Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Toàn cảnh phủ một màu đen, cung nữ vội vã chạy tới chạy lui, cổ tay quấn một miếng vải đen thêu chỉ đỏ. Khay trên tay vốn là màu gốm sứ hoa lệ đều bị quấn tơ lụa đen. Từng mảng lớn màu đen, màu vàng lấp lánh chớp tắt, nhìn như đang muốn che giấu những thủ đoạn ám muội.
Thời khắc Tiêu Sơ Âm bước vào Kim Loan điện, trong điện không biết từ đâu thổi tới một trận gió lạnh, thổi mép váy xoay tròn trên đất. Ngay sau đó là những ánh mắt lạnh lẽo như dao găm phóng đến.
Nàng cúi đầu dịu dàng hướng về ông lão già nua gầy đét trên điện, cười nói: “Thần nữ Nguyên Sơ Âm tham kiến phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng đế từ ái nhìn nàng, vẻ mặt hài lòng khi được nhận tổ quy tông.
Ánh mắt hai bên điện từ dao găm biến thành độc tiễn, đâm vào người nàng. Nàng chống lại cười nói: “Thần nữ trước kia không thể tận hiếu với phụ hoàng, không làm tròn phận con cái, xin phụ hoàng thứ tội.”
Thừa dịp lão hoàng đế còn chưa chết, phải mượn sức một chút, tranh thủ cho mình cục diện có lợi.

“Lão Ngũ à, ngươi lại đây, để trẫm ngắm ngươi.” Lão hoàng đế vẫy tay với nàng, công công bên người lanh lợi vội vàng bước xuống, cơ hồ là dùng thái độ không cho phép từ chối, cầm tay Tiêu Sơ Âm khoát lên cánh tay mình, lấy lòng nịnh bợ nói: “Ngũ công chúa, mời.”
“Khoan đã” Một giọng nói ngang ngược lại có phần chịu đựng dường như không đè nén được nữa, rốt cuộc cũng vỗ nhẹ xuống bàn đứng lên.
“Lão Tam, ngươi lại có chuyện gì?” Lão hoàng đế hiển nhiên là không vui.
Tam công chúa vỗ bàn đứng lên nao núng nghiêng đầu, ánh mắt quét tới một thân hoa lệ đoan chính của Tiêu Sơ Âm, sự nao núng trong ánh mắt bỗng chốc biến thành căm hận.
“Phụ hoàng, chỉ bằng cô ta có dáng dấp tương tự hoàng hậu nương nương thì cho rằng cô ta là hoàng thất Tuyên Vũ. Nếu truyền ra ngoài chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao. Hoàng thất Tuyên Vũ từ khi nào lại sa đọa đến mức chỉ dựa vào bề ngoài đã có thể giả danh lừa bịp.”
“Tam muội” Một người khác nghe được lời nói của nàng, đứng lên quát nhẹ, để nàng chú ý lời nói của mình.
Tay Tiêu Sơ Âm đặt lên cánh tay thái giám bỗng dừng lại, mỉm cười ngoảnh lại nhìn hai người đứng lên trong đại điện, chĩa mũi nhọn vào nàng. Đương nhiên là người bị đốt lương thảo, ghi hận trong lòng Tam công chúa Nguyên Chiêu Dung, sau đó người đứng lên quát bảo dừng lại chính là đại thế tử Nguyên Lân.
Trong điện, ngoại trừ hai người bọn họ, một đám người ngồi bên cạnh, Tứ thế tử Nguyên Húc, Thất thế tử và Bát thế tử ngồi uống trà, nhìn không ra cảm xúc. Còn một nữ tử nhỏ tuổi ngồi chống cằm xem, miệng không hài lòng chu lên là Cửu công chúa. Sau cùng là Thập thế tử một thân thanh sam nho nhã ngồi trên ghế, phe phẩy chiếc quạt giấy cán ngọc, ung dung lỗi lạc, ánh mắt khẽ cười rơi trên người Trưởng Tôn Tông Lam bên cạnh Tiêu Sơ Âm.
“Trẫm còn chưa chết, các ngươi đã ầm ĩ cả lên. Nếu như trẫm chết, hoàng cung này chẳng phải bị các ngươi làm loạn hết sao.” Lão hoàng đế uy nghiêm vẫn có thể áp chế mọi người, “Trước tiên trẫm nói về chuyện lúc trước, giang sơn này là trẫm đoạt từ tay thái thượng hoàng, mấy năm nay trẫm ngồi ở vị trí này, nhìn thấy rất nhiều, thấu rõ rất nhiều, giang sơn không phải chỉ cần thủ đoạn, sức mạnh là có thể yên vị, phải có tấm lòng nhân ái, có chí khí an dân. Hiện tại, trẫm cũng hiểu rõ, phương pháp của lão tổ tông chưa đủ chu toàn, cái chết của lão Lục chính là ví dụ, vì ngội vị, huynh đệ tỷ muội lại giết hại nhau, quá mức tàn nhẫn. Trẫm quyết định ngôi vị bây giờ sẽ do các đại thần và bách tính bầu chọn, tuyển ra người kế vị đời sau.”
“Phụ hoàng” Nguyên Lân không biết vì sao hoàng đế đột nhiên lại có quan điểm như vậy, vô cùng nghi hoặc, ánh mắt nhìn thoáng qua Lâm Nguyên Kỳ trầm tĩnh lạnh nhạt đứng một bên, nhưng không nói gì.

