Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Tiêu Sơ Âm và và Tiêu Diệu giả lén lút rời khỏi Linh vương phủ, trong lúc đó, Tiêu Sơ Âm thiếu chút nữa bị thị vệ tuần tra phát hiện, đều được Tiêu Diệu theo sát bảo vệ sau người.
“Công phu này ngươi có từ lúc nào vậy?” Lúc Tiêu Diệu nhẹ nhàng nhảy lên tường xoay người chìa tay kéo nàng, nàng sửng sờ hỏi. Sau đó lại bừng tỉnh vỗ trán mình: “Hóa ra còn tặng kèm cả năng lực!”
Tiêu Diệu liếc nàng, không nói gì.
Lúc hai người ra ngoài, Tiêu Sơ Âm đưa yêu bài của mình, binh sĩ canh giữ cổng thành im lặng cho qua. Hai thân hình gầy gò mất hút trong bóng tối, đang lúc binh sĩ rút chìa khóa, chuẩn bị đi nằm, một bóng người màu trắng từ trong thành lao tới, thần sắc ngưng trọng hỏi binh sĩ vài câu, còn lấy chìa khóa rời đi. Người binh sĩ nhìn ba người trước sau rời đi, lẩm bẩm: “Chuyện gì thế nhỉ, sao những đại nhân vật đều thích ra ngoài vào buổi tối thế này?”
Lúc hắn xoay người, một bóng người xẹt qua như một cơn gió, binh sĩ cả đầu cũng không quay lại, ngáp một cái cất chìa khóa đi ngủ.
“Đêm nay cả một bóng trăng cũng không có.”

Tiêu Sơ Âm và Tiêu Diệu sau khi ra khỏi cửa thành, hai người đi về hướng thành đông, Tiêu Diệu cầm bản đồ trong tay chỉ Lãnh Tuyền chắc hẳn ở hai ngọn núi chìm trong mây ở thành đông.
“Bản đồ này ở đâu ra vậy?” Bất giác, nàng đã xem người giả này như một người bình thường.
“Người ta đưa.” Hắn đáp ngắn gọn, cả giọng nói khàn khàn cũng giống hệt Tiêu Diệu.

“Ngươi cũng có suy nghĩ riêng sao? Từ khi nào ngươi có ý thức vậy, lúc đó cũng như chúng ta nhận thức được tất cả sự vật trên thế giới này sao? Này này, đôi mắt của ngươi có phải không giống chúng ta không?” Nàng liên tiếp đưa ra câu hỏi.
Người giả nhìn nàng, trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên trong bóng tối, Tiêu Sơ Âm chỉ một mực nhìn đường phía trước, không hề trông thấy.
“Đều giống nhau.”
“À” Thật ra nàng cũng không mong đợi hắn có thể trả lời vì sao, “Còn bao lâu thì đến?”
“Theo như đường đi trên bản đồ, nửa canh giờ là có thể đến chân núi, nhưng để lên tới giữa sườn núi, chắc là phải đợi đến rạng sáng mai.” Người giả cúi đầu nhìn bản đồ, hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn xuất phát lúc nửa đêm, còn không cho người khác biết?”
Tiêu Sơ Âm quay đầu cười, nói: “Chuyện này lão Thập bảo ngươi hỏi à? Ngại quá, ta không thể trả lời”.
Người giả há miệng, gió thổi vào trong có chút mát lạnh, hắn lặng lẽ rũ mắt, nhìn bản đồ trong tay, nói: “Đi bên này.”
“Người kia quan trọng lắm sao?” Hai người sóng vai bước nhanh trong bóng đêm, những ngọn cỏ vương sương đêm phất qua vạt áo, những hạt nước vẩy ra tung tóe, phút chốc rơi vào bụi cỏ, bị bùn đất thấm hút, chỉ còn lại vạt áo ướt đẫm.
“Ngươi nói ai?” Nàng cảm thấy thật buồn cười, một người giả lại có nhiều câu hỏi như vậy, nhưng hai người đi đường nhàm chán, trò chuyện cũng không ngại, dù sao hắn cũng không sống qua ngày mai. Tuy là người giả, tốt xấu gì cũng tính là một mạng người, nàng cũng không muốn dùng cách hạ lưu này.

