Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư


Tiêu Sơ Âm nửa nằm trên giường sờ sờ vết thương.
Hậu quả không nhẫn nại thực nghiêm trọng, Vương gia bị người quấy rầy đang lúc hào hứng tuấn nhan giận dữ không nói, thấy nàng không chết, thuận tay bắt lấy nàng ném ra ngoài, hoàn hảo là phản ứng của nàng rất nhanh, cơ thể linh hoạt, ngoại trừ đầu bị đập xuống bậc cửa, những chỗ khác cũng không có bị thương.
Nhưng nàng lên tiếng dọa sợ tiểu thiếp của vương gia, hôm nay nhà người ta còn mời đại phu đến kê thuốc an ủi đấy.

Lần mò vết thương sau ót, Tiêu Sơ Âm mở mắt ra, nhếch miệng, chuyện này...........
Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, nha hoàn Cẩm Thái mặc quần áo màu xanh biếc bưng một chậu gỗ đặt lên bàn bên cạnh, vắt khô khăn ướt đi tới giường.
Thấy Tiêu Sơ Âm trợn tròn mắt nhìn nàng, Cẩm Thái lập tức cung kính nói: "Vương phi nương nương, ngài đã tỉnh !"
Tiêu Sơ Âm gật đầu nhíu nhíu mày, hành vi của Tiêu Sơ Âm trước kia đối với nha hoàn thiếp thân có phần quá đáng, chỉ là vì tính tình của nàng quá kiêu căng, nàng nhìn Cẩm Thái cầm khăn chuẩn bị đắp lên vết thương, tầm mắt chuyển đến vết sưng đỏ trên mặt Cẩm Thái.
"Trước tiên ngươi hãy đắp vết thương trên mặt cho tốt đi" Thấy Cẩm Thái kinh ngạc nhìn mình, nàng nói tiếp: "Bằng không người ta lại tưởng ta vô lễ cộc cằn, ngược đãi nô bộc, ta cũng không muốn làm mất thể diện của phủ thừa tướng."
Thấy Cẩm Thái vẫn ngây ngốc nhìn mình, nàng nhướng mày, chẳng lẽ nàng nói còn chưa đủ ích kỉ? Nhưng muốn nàng giống như Tiêu Sơ Âm trước kia, động một tí là đánh chửi, trách phạt hạ nhân, nàng làm không được. Lại không muốn bất luận kẻ nào phát hiện ra thân phận của nàng, cho nên đành phải từ từ thay đổi, tính kế lâu dài.
Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng lộ ra một loại nghiêm khắc không được xem thường nói: "Lời nói của ta, ngươi không nghe thấy sao?"

Lòng Cẩm Thái lộp bộp vài cái, vội vàng cúi đầu, vừa rồi nàng lại nhìn vương phi đến mất hồn, hôm nay nàng cảm thấy vương phi sau ngày đại hôn cùng trước kia rất khác biệt: "Nô tỳ nghe thấy được."
Tuy là nói như vậy, lại thả khăn vào trong chậu gỗ.
Tiêu Sơ Âm biết tạm thời nàng cũng không đổi được, cũng không cưỡng ép, mệt mỏi nhắm mắt lại, hỏi: "Sáng nay trong phủ nói ta thế nào?"
Lúc còn ở trong phủ thừa tướng, loại câu hỏi này Tiêu Sơ Âm cũng thường hỏi, Cẩm Thái không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Vương phi nương nương khoan dung độ lượng, mọi sự dĩ hòa vi quý.........."
Tiêu Sơ Âm bất đắc dĩ thở dài một hơi, mở to mắt ngắt lời tâng bốc của nàng: "Ngươi đem những lời nghe được nói thật cho ta nghe, Bình Uyên vương phủ không phải phủ thừa tướng, ở đây, ta hành sự nhất định phải dè dặt cẩn thận, nếu không bị người khua môi múa mép làm tổn hại danh dự không nói, nói không chừng còn có thể gặp họa lớn." Trước tiên cứ sửa lại lối suy nghĩ dối mình dối người của nha đầu này lại đã.

Cẩm Thái ngẩn người, vương phi nói nghiêm túc, nàng đành phải cúi đầu vâng dạ nhỏ giọng nói: "Bọn hạ nhân trong phủ đều nói vương phi ngài mặc dù là chánh phi, nhưng cả.....nhưng cả....tiểu thiếp.....cũng không bằng. Đêm đại hôn không chỉ để tiểu thiếp vào phòng tân hôn, bản thân còn bị vương gia đuổi ra ngoài, buổi thỉnh an sáng nay ngài không đi, lão vương phi cũng nói ngài không biết....không biết....tam tòng tứ đức, bắt ngài tỉnh dậy phải đi tìm nàng đọc thuộc nữ giới, còn có Thẩm trắc phi......"
Tiêu Sơ Âm phất phất tay, Cẩm Thái sợ tới mức lui về phía sau một bước, cho rằng nàng lại tức giận ném thứ gì đó.
Tiêu Sơ Âm thấy bộ dáng nàng bị dọa sợ đến như vậy, không khỏi có chút buồn cười, vẫy tay chỉ chỉ chậu gỗ, giọng điệu ôn hòa đi rất nhiều, nhưng lại mang ý tứ đặc biệt nói: "Vương gia, nói như thế nào?"
Cẩm Thái tiến lên một bước, tự nhiên vắt khăn đi đến trước mặt Tiêu Sơ Âm, quả nhiên vương phi coi trọng nhất vẫn là vương gia, cho dù hôm nay nàng cảm thấy vương phi rất khác so với lúc bình thường, nhưng vương gia vẫn quan trọng nhất là không hề thay đổi, "Vương gia không nói gì cả, nhưng vương phi ngài yên tâm, ngài bị thương vương gia nhất định sẽ đến thăm ngài."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui