Cách Mẫu Đan viên một rừng cây, ba nữ tử diễm lệ đang cười hớn hở. Đại phu nhân trước khi đến Mẫu Đan viên đã phân phó nha hoàn của mình, bình thản nói:"Trong viện của Vương phi hình như xảy ra chuyện, mau đi mời Vương gia và Phúc tấn nương nương đến."
Nha hoàn vừa nghe vậy vội vàng đi khỏi, chia nhau đi tìm Vương gia và phúc tấn.
"Tỷ tỷ suy tính thật cẩn thận, cứ thông báo cho nha hoàn, không cần phải tự mình ra tay." Ngũ phu nhân che miệng cười châm biếm.
Đại phu nhân liếc nàng, âm thanh khinh thường phát ra từ mũi. Tay áo khép lại đi về phía Mẫu Đan viên.
Tống Y Y thất tha thất thểu kéo lê bộ xiêm y rách rưới đi tới, chiếc áo trắng đơn độc nhuộm đầy vết máu, cầm trong tay cây kéo rỉ sắc, giống như ác quỷ tái thế, hận ý nhắm thẳng vào Tiêu Sơ Âm
"Vương phi nương nương, vì sao ngươi lại đuổi tận giết tuyệt ta như vậy? Vì sao?" Nàng dừng lại trước cổng, giọng nói thê lương làm người ta không rõ trong lòng là tư vị gì.
Tiêu Sơ Âm đứng trên bậc thềm, cách vườn hoa nhìn nàng chật vật kéo lê thân mình trước cổng Mẫu Đan Viên. Một lúc lâu sau, nàng quay đầu lạnh nhạt phân phó nô dịch canh giữ ở cổng:"Dẫn Tam phu nhân đi, ngày cấm túc chưa hết, không được để ra ngoài."
Nô dịch mặc dù không đành lòng, nhưng mệnh lệnh của Vương phi, bọn hắn phải tuân theo. Mấy người tiến lên vây lấy Tam phu nhân muốn bắt nàng dẫn đi.
Tống Y Y ngẩn ngơ nhìn đám nô dịch đang vây quanh, nghe được nàng muốn đuổi mình đi, giống như bị chọc giận, vung kéo tứ phía đe dọa:"Không được qua đây, nếu ai dám qua ta sẽ giết người đó."
Tiêu Sơ Âm nhíu mày chậm rãi đi xuống bậc thềm, khó hiểu nói:"Tam phu nhân, bản phi với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại nói bản phi gây bất lợi cho ngươi, có bằng chứng không."
Tống Y Y hai mắt rưng rưng, mặt mày bê bối, đầu tóc tán loạn bị một đám hạ nhân cản lại không thoát ra được. Nhưng vì trong lòng đau thương quá độ mà vẫn còn giãy giụa. Sáng nay tỉnh lại nàng phát hiện trên người đầy vết máu, nha hoàn trong viện nói Vương phi đã từng dẫn đại phu đến đây. Mặc dù nàng bị cấm túc, nhưng chuyện mấy ngày trước Vương phi vạch trần Thẩm trắc phi mang thai cũng truyền tới tai nàng. Nghĩ đến đây, cả người bỗng nhiên thất thần, chỉ nghĩ đến chuyện phải báo thù cho đứa nhỏ chưa được sinh ra.
Nàng suy sụp ngồi dưới đất, nước mắt tuôn rơi, khóc lớn:"Con của ta đã không còn, bị ngươi giết, trừ ngươi ra thì còn có ai muốn hại ta nữa chứ. Ngươi ghen ghét ta đoạt tân phòng của ngươi, ngươi hận ta. Ngươi muốn ta chết. Ngươi hại con ta, bây giờ còn muốn hại ta."
Tiêu Sơ Âm nghe Tam phu nhân tố cáo, lại nở nụ cười:"Ngươi nói bản phi ghen ghét ngươi hoài thai con Vương gia? Bản phi giết con của ngươi?"
"Không phải ngươi thì là ai. Vương gia không thích ngươi, ngươi đã tính trả thù ta. Ta vừa mới mang thai con của Vương gia, ngươi để Thẩm trắc phi cấm túc ta, bây giờ còn làm hại con ta. Tiêu Sơ Âm, ngươi là tội nhân của Vương phủ. Vương phủ có ngươi sẽ không được yên ổn. Nữ nhân ác độc!" Nàng đau khổ, miệng nói không đắn đo, rất muốn cùng Tiêu Sơ Âm đồng quy vu tận.
"Tam phu nhân." Tiêu Sơ Âm lạnh lùng quát:"Nếu ngươi nói bản phi hại hài tử của ngươi thì đưa bằng chứng đến đây. Nếu không có, ngươi vô duyên vô cớ vu cáo bản phi, đó là tử tội."
