Sau khi đại phu vào vương phủ, đến thẳng bên người của Thẩm trắc phi, buông hòm thuốc xuống thò tay cầm lấy chiếc khăn tay màu trắng khoát lên cổ tay Thẩm trắc phi, lông mày có hơi nhíu lại.
Mọi người đều khẩn trương, theo từng cái nhíu mày của đại phu mà toát mồ hôi dầm dề trong lòng, bọn họ thật sự là không dám tưởng tượng ra, nếu vương phi nói oan cho Thẩm trắc phi thì tiếp theo phải bị trừng phạt thế nào đây, ngược lại, nếu như Thẩm trắc phi đang nói dối thì người thời gian quan vẫn luôn dịu dàng chăm sóc nàng là vương gia sẽ giận dữ thế nào...
Trong phòng, ánh mắt của mỗi một người đều rơi vào bàn tay khô gầy đang đặt lên cổ tay của Thẩm trắc phi, ngoại trừ tiếng hít thở theo động tác của bàn tay kia thì chỉ là sự im lặng....
Thẩm Nhược Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm đại phu cao tuổi, nghĩ đến động tác phúc tấn ghé vào tai tổng quản vương phủ nói gì đó ban nãy, ánh mắt thản nhiên cụp xuống, dường như giờ khắc này kết quả làm lòng người sốt ruột kia căn bản chẳng có gì quan trọng với nàng.
"Phúc tấn, vương gia." Đại phu chậm rãi đứng lên, cầm khăn lụa bỏ vào hòm thuốc, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ vui mừng: "Chúc mừng! Trắc phi nương nương có thai rồi!"
Có người thì thở phào nhẹ nhõm, có người thì tim lại nhảy vọt lên cổ họng....
Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cười lạnh, đôi mắt u ám xuyên qua đám người nhìn thẳng vào Tiêu Sơ Âm: "Vương phi, bây giờ có phải ngươi lại muốn nói, lời đại phu trong phủ của bổn vương, là giả hay không?"
Bốn chữ cuối cùng giống như một tiếng sét kinh sợ, khiến tim mỗi người ở đây đều run lên, Cẩm Thái lại thiếu chút nữa đã không đứng vững, vất vả lắm vương phi mới làm cho vương gia có chút thiện cảm với mình, lần này...Tất cả đã hết rồi...
Thẩm Nhược Vân ung dung đứng dậy, phủi nhẹ bụi bặm trên người, khép đôi tay đến bên người Tiêu Sơ Âm, trên mặt là nụ cười rạng rỡ: "Tỷ tỷ, cho dù là tỷ bất mãn với muội, tỷ có thể nói thẳng với muội, tại sao tỷ lại gièm pha trước mặt phúc tấn chứ, tỷ muội chúng ta đều là vì vương gia, vì vương phủ, tỷ hà tất...."
"Đủ rồi." Phúc tấn hờ hững đi đến vị trí cao nhất ngồi xuống, nha hoàn kịp thời dâng trà, bà cúi đầu nhìn thoáng qua Lý đại phu đứng bên cạnh: "Lý đại phu, ngươi ở phủ Bình Uyên ta đã bao lâu rồi?"
"Bẩm phúc tấn, hai tháng trước thảo dân nhận được sự ưu ái của vương gia mới có thể đến vương phủ hành y." Lý đại phu khom người chắp tay thi lễ, trên mặt lộ ra một chút mất tự nhiên.
"Vậy trước khi ngươi vào vương phủ thì hành y đã bao lâu?" Phúc tấn lại hỏi, cúi đầu uống một ngụm trà.
"Thảo dân hành y đã hơn mười năm.'' Lý đại phu cúi đầu trả lời, không dám nhìn thẳng phúc tấn.
"A, vậy sao?" Phúc tấn khẽ cười, "Vậy theo ý ngươi, ngươi cảm thấy hai chân của vương phi phải mất bao lâu mới có thể bình phục?"
Lúc bà chuyển trọng tâm câu chuyện lên người của Tiêu Sơ Âm, Tiêu Sơ Âm gượng cười, xem ra, trong vương phủ này vẫn còn có người trong sạch, chí ít, hôm qua bị phỏng cũng không tính là bị thương vô ích...
"Ặc,...nhìn vào ngoại thương, da thịt trên hai chân của vương phi đã thụ thương, vẫn chưa tổn thương đến gân cốt, dựa vào phương thuốc của thảo dân, bôi vài ngày và uống vài thang thuốc, khoảng mười ngày là có thể hồi phục lại được tám phần, sau đó điều dưỡng thêm nửa tháng nữa là có thể khỏi hẳn." Trong lòng hắn không thể giải thích được, vì sao phúc tấn lại đột nhiên chuyển câu chuyện đến vị vương phi không được sủng ái kia.
"Vậy thì xem ra, ngươi cũng có chút bản lĩnh, không phải là lang băm, Thẩm trắc phi, trước kia ngươi đã từng gọi Lý đại phu chẩn mạch cho ngươi sao?" Bà ôn tồn ngẩng đầu hỏi Thẩm Nhược Vân, ánh mắt tràn đầy yêu thương lại khiến đôi chân của Thẩm Nhược Vân bất giác thối lui.
Vũ Văn Tư Dạ thấy lời nói việc làm của phúc tấn, đôi mắt theo thói quen nheo lại, nhìn về phía vết máu loang lổ trên người Tiêu Sơ Âm tựa như đang thăm dò một con mồi, lời nói của mẫu phi có gì đó không đúng...Nữ nhân này rốt cuộc là dùng cách gì chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...