Tiêu Sơ Âm nhìn phản ứng của bọn họ, cười khoát tay lên cánh tay công công, từng bước đến bên cạnh hoàng đế: “Lo lắng của phụ hoàng mặc dù thần nữ không hiểu, nhưng phụ hoàng nói vậy lại vô tình đưa thần nữ vào, thần nữ không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, thần nữ nghĩ, chắc Cửu muội cũng có cùng suy nghĩ với thần nữ, đúng không Cửu muội?”
Cửu công chúa vốn đang ngẩn người, đột nhiên nghe nàng gọi tên mình, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt hơi né tránh, gật đầu nói: “Phụ hoàng, thần nữ cũng như Tam tỷ, đối với ngôi vị hoàng đế không có hy vọng xa vời, mong phụ hoàng thành toàn.”
Lão hoàng đế nhàn nhạt liếc nhìn nàng, gọi người lấy giấy bút, cũng không để ý nói: “Hai người các ngươi đều vô tâm với ngôi vị hoàng đế, để công bằng, trẫm hạ chiếu thư, ban đất phong cho hai ngươi, hai người các ngươi thành vương, và không có quyền được thừa kế ngôi vị. Phía Nam tuyên Vũ ban cho lão Ngũ, phong hào Linh Vương. Phía Bắc ban cho lão Cửu, phong hào Vũ Vương, hai ngươi tiến lên nghe phong.”
Tiêu Sơ Âm cười thầm trong lòng, ai nói hoàng đế Tuyên Vũ muốn thay đổi, lão hoàng đế này hết sức tỉnh táo, trước tiên đá những người không an toàn đi, để những người khác tranh đoạt, nói là đổi chính sách, trên thực tế vẫn như cũ.
“Thần nữ cảm tạ phụ hoàng ban thưởng.” Sau khi hai người quỳ lạy tạ ơn, Tiêu Sơ Âm cảm thấy bên người vẫn luôn có ánh mắt nhìn mình, quay đầu lại thấy vẻ mặt cảm kích của Cửu công chúa.
Đáy lòng nàng chua xót nhưng không cười nổi, nha đầu, đừng vội cười, hoàng tỷ ta đây đang chơi chiến thuật tâm lý, một lát còn có chuyện muốn hỏi ngươi đây.
Nghi thức phong vương giữa chính điện chấm dứt, rốt cuộc cũng không còn ai nói Tiêu Sơ Âm không phải người của hoàng thất. Dù sao cũng là tiểu vương có đất phong, không có quyền thừa kế ngôi vua. Thời khắc này, phản đối nàng ngược lại sẽ làm hoàng đế mất hứng, không bằng trước cứ thả nàng ra, tìm cách lôi kéo quần thần và bách tính.
Một góc nhỏ trong hoa viên, vị hôn phu không biết chạy đi đâu cùng cung nữ và tần phi. Tiêu Sơ Âm cầm một chén sứ khéo léo, ngẩn người nhìn bụi hoa nở rộ.

“Chúc mừng cô, Linh vương điện hạ.” Lâm Nguyên Kỳ mặc bạch y, người so với hoa càng xuất chúng hơn, xa xa chắp tay hướng về Tiêu Sơ Âm, tỏ vẻ vui mừng vì chuyện của nàng.
Tiêu Sơ Âm ngoảnh lại, cười chua xót: “Lâm đại phu, cũng chúc mừng huynh, chỉ cần lão hoàng đế còn sống một ngày, sẽ không ai dám động vào huynh, chúc mừng huynh đã dùng một cách khác để nhận tổ quy tông.”
Lâm Nguyên Kỳ cũng mỉm cười, nói: “Sơ Âm, điều này không phải cô hy vọng sao?”
“Hai vị huynh tỷ trò chuyện thật vui, có thể cho tại hạ tham dự được không, giao lưu thúc đẩy tình cảm huynh muội một chút. Hai vị huynh tỷ lớn tuổi, sau này tại hạ còn rất nhiều chuyện đều phải nhờ hai vị chỉ điểm.” Một người vận đồ đen khiêm tốn nhã nhặn cầm quạt giấy đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui