Tiêu Sơ Âm trở tay ngăn tay hắn lại, không vui nói: “Ta là Vương phi của ngươi, nhưng ta cũng vẫn là ta, ta có quyền ăn cơm đi lại nói chuyện, ở trong vương phủ thì ngươi là người quyết định, bây giờ không còn ở vương phủ, ta không cần diễn cho ai nhìn cả, nếu ngươi không thích thì cứ bỏ ta đi, ta thu dọn đồ đạc lăn ra khỏi Bình Uyên vương phủ của ngươi là được rồi, từ nay về sau không ai nợ ai!”
“Đây là mục đích ngươi bỏ trốn? Không cam tâm với địa vị trong vương phủ?” Hắn hiểu nàng phải chịu uất ức ở vương phủ.
“Đó cũng không phải là điều ngươi nghĩ sao?” Nàng hỏi lại hắn.
Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cong lên, cười lạnh nói: “Trước khi gả cho bổn vương ngươi phải hiểu rõ địa vị của ngươi ở vương phủ ngay cả thiếp cũng không bằng. Bây giờ thì sao? Lấy hưu thê ra uy hiếp bổn vương à?”
“Đó là ta của trước kia, bây giờ ta không yêu ngươi, cũng không thích không khí của vương phủ! Hơn nữa, Vương gia ngươi bỏ ta, vừa được dịp cho Thẩm trắc phi ngươi yêu thương trở thành Vương phi, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?” Nàng không hiểu vì sao hắn cứ nhất định không thả nàng đi!
“Bổn vương bỏ ngươi?” Vũ Văn Tư Dạ cười lạnh khinh bỉ: “Sau đó ngươi trở về phủ Thừa tướng khóc lóc kể lể bổn vương hưu thê, để lão quỷ Tiêu Viễn kia dâng tấu lên hoàng thượng? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Tiêu Sơ Âm chìa hai ngón tay lên đảm bảo: “Ta không về phủ Thừa tướng tố cáo!”
“Ngươi muốn bổn vương tin heo có thể leo cây sao?” Hắn châm chọc nàng.
“Ngươi!” Tiêu Sơ Âm thở cũng không ra hơi, “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào mới bằng lòng bỏ ta?”
Vũ Văn Tư Dạ nghe nàng một lời bỏ hai lời bỏ, ánh sáng trong con ngươi chợt lóe lên, trở tay đã kéo nàng lại cạnh tường, đưa tay ngăn lại cơ thể đang áp sát: “Lúc trước ngươi cầu xin phải gả cho bổn vương, bây giờ lại muốn bổn vương bỏ ngươi?”
“Chỉ cần ngươi bỏ ta, để ta rời khỏi vương phủ, ta cam đoan sẽ không về phủ Thừa tướng nói với cha ta!” Nàng trốn tránh thân thể đang tới gần của hắn, lần này đến lần khác cam đoan.
“Muốn bổn vương bỏ ngươi cũng không phải không thể…” Hơi thở ấm áp ái muội của hắn phả vào trán nàng, ác ý khiêu khích: “Chỉ cần ngươi giống như lúc trước đi cầu xin Hoàng thượng phải gả cho bổn vương vậy, tự mình đi thỉnh cầu Hoàng thượng để bổn vương bỏ ngươi!”
Tiêu Sơ Âm nén bực bội, rõ ràng là hắn không nói đạo lý, nhìn như là cho nàng một con đường sáng ngời, nhưng trên thực tế thì không có bất kì hy vọng nào cả.
Lúc trước cầu xin Hoàng thượng phải gả cho hắn, đó là Tiêu Sơ Âm trước kia làm ra chuyện mất mặt này, bây giờ bảo nàng đi cầu xin Hoàng thượng để hắn bỏ nàng, chuyện này còn mất mặt hơn cả chuyện cầu xin tứ hôn, sao nàng có thể làm được!
“Nếu làm không được thì ngươi cứ ngoan ngoãn về phủ với bổn vương, ngày mai tự mình đến phủ Thừa tướng tạ tội, bổn vương nói rõ trước, là ngươi tự mình đi tạ tội, không phải bổn vương!”
Tiêu Sơ Âm dán lên tường ngẩng đầu nhìn khuôn mặt u ám kiên quyết của hắn, trong lòng hận đến cắn răng, nếu hiện tại nàng có thể phản kháng, nàng hận không thể nhào thẳng tới cắn xé tên nam nhân ngạo mạn lại âm hiểm độc ác này, xương cốt cũng không thừa lại một cây!
Phản kháng? Dường như trước kia nàng vẫn luôn dùng bộ dạng dịu dàng khôn khéo đứng trước mặt hắn, cũng chưa từng trực tiếp chống lại hắn…
Thân thể dán lên tường, tránh sự áp bức của hắn, hai tay buông xuống dựa vào tường cẩn thận di chuyển: “Vương gia, có phải ngươi nói có hơi không có đạo lý hay không?”
Đôi lông mày của Vũ Văn Tư Dạ nhếch lên: “Nói đạo lý với ngươi? Bổn vương thà đàn gảy tai trâu…”
Độc mồm độc miệng! Tiêu Sơ Âm lại cho hắn thêm một tội trạng: Nam nhân ngạo mạn độc ác nham hiểm độc mồm độc miệng!
Hai tay mò tới một vật cứng lạnh lẽo trên bàn, đôi mắt Tiêu Sơ Âm sáng lên, đi khập khiễng lướt qua đầu vai hắn nhìn ánh trăng rơi ngoài cửa sổ, kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Văn công tử?!”
Trước đó Vũ Văn Tư Dạ nghe nàng dò la nhà họ Văn, bây giờ thấy nàng vui mừng lên tiếng như vậy nhíu mày quay đầu lại nhìn.
“Bốp!” Tiêu Sơ Âm đắc ý cười gian nện thứ đồ trong tay lên đầu hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...