“Ngươi muốn cứu người kia, Thập thế tử nói vì cứu hắn, cả tước vị cũng không cần, người kia thật sự quan trọng vậy sao?”
“Tước vị, thánh ân ban thưởng, đều là vật ngoài thân, đi cùng đến cuối đời ngoại trừ chiếc hòm quét sơn dày, vài bộ xiêm y, mấy đồ ngọc lỗi thời thì không khác gì người bình thường. Nói không chừng sau khi chết còn có thể vì gia cảnh quá giàu có mà bị bọn đạo tặc dòm ngó, những thứ đồ vô dụng này cũng chẳng bảo đảm được. Đến lúc đó cả hài cốt cũng bị khinh nhờn phá hoại, đó mới gọi là không đáng!”
“Suy nghĩ của ngươi thật khác người, nhưng cho dù là cứu được người ngươi muốn cứu thì có thể thế nào? Tuy sau này có thể đồng huyệt, nhưng ngươi đã không còn, ai còn quan tâm quá khứ oanh liệt của các ngươi, cũng chỉ là hai bộ xương khô mà thôi.”
Tiêu Sơ Âm cười liếc nhìn hắn, “Nếu không phải biết rõ ngươi là người nộm, ta e rằng sẽ phải đưa bái thiếp tới cửa, mời ngươi đến phủ ta nói chuyện một ngày. Đúng là sau khi chết không ai để ý ngươi đã từng làm chuyện gì kinh thiên động địa, trong lịch sử hồng hoang, không chỉ có một người, ngày sau còn có trăm vạn người thay thế vị trí của hắn, nhưng mà, tiểu huynh đệ à, ta cứu hắn cũng không nghĩ sau khi cùng hắn đồng huyệt, phải nói thế này, sau khi cùng hắn đồng huyệt, ta thà rằng một bộ áo tang, ba thước chiếu bị ném qua một bên, khỏi phải chết cũng không được yên ổn.”
“Cách ngươi yêu hắn rất đặc biệt.” Thiếu niên cúi đầu nhìn bản đồ, đi vào một ngã rẽ.
Trong bóng đêm, hai chiếc bóng mơ hồ lại rõ rệt đi theo ai dáng người mảnh khảnh, một trước một sau cách rất xa, mỗi lần đến ngã rẽ liền ngồi xổm xuống, vuốt ve ngọn cỏ phủ sương một lát, sau đó xác định phương hướng rồi đi tiếp.
“Tiểu quỷ nhà ngươi, biết cái gì là yêu, ai nói ta yêu hắn, ta chỉ không muốn thiếu nợ nhân tình của hắn thôi. Dù sao hắn cũng đã cứu một người tương đối quan trọng trong đời ta.”
“Vậy hắn xem như là người rất quan trọng trong đời ngươi sao?”
Tiêu Sơ Âm nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: “Có lẽ vậy, ta đã từng lưỡng lự, trải qua vài đêm khó tránh khỏi giày vò, ta phát hiện ra hắn và Diệu Nhi, bất luận là ai ta cũng không cách nào buông bỏ, cũng không thể buông bỏ.” Bởi vì mạng sống của đối phương không kéo dài được bao lâu, Tiêu Sơ Âm cảm thấy mình đặc biệt thoải mái.

