Tiêu Sơ Âm chạy đến mức thở dốc, khom lưng đỡ vào tường thở hổn hển, phản ứng của tên Vũ Văn Tư Dạ kia đúng là nhạy bén, cứ như mọc ra một đôi mắt ở sau ót, vậy mà cũng tránh được cú đánh bất ngờ của nàng, nhưng cũng đủ cho nàng cơ hội chạy trốn rồi!
Lo lắng nhìn về phía sau, không ai đuổi theo, nàng nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục tìm kiếm lối ra trong ngõ nhỏ cong cong quẹo quẹo.
“Ối!” Bụm lấy lỗ mũi đụng phải một người, nước mắt của Tiêu Sơ Âm cũng sắp rơi ra.
“Không chỉ ngốc mà còn yếu ớt.” Giọng nói lạnh băng trầm thấp lại vang lên: “Muốn đánh lén bổn vương cũng phải xem lại thực lực của mình đã!”
Tiêu Sơ Âm còn chưa phản ứng kịp, người đã bị Vũ Văn Tư Dạ nổi giận đùng đùng kéo đi, nàng ta thật là ăn gan hùm mật gấu rồi, vậy mà dám đánh lén hắn!
“Buông ta ra! Cái thứ người không hề biết tới nhân quyền! Ta cũng không phải là đồ vật của ngươi, ngươi không có quyền cấm đoán sự tự do của ta, ta có quyền tự do thân thể! Ngươi như vậy là xâm phạm quyền lợi của người khác! Ta muốn tố cáo ngươi tội bắt cóc!” Lần đầu tiên Tiêu Sơ Âm bị người ta kéo đi, căm phẫn không thôi.
Vũ Văn Tư Dạ hừ lạnh khinh bỉ, không để ý tới nàng, vứt thẳng nàng vào trong kiệu đã sớm đợi ở đó, bản thân cũng vén rèm kiệu sải bước đi vào.
Tiêu Sơ Âm bỗng bị đâm đầu vào, ngẩng đầu lên đã trông thấy nụ cười hớn hở vô lại của Trưởng Tôn Tông Lam.
Hắn nâng tay áo ngáp một cái chui ra, cười xua tay nhìn theo cỗ kiệu rời đi nói: “Chơi cả một ngày, ta cũng phải đi báo cho Thừa tướng một tiếng, giải thích một chút vì sao con của lão bị chém hai lỗ tai và nữ nhi của lão đã tìm được rồi, tránh cho lão nhân gia thậm chí đi ngủ cũng không ngủ được.”
Tiêu Sơ Âm ở trong kiệu bị dày vò, ban nãy lúc Trưởng Tôn Tông Lam ra khỏi kiệu không biết đã vẩy cái gì lên người nàng, bây giờ toàn thân nàng rất ngứa, đứng ngồi không yên, ngụy quân tử có cừu tất báo, không phải nàng chỉ lừa hắn chút chuyện thôi sao, đúng là nhỏ mọn!
“Nếu ngươi ngồi không yên, bổn vương không ngại để ngươi đi theo sau kiệu đâu.” Vũ Văn Tư Dạ híp mắt nhìn nàng vặn vẹo toàn thân, cổ họng bất giác nuốt xuống.
“Thật sao? Vương gia ngươi cuối cùng cũng có chút lương tâm…” Nàng ló đầu ra chuẩn bị bảo kiệu phu dừng lại, cả người ngứa ngáy không được tự nhiên, đi theo kiệu hóng chút gió đêm có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Ngoài màn kiệu giống như có thứ gì tiến đến, Vũ Văn Tư Dạ nhận lấy, lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng, cười đến mức tà ác nói: “Chút nguyện vọng ấy của Vương phi bổn vương vẫn có thể đáp ứng được.”
Cũng may là đang lúc đêm khuya, trên đường đã không còn ai, Tiêu Sơ Âm hung hăng cắn răng đi theo phía sau cỗ kiệu, chịu đựng ánh mắt lo âu của kiệu phu vẫn luôn ngoảnh lại.
Dạng đối đãi với phạm nhân này có giống với vương phi sao? Nàng chỉ chạy trốn có một lần thôi, hắn cần gì phải cảnh giác như vậy chứ?
Vả lại cái tên nguỵ quân tử Trưởng Tôn Tông Lam kia lại giở thủ đoạn trên người nàng, sau khi gặp gió thì càng ngứa ngáy khó chịu hơn.
Thị vệ đi theo hai bên cỗ kiệu dùng ánh mắt cảm thông nhìn Vương phi luồn lên nhảy xuống đi theo phía sau: “Vương gia, như vậy thật sự không sao chứ?”
“Ừ.” Bên trong kiệu truyền ra giọng nói lạnh băng của Vũ Văn Tư Dạ.
Hai tay Tiêu Sơ Âm bị trói chụm lại, bị một sợi dây thừng nối vào chiếc kiệu giống như lôi kéo một phạm nhân, thân hình dao động lắc lư trong màn đêm mờ mịt chậm rãi đi về phía vương phủ.
Thị vệ lại không đành lòng quay đầu liếc nhìn, lần này Vương gia đã thật sự tức giận rồi, trước kia cho dù Vương phi không hiểu chuyện, lại ngang ngược hạnh hoẹ, Vương gia cũng đều làm như không thấy, bây giờ thật sự đã thay đổi rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...