Tống Y Y bị nàng quát lên giật mình, chút lý trí còn sót lại cũng quay về. Nàng chỉ suy nghĩ theo quán tính, cảm thấy người xuống tay nhất định là Tiêu Sơ Âm. Bằng không, cả Vương phủ còn có ai muốn hại nàng chứ. Nhưng nàng lại không có bằng chứng.
"Có. Ta có bằng chứng." Ánh mắt Tống Y Y ngẩn ngơ một lúc, giống như đang nhớ kĩ lại những việc Tiêu Sơ Âm gây bất lợi cho nàng. Đột nhiên nàng nắm chiếc váy nhuốm đầy máu của mình, kêu lên:"Ngươi đố kị ta. Ngươi đố kị ta mang thai đứa nhỏ của Vương gia, ngươi giết con ta. Ta muốn giết ngươi."
Nô dịch gần Mẫu Đan viên thấy nàng xông tới, sợ Vương phi bị thương nên vội vàng tiến lên ngăn cản. Tam phu nhân bị ngăn lại nhưng vẫn ra sức gào thét:"Tiêu Sơ Âm, ngươi hại ta, nữ nhân lòng dạ rắn rết."
Tiêu Sơ Âm hừ lạnh, lòng dạ rắn rết, nàng nhượng bộ đủ điều, họ lại càng ép sát. Rốt cuộc là ai lòng dạ rắn rết.
Nàng ta vung kéo hung hăng xông về phía Tiêu Sơ Âm, gào lớn, giọng điệu thê lương.
Tiêu Sơ Âm nghe được mày nhíu lại. Thật sự là không thể để nàng ta càn quấy thêm nữa, lại nghe ngoài kia truyền tới tiếng hừ lạnh:"Hôm nay chỗ của Vương phi thật đúng là náo nhiệt."
Đám người tự tách ra, Vũ Văn Tư Dạ mặc triều phục, áo đen rồng vàng có thêu hoa đi tới, đáy giày thêu mạ vàng dính không ít bụi đất, cho thấy vừa xong là vội vã chạy tới. Vì hắn đang mặc triều phục nên ngũ quan tự nhiên tản ra khí chất uy vũ, đường nét cường tráng càng thêm nghiêm nghị.
Cùng đi với hắn là Trưởng Tôn Tông Lam, bộ quần áo màu đỏ rộng rãi cho dù đi đến nơi đâu cũng đều có thể thu hút ánh mắt người khác. Ngón trỏ vuốt chiếc cằm thon, cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Tiêu Sơ Âm.
"Tham kiến Vương gia."
"Tham kiến Trưởng Tôn công tử."
Mọi người đồng loạt hành lễ, đợi mọi người đứng dậy Tiêu Sơ Âm mới thản nhiên nhún người nói:"Thiếp thân tham kiến Vương gia, Trưởng Tôn tam công tử."
Vừa mới hạ triều đã nghe Quản gia hấp tấp thông báo nói Mẫu Đan viên xảy ra chuyện. Lòng hắn bỗng nhiên thắt lại. Thật không ngờ, vội vã tới đây lại thấy màn kịch buồn cười này, nàng quả nhiên là không yên phận được mấy ngày.
Tống Y Y giống như thấy được ánh sáng mặt trời, vừa lăn vừa bò dưới bụi đất đến trước mặt Vương gia. Vừa ngẩng khuôn mặt nhếch nhác vừa khóc:"Vương gia, cầu xin ngài cứu tiện thiếp, tiện thiếp không muốn sống nữa."
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn vết máu trên người nàng, lại nhìn Tiêu Sơ Âm đứng trước cửa viện, không tự ti không hống hách cũng chẳng hề chột dạ. Đôi mày nhíu lại.
Quản gia vội vàng kể lại chuyện xảy ra ban nãy cho Vũ Văn Tư Dạ nghe, lắng lắng nghe nghe, sắc mặt nhìn Tiêu Sơ Âm ngày càng lạnh, ngày càng cứng rắn.
"Đi mời đại phu tới." Hắn nhàn nhạt phân phó, nhìn Tam phu nhân khổ sở giãy giụa trên đất, lại xoay người rời đi:"Bổn vương còn có việc, ở đây giao cho Vương phi xử lý."
Trưởng Tôn Tông Lam híp mắt liếc nhìn Vũ Văn Tư Dạ, hắn liếc mắt một cái cũng đã hiểu rõ mọi việc, vì sao còn muốn giao cho Tiêu Sơ Âm?
Nghĩ tới đây, hắn khẽ cười đến gần Vũ Văn Tư Dạ, nói:"Tư Dạ, chẳng lẽ ngươi cũng phát hiện ra chỗ thú vị của nàng, không nỡ buông tay sao?"
Vũ Văn Tư Dạ tránh né ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Bổn vương sớm đã nói qua, mặc kệ nàng làm cái gì, cũng không thể thay đổi được chuyện nàng là dòng chính nữ của Tiêu Gia."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...