Cuối cùng Tiêu Sơ Âm cũng không đuổi kịp tốc độ của họ, nàng chỉ nhìn Tiêu Diệu rơi xuống cũng đã quá sức chịu đựng.
Lúc đôi mắt nàng tối sầm, Lâm Nguyên Kỳ kịp thời đón nàng vào lòng.
“Cổ tay phải bị thương, sáu cái răng bị lỏng, lợi xuất huyết nghiêm trọng. Còn mấy vết thương ngoài da đã được bôi thuốc rồi.” Lâm Nguyên Kỳ đắp chăn cho nàng, quay đầu nhìn người kia, thở dài.
“Ừ, vậy ta yên tâm rồi, ta quay về phủ Thập thế tử, có tin gì thì báo ta biết.” Trưởng Tôn Tông Lam xoay người định rời đi.
“Ngươi đã sớm biết đó là Tiêu Diệu, vì sao không nói cho nàng biết?”
“Nếu ngươi biết, ngươi sẽ nói với nàng sao? Nói cho nàng biết người đó là thật, sau đó đối đầu với Lãnh Tuyền, hy sinh bản thân vô ích?”
“Ta sẽ nói cho nàng biết, không giống kẻ nhu nhược ti tiện như ngươi, tận mắt nhìn nàng đẩy người nàng quý trọng nhất đến đường cùng!” Giọng nói trong trẻo như ngọc của hắn lẫn chút tức giận.
“Lâm Nguyên Kỳ, giữa những tranh đấu trong cung mà ngươi có thể sống được đến bây giờ, vận khí quả là tốt!” Hắn không đầu không đuôi nói một câu, vung tay áo, quẳng lại một câu xoay người rời đi.
Ngoài cửa, nô bộc của phủ Thập thế tử đã đứng từ lâu, thấy hắn xuất hiện vội vàng cúi đầu vẻ mặt nịnh hót: “Công tử, bây giờ hồi phủ sao?”
“Ừm, trở về.”
“Công tử có muốn đi thăm Bình Uyên Vương không?” Tên nô bộc tiến lại gần, thái độ nịnh bợ.
Trưởng Tôn Tông Lam nhíu mày, “Không cần.”
“Nô tài lắm mồm.” Tên nô bộc xoay người cúi đầu đưa tay mời hắn ra ngoài: “Công tử, kiệu ở bên ngoài.”
Trưởng Tôn Tông Lam ngoảnh lại nhìn hướng phòng Vũ Văn Tư Dạ, Tư Dạ, ngươi không muốn làm người xấu, ta sẽ giúp ngươi làm, coi như là trả nợ ân tình cho ngươi.
Đứa nhỏ này, bất kể thế nào cũng không thể sống sót trên đời này được nữa. Từ giây phút cả nhà bị chém, mạng của nó từng thời khắc đều bị những người trong bóng tối theo dõi, nếu không phải Tư Dạ cố gắng duy trì, từ lâu đã không biết hồn bay về nơi nào.
“Công tử, thế tử nói ngài hồi phủ thì đến thư phòng của ngài ấy, thế tử có chuyện quan trọng cần trao đổi với ngài.” Trưởng Tôn Tông Lam ngồi trong giường êm, chống tay dựa sang một bên, nghe nô bộc bên ngoài mành cung kính thăm dò.
“Ừm, ta biết rồi. Về phủ đi thẳng đến thư phòng.” Giọng nói lười nhác của hắn truyền tới.
Tên nô bộc khom người, mừng như điên: Từ khi Trưởng Tôn công tử vào phủ, mỗi lần hai người ở thư phòng, tâm tình của thế tử vô cùng vui vẻ, khiến sắc mặt của bọn hạ nhân hắn cũng tốt hẳn lên.
“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Lúc cỗ kiệu đến cửa phủ, Trưởng Tôn Tông Lam đưa tay vén mành kiệu, thấy trước cổng có một nhuyễn kiệu, màu sắc hoa lệ, phân phó nói: “Đi thẳng vào trong.”
“Công tử…vậy…” Tên nô bộc chần chừ, kiệu tới phủ, từ trước đến nay không hề có quy tắc này.
“Làm sao?” Hắn khẽ cười, nhìn chằm chằm tên nô bộc: “Không được sao?”
“Lẽ ra là không có quy tắc này, kiệu nào cũng không thể vào phủ, mong công tử thứ lỗi.”
“À, vậy sao, hôm nay cứ phá vỡ quy tắc này đi, vào trong.” Lời hắn nhẹ nhàng nhưng mang theo mệnh lệnh tuyệt đối, giống như một làn gió mát mang theo độc châm thổi qua.
“Vâng, nô tài biết rồi.” Tên nô bộc run cầm cập, hắn cũng là hạ nhân được sủng ái của Thập thế tử, biết rõ vị công tử này không thể chọc vào, đến lúc đó, chỉ có thể hy vọng Thế tử có thể xem xét yêu cầu của vị công tử này, đừng trách phạt hắn.