Những lời như vậy, nàng không thể nói với một ai khác, nàng muốn bảo vệ mình thật kiên cố, kín kẽ, không cho phép bất kì ai nhìn ra sự yếu đuối của mình. Mặc dù lo lắng cho Vũ Văn Tư Dạ, nàng cũng không cho phép bản thân mình biểu lộ trước mặt người khác, không ai có trách nhiệm đi cứu hắn, ngoại trừ nàng.
“Ta…Tiêu Diệu đối với ngươi, cũng là người quan trọng phải không?”
Tiêu Sơ Âm cười, khoác vai hắn, lời nói phát ra tận đáy lòng: “Tiểu huynh đệ, tuy ta biết nói những lời này với ngươi không công bằng, nhưng ta thật sự cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, Diệu Nhi và hắn, ta không thể giữ trọn vẹn, phải chọn một mất một. Cho nên, cảm tạ ngươi đã để ta không phải đưa ra lựa chọn khiến người ta tuyệt vọng.”
“Nếu có một ngày ngươi phải lựa chọn, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?” Đồng tử trong suốt lấp lánh của thiếu niên nhìn chằm chằm nàng, trên khuôn mặt giống hệt Tiêu Diệu lại mơ hồ vẻ chờ mong.
Tiêu Sơ Âm cười khổ trong lòng, mình lại nhìn thấy sự mong đợi không thể có trên mặt một người giả, nàng vỗ vai hắn, cười nói: “Qua hôm nay sẽ vĩnh viễn không đến ngày đó, nhìn xem, mặt trời lên rồi.”
Nàng cười kéo tay thiếu niên, khuôn mặt dưới ánh mặt trời dịu dàng khẽ nhếch, một tay đặt lên trán, quay đầu cười rực rỡ, nụ cười ấm áp hơn cả ánh sáng mặt trời: “Ngươi hỏi ta vì sao muốn đi lúc đêm tối phải không? Đi từ nửa đêm, bây giờ đến đây vừa khéo có thể thấy mặt trời mọc. Ta biết không nên coi rẻ mạng sống của ngươi, nhưng cũng không có cách gì đền bù cho ngươi, vàng bạc châu báu đối với ngươi không hề quan trọng, chỉ có thể cùng ngươi một lần nhìn mặt trời mọc, mong rằng ngươi không ghét bỏ.”
Nàng thoải mái duỗi lưng, cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta cùng người khác đón mặt trời mọc đấy.”
Bên trong đám mây hồng tương khảm với nền vàng, tầng tầng sắc thái rực rỡ xuất hiện, màn mây trôi lơ lửng dưới vòm trời ấm áp. Ánh sáng từ xa tới gần xua tan sương mù, những giọt sương sớm đọng lại trên lá khẽ rung rinh, một giọt quá nặng từ ngọn cỏ rơi xuống chỗ sâu nhất không thấy tung tích.
Ánh mặt trời chiếu sáng cả đỉnh núi, Tiêu Sơ Âm và thiếu niên sóng vai đứng trên một tảng đá bằng phẳng, dưới chân là dốc núi. Trước rừng cây chưa thức tỉnh, sau những tảng đá lởm chởm, một người bạch y đứng lặng yên nhìn nàng đón những tia sáng đầu tiên, lộ ra nụ cười rực rỡ nhất từ trước đến nay.
Chỗ xa hơn, dưới tán lá rậm rạp, y phục đỏ uy phong chậm rãi tung bay, ánh sáng từ kẽ lá chiếu lên áo bào tơ lụa của hắn càng tăng thêm màu sắc rực rỡ.
“Ta mừng còn không kịp, sao có thể ghét bỏ!” giọng nói khàn khàn của thiếu niên làm màu vàng hắt lên thêm chút thần thái, hắn quay đầu cười với Tiêu Sơ Âm: “Ta có thể ôm ngươi một cái không?”

Tiêu Sơ Âm kinh ngạc quay lại, còn đang ngạc nhiên tại sao hắn lại có yêu cầu này, vừa quay lại bỗng nhiên sửng sốt.
Thiếu niên nhếch miệng mỉm cười hoàn mĩ, ngũ quan tuấn tú trong sáng, tóc đen đón gió, đồng tử lấp lánh ánh sáng rạng rỡ. Một giọt nước nhẹ nhàng từ khóe mắt chảy xuống, hắn đang cười, trên mặt cũng là mảng ánh sáng lóng lánh.
Hắn đang cười, cười lại khóc.
Thiếu niên vươn đôi tay về phía nàng, để mặc nước mắt rơi trên trường sam.
Tiêu Sơ Âm thở dài một hơi, trong lòng bỗng thấy chua xót, tiến lên nhận vòng tay này, ôm lấy hắn: “Đứa nhỏ ngốc, mặt trời mọc đẹp như vậy, khóc cái gì chứ.”
Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy mình có thể lý giải được tâm tình của thiếu niên này, nàng lấy tay dịu dàng vỗ về tấm lưng rộng lớn chưa trưởng thành của hắn:”Đừng sợ, đừng sợ.”
Sau tảng đá, Lâm Nguyên Kỳ bạch y phiêu nhiên, khoanh tay đứng thẳng. Hắn lại cảm thấy bản thân tựa hồ đang đố kị, đố kị đứa nhỏ này có thể thế chỗ Tiêu Diệu, đố kị nó có được vòng tay ấm áp đó.
Mà bên kia, Trưởng Tôn Tông Lam nhìn tư thế hai người ôm nhau phía xa, lặng lẽ vẽ một kí hiệu trong lòng bàn tay, hắn không được, cũng tuyệt đối không thể, tiến lên ngăn cản.
“Được rồi, đi thôi, còn một đoạn đường cuối cùng.” Thiếu niên đột nhiên buông nàng ra, có một loại cảm giác như buông được trách nhiệm nặng nề, cười lau khô nước mắt, kéo tay nàng tiếp tục đi về phía đỉnh núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui