính là Tiêu Sơ Âm, đại đa số mọi người chỉ nghe nói đến tiểu thư dòng chính nữ của Tiêu phủ, nhưng trước giờ đều chưa từng gặp mặt. Nghe nói rốt cuộc lúc trước cũng xin được Hoàng Thượng ra mặt, như nguyện gả vào Vương phủ. Nhưng mà Vương phi nương nương trăm không dùng được một này dường như không được người người chào đón, nếu không, chuyện tiến cung sao có thể đến phiên Thẩm trắc phi!
“Hà phu nhân, lâu rồi không gặp. Dạo này có khỏe không?” Thẩm Nhược Vân thấy trong đại điện đều là người quen, cười duyên tiến lên chào hỏi, đẩy Tiêu Sơ Âm đìu hiu sang một bên. Cũng không giới thiệu, định áp đảo tinh thần nàng ta, để nàng ta hiểu rõ, cho dù là ở Vương phủ hay ở trong cung, nàng đều có bản lĩnh hơn nàng ta!
“Mấy ngày không gặp muội muội, muội muội lại trở thành nương nương của Vương phủ, ôi chao, còn thật là khó khăn vì muội muội còn nhớ tới lão tỷ tỷ này…” Người có thể vào cung không phải đơn giản, từng người đều đã luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh. Nhìn ra Thẩm Nhược Vân chỉ là trắc phi cũng không để Tiêu Sơ Âm vào mắt, nói chuyện cũng bạo gan hơn.
“Đúng đúng, Thẩm muội muội bây giờ như cá gặp nước, bước đi như hoa sen, nhìn xem, càng ngày càng đẹp ra…” Một phu nhân đã có tuổi đi tới, một phen khích lệ.
“Trần phu nhân chê cười, luận về xinh đẹp, làm sao ta so được với Vân San…” Thẩm Nhược Vân lại cười duyên.
“Thẩm trắc phi hôm nay thật là mỹ lệ…”
Tiêu Sơ Âm đứng ngoài cửa nhìn một phòng nữ nhân nịnh nọt qua lại, nổi hết cả da gà. Trước kia ghét nhất là loại tiệc rượu giả tạo thế này, không ngờ ở chỗ này cũng gặp phải, nếu có thể, nàng muốn chuồn đi ngay lập tức.
“Bình Uyên Vương phi nương nương…” Một giọng nói dịu dàng giữa đám người đạo đức giả chui tọt vào lỗ tai nàng.
Nàng chớp chớp mắt, lúc này còn có người chủ động bắt chuyện với nàng sao? Chẳng lẽ không sợ bị thế lực của Thẩm Nhược Vân mưu sát à?
“Vương phi chắc không nhận ra thiếp, thiếp thân Lưu Trương thị, là thê tử của Lễ bộ Thị Lang Lưu Bính, xin hỏi một chút về tình hình của muội muội”. Một nữ nhân gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, giọng nói nhỏ nhẹ đang tới gần Tiêu Sơ Âm. Đôi mắt tràn ngập vẻ thấp thỏm bất an.
Tiêu Sơ Âm tìm tòi trong kí ức cả buổi cũng không nhớ Lưu Trương thị là ai. Càng không biết muội muội của nàng ta là ai, nàng hỏi lại: “Lệnh muội là?”
Lưu Trương thị sửng sốt, đôi mắt to thấp thỏm trở nên hoang mang, nói chuyện cũng đứt quãng: “Muội muội của thiếp là thiếp trong Bình Uyên Vương phủ, tên là Trương Oánh…Vương phi…người không biết sao?”
Tiêu Sơ Âm cẩn thận hồi tưởng lại mới nhớ ra người đó, “ Ngươi nói là Thất phu nhân trong Vương phủ?”
Lưu Trương thị vội vàng gật đầu: “Phải, phải, Vương phi biết tình hình gần đây của muội muội sao? Muội muội từ nhỏ đã gầy yếu, từ lần vào Vương phủ cũng đã lâu không gặp, không biết muội ấy thế nào rồi.”
“Chao ôi, Lưu phu nhân, việc nhỏ này tỷ cũng đừng quấy rầy Vương phi, Vương phi suốt ngày bận rộn, chính sự còn bận không thở nổi, làm sao có thời gian để quản những việc khác. Đến đây, thiếp nói cho tỷ tình hình của Trương muội muội, Vương gia đối xử với muội ấy rất tốt, tặng không ít dược liệu thượng hạng đâu…” Thẩm Nhược Vân kéo Lưu Trương thị sang một bên, bộ dạng hiền lành nói chuyện.
Vốn là người ta đối với Tiêu Sơ Âm vẫn còn mang theo chút tôn kính về thân phận, trông thấy động tác này của Thẩm Nhược Vân, giờ phút này cũng đều thu hồi ánh mắt, nói chuyện cùng người ăn vận sang trọng bên cạnh.
“Nghe nói ngày Vương phi lại mặt đã chạy trốn, thật không hiểu nghĩ thế nào. Nếu Tiêu phu nhân còn sống chắc đã không xảy ra chuyện như vậy rồi…”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta còn nghe nói, một lần lại mặt đã giam lỏng muội muội của mình, còn đuổi di nương ra khỏi Tiêu Phủ, thật là không thể tưởng tượng nổi…Trước kia chỉ biết nàng ta đố kị, không ngờ lại có thể làm ra chuyện như vậy…”
“Đúng vậy, cũng bởi vì nàng ta mà tai của Tiêu đại công tử bị Bình Uyên vương gia chém mất một nửa, ta nói, rõ là xúi quẩy, gả ra ngoài rồi còn gây thêm phiền phức cho nhà mẹ…”
“Ôi…Nhỏ tiếng thôi, nàng ta đến kìa…”
Càng về sau, tiếng nghị luận về nàng liên tục không ngừng. Thẩm Nhược Vân vừa nói chuyện với một phu nhân sang trọng vừa đưa ánh mắt thị uy về phía Tiêu Sơ Âm, hừ, đấu với nàng…cũng không nhìn lại trọng lượng của bản thân!”
“Hoàng hậu giá lâm!” Giọng thông báo thật dài truyền đến, đại điện yên tĩnh lại, tất cả đều quỳ rạp trên đất, cao giọng hô: “Khấu kiến hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Tiêu Sơ Âm cười đi theo mấy nữ quyến, quỳ xuống hô to.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...