Nhuyễn kiệu vào từ cửa chính, Trưởng Tôn Tông Lam thấy bọn nha hoàn tay nâng các loại trái cây nước trà đi về phía thư phòng, hỏi: “Trong phủ có khách sao?”
“Kiệu bên ngoài hình như của Tam công chúa điện hạ, Thập thế tử chắc là đang nói chuyện với Tam công chúa điện hạ ở thư phòng, công tử ngài có muốn đợi một lát không.”
“Thế tử vội vã muốn gặp ta, sao ta có thể phụ sự chời đợi của Thế tử, đưa kiệu đến cửa thư phòng, ta hơi mệt, đến nơi gọi ta.”
Từ cửa phủ đến thư phòng cũng không xa, nâng kiệu đi cũng chỉ đến nửa khắc, Trưởng Tôn công tử lại cố tình mệt mỏi lúc này, nô bộc hầu hạ chủ tử một thời gian dài, lòng tính toán thầm nghĩ: Công tử này cũng quá cậy thế rồi, ỷ mình được Thập thế tử thiên vị, không đặt Tam công chúa điện hạ vào mắt, nói cho cùng cũng ăn cơm nhão, một ngày nào đó thất thế, để xem hắn kiêu ngạo được nữa không.
Trưởng Tôn Tông Lam quả thật nhắm mắt lại, Tam công chúa tìm Thập thế tử, hai người hiện tại nên là hai thế lực đối lập, Tam công chúa lại đến cửa, hàm ý trong này không cần nghĩ cũng biết, kéo bè kết phái diễn trò, cũng chỉ có thời điểm lợi ích như nhau, vì lợi mà họp, tất nhiên cũng vì lợi mà chia.
Cửa thư phòng khép chặt, ngoại trừ bọn nha hoàn đứng trước cửa, còn có nha hoàn thị vệ tùy thân của Tam công chúa. Mấy người nhìn thấy cỗ kiệu vào được trong phủ đều nhíu mày, người đến là ai, sao lại cả gan vậy.
Tên nô bộc đi trước thấy mấy người này, làm điệu bộ chớ lên tiếng, bọn họ cũng không dám cản trở. Tên nô bộc tiến lên cung kính gõ cửa: “Thế tử, Trưởng Tôn công tử đã về.”
Tiếng thì thầm bên trong cánh cửa bỗng dừng lại, sau đó truyền đến giọng nói ấm áp: “Cho hắn vào đi.”
Trưởng Tôn Tông Lam ngáp một cái, tao nhã xuống kiệu, trước sự kinh diễm của đám hạ nhân đẩy cửa vào, vừa khéo nghe được lời giới thiệu của Thập thế tử với Tam công chúa đang ngồi xuống ghế giữa: “Gần đây đệ vừa có được một người rất tuyệt, nếu hoàng tỷ có hứng thứ, có thể làm quen.”
Tam công chúa biết rõ sở thích của đệ đệ này, cúi đầu cười khách sáo nói: “Đã là người tuyệt vời như vậy, Thập đệ nên giữ cho mình.”
“Tham kiến Thập thế tử, Tam công chúa.” Trưởng Tôn Tông Lam đi vào, tay áo rộng khép lại, ngoài miệng thỉnh an, người đã tùy ý chọn một cái ghế ngồi xuống.
Nguyên Chiêu Dung nghe giọng nói này, ngoảnh mặt liền thấy dung mạo tuyệt mỹ của hắn, nhíu mày thở nhẹ: “Là ngươi!”
Hắn và Tiêu Sơ Âm đốt lương thảo của nàng, món nợ này còn chưa tính toán rõ ràng!
“Thập đệ biết thân phận người này không?” Hắn là đại soái chỉ huy quân đội chống lại Tuyên Vũ.
“Đương nhiên là biết, hoàng tỷ nghi ngờ chuyện gì sao?” Hắn là Trưởng Tôn Tiểu Hồng, là vị hôn phu của Tiêu Sơ Âm.
Nguyên Chiêu Dung vui mừng vì lời còn chưa nói ra, nếu lão Thập đã biết thân phận của hắn, nàng đứng dậy mỉm cười nói: “Ta không quấy rầy Thập đệ nữa, xin cáo từ.”
Nguyên Tiêu cũng không để ý, nhìn Trưởng Tôn Tông Lam nghiêng người ngồi trên ghế khinh miệt, ngón út hưng phấn co rút, lúc đứng dậy tiễn Nguyên Chiêu Dung đều dán mắt lên người Trưởng Tôn Tông Lam: “Tam tỷ đi thong thả, đệ không tiễn.”
Cho đến khi cửa thư phòng khép lại, Nguyên Tiêu xoay người nhìn Trưởng Tôn Tông Lam đang lạnh lùng nhìn mình, nhanh chóng đi đến trước bàn, mở một ô vuông dưới bàn, lấy ra một roi dài màu xanh đen đặt vào tay Trưởng Tôn Tông Lam, giọng nói run rẩy: “ Công tử, cứ đánh tại hạ đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...